Edit: Mễ
Không nhanh không chậm thì thứ hai cũng đến.
Mấy đứa nhỏ lớp mười, mười một cũng đã khai giảng, trong trường đột nhiên trở nên đông đúc hẳn.
Đa số học sinh mới đều đi cùng người nhà đến, dù sao cũng là ngày đầu khai giảng.
Lục Ly đã đến lớp từ sớm, Khương Đường còn chưa đến.
Băng bó dày cộm trên trên cánh tay anh đã tháo ra, vốn không có gì đáng ngại, cánh tay áo sơ mi che đi nhìn vào rất giống đại ca khỏe mạnh bình thường.
Lục Ly ngồi ở chỗ của Khương Đường một lát, bạn học cùng bàn với cô – Lưu Hiểu Tĩnh vừa đi vào, nhìn tháy đại ca khối đang ngồi đó, nhất thời không dám đi lên ngồi vào chỗ của mình.
Tiếp xúc với vị đại ca khí thế bức người đến bùng nổ ở cự lý gần như thế, suy cho cùng vẫn rất khó xử.
Lục Ly nhìn thấy cô ấy thì dứng dậy về chỗ của mình.
Lúc này Lưu Hiểu Tĩnh mới ngồi vào chỗ của mình.
Đợi cô ấy ngồi xuống, đột nhiên Lục Ly lại đứng lên, quay lại chỗ của Khương Đường ngồi xuống lần nữa.
Dọa cho Lưu Hiểu Tĩnh hoảng sợ, gương mắt nhỏ nhắn thoáng chốc ửng hồng.
Ánh mắt vội vàng nhìn bốn phía, may ắmn trong lớp không đông lắm.
Lục Ly lấy từ trong hộc bàn của Khương Đường mấy viên kẹo đường ra, đặt lên bàn rồi đẩy nó sang bên bàn Lưu Hiểu Tĩnh: “Cậu ấy vẫn chừa lại cho cậu này.”
Đại ca cũng đã nói như vậy, Lưu Hiểu Tĩnh cầm lấy hai viên, nói: “Cám ơn.”
Lục Ly lấy mấy viên còn lại cất vào ngăn bàn Khương Đường: “Cậu đừng cám ơn tớ, cũng đâu phải tớ để dành cho cậu.”
Lưu Hiểu Tĩnh ừm một tiếng.
Đối với bạn cùng bàn của mình – Khương Đường, Lưu Hiểu Tĩnh biết cô ấy không xấu, hầu hết thời gian đều rất ôn hòa dịu dàng, nhưng cô vẫn luôn có một chút sợ hãi, có lẽ là bởi mấy chữ Mạnh Tử Dương viết lên bảng hôm đó, có lẽ là bởi cô tận mắt chứng kiến cô ấy quật ngã ngừoi ta xuống đất.
Lục Ly đưa kẹo xong, quay về chỗ của mình.
Khương Đường vẫn chưa tới, anh nằm bò lên bàn, rầu rĩ nhìn chỗ ngồi của cô, cái gì cũng không muốn làm, dù sao có làm cái gì cũng không ích gì.
Hôm nay, Hoàng Viên Viên với Hoàng Phương Phương khai giảng, ba Lục Ly xoắn xuýt từ sáng sớm, nói muốn đi sớm một chút, còn đưa mấy ngừoi dì Hoàng đi tham quan trường học một chút.
Tất cả trường học trên thới giới đều giống nhau, chằng có gì ngoài chữ số, tòa nhà dạy học, ký túc xá, căn tin, sân chơi, có cái gì mà tham quan đâu.
Tống Đằng Phi thò đầu vào từ cửa sau: “Lục Ly, Triệu Tiến, ra ngoài đi, mấy người dì Hoàng tới trước cổng trường rồi.”
Lục Ly cực kỳ miễn cưỡng đứng lên, anh rất không muốn nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của Hoàng Viên Viên, gặp rồi nhất định phải nói, vị hôn thê vị hôn phu được đính hôn từ trong bụng mẹ gì gì đó.
Mà tiểu nha đầu đó, cũng không thấy xấu hổ chút nào.
Nhưng dì Hoàng vẫn đối xử với Lục Ly rất tốt, vẫn coi anh như một nửa con trai mà nhìn anh khôn lớn.
Thậm chí lúc mẹ Lục Ly qua đời, dì Hoàng chăm chăm bên cạnh anh suốt nửa năm, mỗi ngày đều nấu canh mang đến cho anh uống.
Nếu không có chuyện Hoàng Viên Viên, Lục Ly vẫn thích đến nhà dì Hoàng chơi.
Từ sau khi tiểu nha đầu mới biết yêu, anh cũng không qua nhà dì ấy nữa.
Lục Ly, Triệu Tiến, Tống Đằng Phi ba người đến đến chỗ học sinh mới báo danh, vừa nhìn đã thấy mấy ngừoi đó.
Nha đầu ngốc Hoàng Viên Viên vậy mà lại mặc một bộ đồ công chúa, chiếc váy nhỏ tầng tầng lớp lớp, chắc cũng phải được mười tầng.
Ngược lại, anh trai song sinh của cô lại rất đơn giản sạch sẽ hơn nhiều, áo T-shirt trắng quần jean xanh, rất phù hợp với môi trường học đường.
Triệu Tiến chạy qua đó: “Dì Hoàng, Viên Viên, Phương Phương.” – Tuy Hoàng Phương Phương lớn hơn Hoàng Viên Viên, nhưng ở nhà họ Hoàng, ai cũng biết Hoàng Viên Viên được cưng chiều hơn anh trai rất nhiều.
Lúc người khác gọi hai người họ, theo bản năng sẽ gọi tên em gái trước rồi mới gọi anh trai.
Lục Ly với Tống Đằng Phi đi qua, kêu một tiếng: “Dì Hoàng.”
Hoàng Thiến Liên lấy ba cái hộp nhỏ trong tay bảo mẫu ở kế bên nói là chuẩn bị quà cho ba đứa nhỏ.
Triệu Tiến vội vàng giành lấy.
Tống Đằng Phi đỡ hơn, cám ơn dì Hoàng trước mới đi qua giành.
Sau cùng là Lục Ly, đi đến nói cám ơn và nhận bằng hai tay.
Cũng không vội mở ra, chỉ nhìn hai người Triệu Tiến với Tống Đằng Phi xé hộp.
Triệu Tiến là một cây bút, Tống Đằng Phi cũng là một cây bút, giống kiểu không giống màu.
Sau đó hai ngừoi không hẹn mà cùng hướng mắt về phía Lục Ly.
Hộp quà của Lục Ly so với hai người cộng lại còn lớn hơn bốn năm lần.
Dì Hoàng luôn thiên vị Lục Ly, cái này ai cũng biết.
Chỉ cần không đề cập hôn sự giữua anh và Hoàng Viên Viên, mối quan hệ giữa Lục Ly với Hoàng Thiến Liên vẫn luôn rất vui vẻ.
Hoàng Viên Viên đi qua: “Ly ca ca, mở ra xem thử đi.”
Lục Ly không thích Hoàng Viên Viên gọi mình như vậy, vừa nghe thấy toàn thân liền nổi da gà.
Đột nhiên Hoàng Phương Phương nói: “Mẹ, con nhìn thấy ngừoi quen, con đi chào hỏi một tiếng.” – Rồi nói với bọ Lục Ly: “Các anh nhỏ, một lát em sẽ quay lại.”
Nói xong thì chạy về hướng tòa nhà bên cạnh.
Triệu Tiến nhìn sang bên đó, cái gì cũng không thấy.
Mới vừa vào sân trường là đã có người quen sao, tên nhóc này được lắm.
Lục Ly mở hộp quà ra xem, bên trong là một trái banh bóng rổ phiên bản giới hạn, bên trên còn có chữ ký của ngôi sao nổi tiếng.
Anh đập banh xuống đất, chuyền cho Tống Đằng Phi, Tống Đằng Phi đập vài cái rồi chuyền cho Triệu Tiến.
Ba ngừoi đứng tại chỗ chuyền banh hai vòng, sau cùng, lúc Lục Ly tiếp banh xoay một vòng, xoay trái banh trên đầu ngón tay.
Cái tên khốn khoe hàng Lục Ly, khoe khoang cái gì hả.
Triệu Tiến không phục, cướp bóng đi.
Nữ sinh mới vây quanh bên cạnh xem Lục Ly vừa nhảy vừa la, cực kỳ kích động, trường Trung học số Một vậy mà có học trưởng đẹp trai đến vậy.
Hoàng Viên Viên vô cùng tức giận, trừng mắt mấy con ngừoi si mê kia.
Lục Ly lấy điện thoại ra xem, không có tin tức gì của bạn gái Khương Đường của anh cả.
Bạn gái.
Ha ha.
Hoàng Phương Phương chạy đến bên cạnh tòa nhà dạy học, Khương Đường đang đợi cậu ấy.
Trên tay cô có cầm một cái túi lớn với một cái túi nhỏ, giờ tay đưa cho cậu ấy: “Tặng cậu, khai giảng vui vẻ.”
Hoàng Phương Phương nhận lấy nở nụ cười: “Bên trong là gì vậy?”
Khương Đường chu môi: “Cậu xem thử thì biết.
Phải rồi, cám ơn bút máy của cậu.” – Bởi vì kim cương trên đó khắc quá đẹp, nên cuối cùng cô cũng không nỡ bán.
Chờ khi nào không còn tiền ăn cơm thì mới bán vậy.
Vẻ mặt Hoàng Phương Phương đầy mong đợi mở cái tủi nhỏ, bên trong là những viên kẹo được đóng gói riêng lẻ, Hoàng Phương Phương bóc một viên bỏ vào miệng, gẹo gừng.
Khương Đường cười cười: “Tự tôi làm, ăn ngon không.”
Hoàng Phương Phương gấp gáp gật đầu: “Ngon, tôi để lại một ít cho em tôi.”
Hễ nhắc đến em gái cậu, bầu không khí không còn vui vẻ như vậy nữa.
Hoàng Phương Phương nhanh chóng nói: “Bên trong túi to là gì vậy?”
Khương Đường tiếp tục cười: “Mở ra xem đi, bảo đảm sẽ là tốt cho cậu.” – Nhưng nụ cười này và nụ cười mới nãy của cô, nó không có giống nhau, cứ cảm thấy dối lừa sao đó.
Hoàng Phương Phương vừa mở ra liền thấy.
[ Năm năm đại học ba năm mô phỏng (Văn Toán Ngoại ngữ) ]
Khương Đường tốt bụng nhắc nhở: “Nhắc nhở tình bạn, cậu còn cách kỳ thi đại học ngày.”
Hoàng Phương Phương xém ngất xỉu, ngừoi vốn đang vui vui vẻ vẻ đến báo danh, đột nhiên đề cập người ta phải thi đại học! Phải thi đại học!
Khương Đường nhìn thời gian, còn mười phút nữa lên lớp: “Từ từ xem, chị lên lớp trước.” – Nói xong quay ngừoi muốn đi.
Hoàng Phương Phương ở phía sau la lên: “Ai là em cô chứ, cứ chị chị chị.”
KHương Đường cười không nói chuyện, đi về phía tòa nhà dạy học của lớp mười hai.
Hoàng Phương Phương cầm túi kẹo gừng nhỏ với túi lớn [ Năm năm đại học ba năm mô phỏng (Văn Toán Ngoại ngữ) ] quay về.”
Anh lấy kẹo gừng chia cho từng người.
Triệu Tiến còn ở bên cạnh trêu ghẹo: “Đây là tình huống muốn yêu sớm đây, vừa mới khai giảng liền có cô nữ sinh nhỏ tặng kẹo, chậc chậc, quá ngọt ngào, ngọt rụng răng.” – Căn hai miếng liền nói: “Còn có chút vị cay thoang thoảng, cái này là kẹo gừng hả.”
Nói xong vỗ vỗ vai Lục Ly: “Đây là kẹo gừng đó, là kẹo gừng đó? Mùi vị này hơi quen quen, chậc, Lục Ly, có phải chúng ta từng ăn ở đâu rồi không?”
Tống Đằng Phi tặng cho Triệu Tiến một cái trợn mắt: “Ăn của cậu đi, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì.”
Đầu óc Triệu Tiến thiếu mất một cọng dây vẫn còn khăn khăn nói: “Dì Hoàng, dì phải trông kỹ, bọn nhóc bây giờ, đều có thể buông thả…”
Lời còn chưa nói xong, trên mông bị đạp một cú, sau đó cậu ấy liền bị ấn xuống đất.
Lục Ly dùng tay siết chặt cổ Triệu Tiến: “Con mẹ cậu nói nhiều vậy làm gì, tên chó con này, sớm muộn gì cũng chết vì nói nhiều.”
Triệu Tiến bám cánh tay Lục Ly: “Đại ca tha mạng.” – Nói xong đầu lưỡi duỗi ra, mắt nhắm lại, chết.
Giả chết.
Lục Ly đứng dậy, đến trước mặt Hoàng Phương Phương: “Trong cái túi to kia là gì?”
Hoàng Phương Phương gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Năm năm đại học ba năm mô phỏng.”
Đề cương Vật Lý còn chưa giải được mà còn lo đốc thúc người khác học tập, bản lĩnh lớn ha, Khương Đường! Khương Đường Đường! Khương Đường Đường Đường!
Khương Đường về lớp học, mở điện thoại ra nhìn một chút, còn tám phút nữa mới lên lớp.
Nghe thấy mấy nữ sinh gần đó đang bàn luận topic gì đó trên diễn đàn.
Cô mở diễn đàn trường Trung học số Một, super topic hôm nay [ Acc ảo, vị hôn thê chính hiệu của đại ca khối chính thức online! ]
Khương Đường ấn mở, trên đó viết mấy hàng chữ giới thiệu sơ lược về thân thế bối cảnh của Hoàng Viên Viên, đào rất chi tiết, ngay cả Lục Ly Triệu Tiến dẫn cô ấy đến quán bar lần trước cũng được đào lên.
Bên dưới còn có một loạt hình ảnh rất dài, đủ các loại.
HD, phim +, ba trăm sáu mươi lăm độ chụp liên tục, còn có một số ảnh nghệ thuật nữa.
Này, này tám phần là Hoàng Viên Viên tự mình đăng topic rồi.
Có mấy bức ảnh còn từng sợi tóc tinh tế, được chính sửa sắc nét.
Cô ta có ngu không thế!
Mấy tấm ảnh bên dưới bối cảnh là học sinh mới đến báo danh khắp nơi, xem ra là chủ topic vừa mới đăng lên thêm.
Hoàng Viên Viên đang mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, đứng xem Lục Ly chơi bóng rổ.
Góc độ chụp cực kỳ mập mờ, bóng lưng cũng đã bị làm mờ, vừa nhìn đã biết nhiếp ảnh gia xuất thân từ paparazi.
Lục Ly này, cái này cái kia cái gì, chơi bóng rổ thì chơi ở sân bóng đi, sao cứ phải đến cái chỗ học sinh mới báo danh đông đúc mà chơi, chả trách Triệu Tiến người nói anh là đồ lẳng lơ.
Khương Đường tắt trang web, bắt đầu chuẩn bị sách và sách bài tập cho tiết đầu tiên.
Vô tình làm rơi cục tẩy trên bàn xuống đất.
Đang chuẩn bị khom lưng nhặt, bạn cùng bàn Lưu Hiểu Tĩnh ngồi bên cạnh nhanh hơn một bước giúp cô nhặt lên.
Khương Đường nhận cục tẩy, nói: “Cám ơn.”
Lưu Hiểu Tĩnh cười: “Không có gì, nên làm mà.”
Khương Đường rất kinh ngạc.
Lúc trước cô với Lưu Hiểu Tĩnh cũng không nói chuyện được bao nhiêu, ngoại trừ lúc giáo viên bảo cùng nhau thảo luận đề tài.
Bản thân cô cũng cảm giác được, Lưu Hiểu Tĩnh sợ cô.
Lục Ly với Triệu Tiến theo tiếng chuông bước vào lớp.
Khương Đường quay đầu lại, cười với Triệu Tiến, sau đó thì xoay người đi, giống như không nhìn thấy Lục Ly vậy.
Cô len lét nhìn trộm cánh tay trái của anh, không có gì đáng ngại.
Tiết đầu tiên chính là tiết Vật Lý của Tiểu Điềm Điềm.
Ngày đầu tiên khai giảng chính thức bắt đầu, chắc là Tiểu Điềm Điềm có rất nhiều điều quan trọng muốn nói với học sinh.
Thậm chí có một số người còn chuẩn bị sẵn bông bịt tai.
Nhưng may mắn thay, Tiểu Điềm Điềm bận việc không đến, tiết Vật Lý để cho cán bộ môn giao bài tập, mọi người tự học.
Khương Đường lấy đề bài Vật Lý ra, vừa làm vừa lật sách tìm công thức tham khảo.
Lục Ly cũng lấy đề Vật Lý ra, nhưng anh vẫn như ngày thường chỉ làm những câu đằng sau, làm xong thì không làm tiếp nữa.
Nửa tiết học trôi qua, bạn học nữ tóc hai chùm ngồi trước mặt, không nói một câu nào với anh, cũng không quay xuống hỏi anh đề bài.
Việc này không bình thường.
Việc này, rất không bình thường.
Cuối cùng vẫn là Lục Ly nhịn không được, chọc chọc vào lưng cô nói: “Tớ muốn ăn kẹo.”
Khương Đường kéo ghế nhích nhích về phía trước, không để ý tới anh.
Còn muốn ăn kẹo nữa cơ đấy, mơ đẹp nhỉ! Sao không đi tìm em gái lớp mười một nóng hổi mới ra lò đi.
Lục Ly viết một mẫu giấy nhỏ đưa cô.
“Không cho thì hôn cậu.”
Khương Đường tin cái tên này tuyệt đối làm ra mấy chuyện như vậy.
Kẹo cỷa cô, bao gồm cả kẹo còn dư lại đều nằm trong cái túi nhỏ của Hoàng Phương Phương.
Nhưng cô chưa bao giờ là một ngừoi cúi đầu trước số phận, Lục Ly nhận được câu trả lời rất nhanh.
“Tan học đến đấu!”
Trong lòng cô đang nghĩ đến vật tay với anh, vì thể lực nam nữ chênh lệch, mười lần cô chỉ có thể thắng bốn lần, vậy cũng coi như là cô thắng.
Lục Ly nắm chặt tờ mẫu giấy trong lòng bàn tay, người này, cô là đang đùa với lửa mà!
Đấu kiểu gì, đấu kiểu gì, tiêu chuẩn hay kiểu gì?!
Khương Đường lại viết lên mẫu giấy.
“Phương thức chiến đấu: Vật tay.” – Viết xong thì xoay ngừoi đặt lên bàn anh.
Tay trái anh chắc là không tiện, dùng tay phải chơi, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của anh, rất công bằng.
Nhưng mà rất không may, mẫu giấy rơi xuống đất.
Lục Ly không nhìn thấy, mà Khương Đường, cô không biết anh không thấy.
Toàn bộ sức chú ý của anh đều đổ lên trên điện thoại, mở trình duyệt web, tốc độ nhập từ khóa siêu nhanh.
“Bách khoa toàn thư kỹ xảo hôn môi.”
Trận này, với tư cách là một người đàn ông, Lục Ly cho rằng mình nhất định phải thắng, nếu không sau này anh nhất định sẽ sa vào viễn cảnh bi thảm, suốt ngày bị người con gái này khống chế.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đường: Mỗi ngày trong đầu toàn là mấy cái thứ xấu xa, tào lao.
Lục Ly: Nào có, trong đầu anh toàn bộ đều là em.
Khương Đường: Đãi ngộ này sao nhận đây, thần thiếp nhận không nổi.
Lượn!.