Hai người tay nắm tay, lẳng lặng đi ra cửa công xưởng, đến trước cửa mới thở phào một hơi.
Lục Ly nhìn cô: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Khương Đường sờ sờ mặt mình: “Làm gì có.”
Lục Ly đi đến sờ lên mặt cô: “Không những đỏ mà còn rất nóng.”
Cô vỗ lên tay anh: “Được rồi, bớt vờ vịt.”
Nói xong Khương Đường kéo tấm vải che chiếc xe xuống, lấy chìa khóa mở khóa; “Người đàn ông khi nãy tớ biết.”
Lục Ly hỏi: “Ai?”
Khương Đường vừa mũ bảo hiểm cho anh: “Tiêu Tề, người của đường Khang An, trước kia đi theo Gấu Lớn, bây giờ thì không biết.”
Lục Ly đội mũ bảo hiểm: “Vậy cô gái đó cậu quen không?”
Khương Đường lắc đầu: “Không thấy mặt.” – Nói xong cô nhảy lên xe mô tô: “Tiêu Tề cũng biết hưởng thụ cuộc sống ghê, không biết tìm khách sạn hay sao, làm ở đây nhỡ bị người ta phát hiện.”
Lục Ly ôm eo cô, cười nói: “Vậy cậu chọn một ngày đi, tớ đặt phòng khách sạn.”
Khương Đường cũng cười theo anh: “Chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay luôn đi, bà dì của tớ mới đi.”
Lục Ly gật đầu như giã tỏi: “Được được được, mau mau mau!”
Khương Đường đạp ngược ra sau một cái, đạp lên bắp chân anh: “Cút cút cút, thử cậu một chút thôi mà tưởng thật à. Vị đồng chí này tư tưởng không hề trong sáng.”
Lục Ly hôn cô một cái, làm nũng nói: “Coi là thật rồi, coi là thật rồi.”
Khương Đường: “Đau.”
Lục Ly ghé lại gần: “Đến đây tớ thổi thổi cho cậu.” – Nói xong anh lại hôn cô một cái.
Khương Đường nhảy xuống xe, chỉ tay vào mũi anh mắng: “Cái đồ chó con, xuống xe, quyết đấu.” – nói xong có tháo mũ bảo hiểm ra.
Lục Ly chả có ý xuống xe: “Đổi địa điểm, nơi này không tiện.”
Khương Đường nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng đúng, lát nữa Tiêu Tề và cô gái kia ra, chắc sẽ xấu hổ lắm.”
Hai người khởi động xe, dừng lại ở đầu nguồn con sông nhỏ, nơi này cũng được, không bị ô nhiễm, tuy nước sông không sạch lắm nhưng cũng không có rác trôi lềnh bềnh trên đó.
Bên bờ sông có một bãi cỏ lau và cỏ hương bồ lớn, lúc gió thổi còn mang theo mùi hương của cỏ cây hoang dã.
Khương Đường nhặt vài miếng ngói nhỏ, khom lưng nhắm vào mặt hồ, dùng sức ném ra ngoài, nước sông gợn sống, một cú ném lia thia ba lần tiêu chuẩn tuyệt vời.
Lục Ly giơ ngón cái cho với cô: “Vị hôn thê của tớ giỏi quá.”
Khương Đường ném miếng ngói thứ hai trong tay đi, nhảy được bốn cái.
Cô xoay người cười với Lục Ly: “Lúc nhỏ không có trò gì để chơi, tớ thích chơi những trò nhỏ nhỏ không tốn tiền như thế này. Để tớ nói cho cậu biết, tớ là bá vương ở đường Khang An đó, Chu Đại Long lúc bé cũng chưa từng vượt được tớ, kỷ lục cao nhất của tớ là mười lăm cái, giỏi chưa.”
“Giỏi.” – Lục Ly nói xong cũng nhặt một viên đá nhỏ dưới đất lên, chọn một khối tròn phẳng trong số đó.
Khương Đường đi qua: “Ồ, biết chơi nha, đại thiếu gia nhà giàu các cậu cũng biết chơi trò này hả?”
Lục Ly cười cười: “Lúc nhỏ tớ hay đi cùng bọn Triệu Tiến đến bờ sông chơi.”
Khương Đường nhường chỗ bên cạnh cho anh, quay đầu nói với Lục Ly: “Nào, cho tớ xem thử Lục thiếu gia có thể ném lia thia được mấy cái.”
Lục Ly tung viên đá trên tay, nhìn mặt sông: “Muốn xem phiên bản hài hòa hay phiên bản siêu cấp?”
Cái người này, một lúc không làm bộ làm tịch thì sẽ khó chịu khắp người.
Khương Đường cười cười: “Bản siêu cấp đi.” – lại bổ sung tiếp: “Nếu cậu có thể vượt qua được kỷ lục cao nhất của tớ thì có thể đưa ra một yêu cầu cho tớ, yêu cầu gì cũng được, phóng hỏa giết người phạm pháp không tính.”
Lục Ly lấy điện thoại ra, mở ghi âm: “Lặp lại những lời vừa nãy lần nữa đi, tớ phải lưu lại bằng chứng.”
Khương Đường nói với điện thoại của anh: “Nếu như Lục Ly có thể ném lia thia hơn mười ba cái thì có thể đưa ra một yêu cầu cho Khương Đường, ngoại trừ phóng hỏa giết người và chuyện phi pháp.”
Lục Ly lưu xong bằng chứng, cất điện thoại đi.
Anh đi đến bờ sông, cảm nhận sức gió xung quanh một chút, lại xem hướng dòng nước chảy trên mặt sông, sau đó khom lưng đối chiếu góc độ với mặt sông, vèo một phát, viên đá bay về phía mặt sông.
Khương Đường đứng bên cạnh đếm: “Một, hai, ba,….hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba. Mẹ kiếp!”
Hai mươi ba cái!
“Lục Ly, cậu là con trai Hà Bá hả!”
Lục Ly quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười hư hỏng: “Chuẩn bị xong chưa, tớ bắt đầu yêu cầu đây?”
Khương Đường đưa tay ngăn anh lại: “Đợi chút, nói tớ biết sao cậu làm được.”
Lục Ly trả lời chi tiết: “Nguyên lý con quay hồi chuyển, chính là bảo toàn động lực góc. Phải chọn viên đá có dạng hình dĩa và phẳng, góc nghiêng không giới hạn gần hai mươi độ, tốc độ góc quay càng lớn càng tốt, tốc độ ném cũng càng dứt khoát càng tốt.”
Khương Đường khen Lục Ly không ngớt, còn vỗ tay khen ngợi: “Hay, hay, lần này học bá làm màu rất tốt!”
Lục Ly đi qua chỗ cô: “Đến lượt tớ yêu cầu chưa?”
Khương Đường theo bản năng lùi về phía sau vài bước, hai tay bảo vệ ngực, lòng đầy căm phẫn: “Cng bức phụ nữ là phạm pháp!”
Lục Ly cười khinh khỉnh, khom lưng hôn lên mặt cô: “Nghe tớ nói hết.”
Khương Đường nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, chắc không phải muốn cng bức cô đâu.
Cũng không phải cng bức người khác, nhưng cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt, thật là tiếc.
Lục Ly kéo cô ngồi bên bờ sông nhỏ, nhặt một viên đá nhỏ vứt xuống sông, làm bọt sông văng tung tóe.
Khương Đường nghiêng mặt nhìn anh: “Đại ca có tâm sự?”
Lục Ly nhìn vào mắt cô, trầm giọng nói: “Đường, đồng ý với tớ một chuyện.”
Khương Đường vỗ chân anh, cười nói: “Cậu nghiêm túc quá tớ hơi sợ đấy. Là đại Boss muốn ra ngoài hay là Địa cầu sắp hủy diệt, hay là cậu thật sự là em trai ruột thất lạc nhiều năm của tớ?”
Lục Ly bị cô chọc cười: “Nếu là vậy thì tớ cũng phải là anh trai ruột.” – sau đó lại vội vàng sửa lại: “Không phải, là anh yêu.”
Khương Đường chớp chớp mắt với anh: “Vậy anh yêu, yêu cầu của anh là gì?”
Lục Ly vén tóc vụn bên mặt cô ra sau tai: “Nói chuyện nghiêm túc đừng có chớp mắt, cậu mà chớp mắt tớ lại không cách nào nghiêm túc được.” – nói xong Lục Ly tiến lại gần hôn lên mắt cô, hôn mắt xong lại trượt xuống môi, hôn cô.
Một cái, hai cái, ba cái. Nếu không phải Khương Đường đẩy anh, chắc chắn anh sẽ không dừng lại được.
Khương Đường nhìn anh: “Nói.”
Lục Ly ôm bả vai cô, kéo cô vùi vào ngực anh, dịu dàng nói: “Đường, tương lai cho dù gặp phải chuyện gì, cậu phải nhớ, có tớ bên cạnh cậu.”
Nói xong anh lại hôn lên tóc cô rồi nói tiếp: “Xin lỗi cậu, vì đã vắng mặt trong mười tám năm cuộc đời của cậu. Bây giờ tớ tìm thấy cậu rồi, sẽ không để mất cậu lần nào nữa. Tớ sẽ trở thành người mà cậu có thể dựa vào, mong cậu có thể hứa với tớ. Đây là yêu cầu của tớ.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nằm vùi vào lòng anh như một chú mèo con.”
Anh lặng lẽ ôm cô, hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời, xa xa có vài con chim rừng dừng chân trong bụi cỏ lau, líu ríu chút chít ca một bài ca.
Khương Đường len lén cọ cọ lau nước mắt trên áo anh, khẽ cười ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Ly đang nhìn mặt sông, ánh mắt vừa vững vàng vừa dịu dàng.
Nhìn từ góc độ của cô, có thể thấy rõ đường cong cằm anh, gợi cảm đến khó lòng nhịn nổi.
Cô không thể kiềm chế hôn lên cằm anh một cái.
Khương Đường bò lên người Lục Ly, hai tay ôm lấy anh, hôn lên môi anh.
Trọng lượng toàn thân cô đều đặt trên người anh, hai tay Lục Ly phải chống ra phía sau mới không ngã xuống.
Anh dùng sức, rụt tay đang chống trên đất về, ôm cô.
Anh chỉ ôm cô và nhẹ nhàng đáp lại, chứ không hề vội vàng, ngấu nghiến như ngày thường.
Nụ hôn đã không còn hương vị của dc vọng, trong mắt chỉ ngập tràn yêu thương.
Lục Ly thì thầm vào tai Khương Đường: “Tớ sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.” – Anh trượt qua má và mũi cô, lại ở một bên tai khác mà nói: “Bạn gái của tớ, vị hôn thê của tớ.”
Khương Đường đang hôn môi anh, chợt dừng lại, mỉm cười: “Miệng ngọt thật đấy, bôi đầy mật.” – nói xong cô lại tiếp tục hôn anh: “Ngọt thật.”
Lục Ly lại bắt đầu không nghiêm chỉnh.
Cô vỗ anh một phát: “Đừng lộn xộn.”
Anh như không nghe thấy, đang làm gì thì vẫn tiếp tục làm.
Khương Đường đá anh một cái, lần này cô sơ ý đụng trúng Tiểu Lục Ly.
Nếu thật sự dùng sức mà đá, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.
Xa xa có tiếng động cơ xe ba bánh, cô nhúc nhích bò từ trên người anh xuống, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lôi một tờ đề Vật Lý ra đặt trên đầu gối như đang làm bài.
Ngụy trang hoàn mỹ, cho chín điểm.
Còn một điểm bị trừ nguyên nhân chính là mặt cô quá đỏ.
Không nhìn kỹ thì còn đỡ, nhìn kỹ một chút lập tức sẽ trông như trái cà chua chính vào giữa mùa hè.
Lục Ly ngồi dậy, anh cũng không có biểu hiện bối rối như cô, ngược lại còn rất thảnh thơi, thưởng thức phong cảnh bên bờ sông.
Đúng là một đại ca bình tĩnh.
Chờ đến khi xe ba bánh kia lái đi rồi anh mới ôm cả cô và bài thi lên: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lục Ly bế Khương Đường đến trước xe môtô thì dừng lại.
Khương Đường bỏ đề thi vào cặp sách, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tối nay muốn ăn canh trứng bó xôi, không biết sao nữa, chỉ rất muốn ăn.”
Lục Ly cười: “Tớ biến có một tiệm ăn ngon lắm, đưa cậu đi ăn.”
Anh âm thầm ghi nhớ trong lòng, ngoài khoai tây cô còn thích ăn cải bó xôi.
Vẫn là chiếc xe máy ấy, vẫn là hai người ấy dừng lại trước một tiệm ăn nhỏ không bắt mắt nhưng lại cực kỳ tinh tế.
Khương Đường đỗ xe xong, đi theo Lục Ly đến trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: “Trước kia tớ từng đi ngang qua nơi này nhưng chưa vào ăn lần nào.”
Lục Ly nắm tay cô: “Đi.”
Hai người đi về phía trước vài bước liền có nhân viên phục vụ mở cửa.
Bên trong trang trí còn tao nhã hơn bên ngoài, là cái loại trong khiêm tốn có xa hoa, vừa nhìn liền cảm nhận được, không có cột đá bằng cẩm thạch mạ vàng, chỉ có hàng rào bằng gỗ để trang trí, bên cạnh hàng rào còn có vài loại hoa dại nho nhỏ.
Lúc Khương Đường đi ngang qua, cô đưa tay chạm thử, thế mà lại là hoa thật.
Điểm chính của nhà hàng này chính là hương vị của mẹ, món ăn cũng mộc mạc và giản dị
Khương Đường cầm thực đơn, vừa nhìn thoáng qua cô đã bị dọa đến nỗi nằm sấp lên bàn, nơi này đâu phải hương vị của mẹ, rõ ràng là hương vị của tổng tài bá đạo.
Cô cười cười với Lục Ly: “Khẩu vị của người có tiền như các cậu thật là kỳ lạ, món rau tề xào trứng thôi cũng đắt thế này, trong đó bỏ toàn là thuốc thập toàn đại bổ sao?”
Chín mươi chín tệ một đ ĩa, thật là biết làm tiền, cho đến bây giờ Khương Đường vẫn chưa từng ăn qua món rau tề xào trứng nào đắt thế này.
Lục Ly nhìn thực đơn: “Cậu thích ăn bắp nướng không? Tiệm này nướng bằng than nên thơm lắm, mỗi lần đến đây Triệu Tiến đều gặm bốn năm củ, Tống Đằng Phi còn ghê hơn, món kia là Gà ăn mày, một mình cậu ta ăn được cả mâm lớn. Hai tên đó đều là heo.”
Khương Đường tưởng tượng cảnh hai người Triệu Tiến cùng Tống Đằng Phi ngồi cạnh bếp than, một người gặm bắp đến mặt mày toàn là bụi than, một người gặm đùi gà mặt toàn là dầu, rất đáng yêu.
Cô mỉm cười rồi nói: “Vậy cậu thích gặm cái gì?”
Lục Ly dùng khẩu hình trả lời cô: “Cậu.”
Ở dưới mặt bàn Khương Đường giẫm lên chân anh: “Nói chuyện cho tử tế, cậu thích ăn gì?”
Lục Ly nhìn cô nói: “Canh trứng bó xôi, một mình tớ có thể uống một thố lớn.”
Khương Đường cười nhìn anh: “Cậu là đồ heo à, lại còn dùng thố làm đơn vị đo.”
Lục Ly nhìn thực đơn, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu muốn ăn Gà hạt dẻ xào khô không?”
Khương Đường gật đầu: “Ừm, tớ thích ăn hạt dẻ.”
Lục Ly ngẩng đầu nhìn cô, cười với cô, nói: “Xin chào quý cô, tôi tên Hạt dẻ, cô có thể ăn tôi.”
Khương Đường lại giẫm anh một phát, nhịn không được cong khóe môi: “Không trêu người khác một lúc cậu chết hay gì.”
Lục Ly cười haha hai tiếng, yên lặng ghi nhớ trong lòng, cô ngoài thích ăn khoai tây, bó xôi còn rất thích ăn hạt dẻ.
Anh lại hỏi: “Cá chua ngọt?”
Khương Đường gật đầu: “Tớ thích ăn cá, nhất là cá chua ngọt.”
Lục Ly ngẩng đầu nhìn cô, nhếch khóe môi cười cười: “Xin chào quý cô, tôi tên…”
Không đợi anh nói xong, cô lại giẫm chân anh tiếp, còn hung dữ uy hiếp: “Tớ ăn cá không nhả xương, không chừa miếng nào.”
Lục Ly giả vờ như rất đau khổ, ánh mắt ai oán nhìn cô: “Á, đau quá, vị hôn thê cậu vậy mà lại ăn vị hôn phu của mình.”
Lại bắt đầu nũng nịu: “Hừ hừ hừ, đau quá.”
Khương Đường liên tục giẫm anh hai cái mới chịu yên lặng lại. Chỉ gọi món thôi mà, cậu nhìn sự phóng túng của mình đi, đồ mất nết thiếu đòn
Cô gái phục vụ bên cạnh suýt chút chịu đựng không nổi mà bật khóc, cùng là con gái, tại sao bạn trai cô ấy lại có thể đẹp trai như vậy còn biết dỗ cho người ta vui vẻ, hừ hừ hừ. Thế giới này thật sự bất công. Giữa người với người sao lại cách xa nhau đến vậy.
Lúc thức ăn được bưng lên, Khương Đường phát hiện canh trứng bó xôi ở đây thật sự là dùng thố để đựng.
Ngô nướng ở đây nướng đến vàng óng, chỉ ngửi thôi đã thấy rất thơm, không giống với loại bán ở lề đường. Thảo nào Triệu Tiến có thể gặm bốn năm củ một lần, rất thơm.
Lục Ly lấy chén nhỏ của Khương Đường, múc cho cô một chén canh trứng bó xôi, đưa qua cho cô rồi nói: “Cậu thử xem.”
Khương Đường cầm muỗng nhỏ khuấy trong chén, là đã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, cải bó xôi xanh biếc, sợi trứng gà màu vàng nhạt, vừa nhìn thôi là đã thấy vô cùng thèm ăn.
Cô thử một muỗng, mùi vị khá ngon, ít nhất là ngon hơn cô nấu nhưng chín mươi chín tệ thì thật sự là quá đắt.
Thố canh này, tiền vốn ước chừng không đến sáu tệ. Chả trách mọi người hay nói người có tiền rất biết kiếm tiền. Như thế này tiền cũng dễ kiếm quá rồi.
Lục Ly vô cùng mong chờ nhìn cô, hỏi: “Thế nào?”
Khương Đường uống liền mấy muỗng: “Mùi vị ngon vô cùng.” – Đây là chín mươi chín tệ một chén đó, hàng rẻ tiền tám tệ một chén ở ngoài kia sao so được!
Lục Ly gắp một miếng cá, cẩn thận lừa xương ra rồi mới đặt vào trong chén của cô.
Dáng vẻ chàng trai của cô chăm chú lừa xương cá thật sự đẹp trai đến bùng nổ.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là chàng trai này, bản thân anh ta phải đẹp trai trước đã.
“Lúc này tôi chính là miếng cá này, mời quý cô thỏa thích hưởng thụ.”
Khương Đường cầm đũa lên, ăn thử một miếng: “Ngon quá.”
Lục Ly nhếch khóe môi, nhướng mày: “Biết ngay cậu thích hưởng thụ người ta mà.”
Khương Đường cạn lời nhìn người ngồi trước mặt mình, bữa cơm này không biết ăn tiếp kiểu gì đây, có để yên cho người ta ăn không hả.
Cô lại giẫm chân anh dưới mặt bàn cái nữa: “Coi lại sự phóng túng của mình đi.”
Lục Ly cười cười: “Có thời gian thì đến nhà tớ đi, cậu còn chưa đến nhà tớ.”
Đến nhà anh, vậy chắc sẽ gặp mặt ba anh, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong. Tuy là cô rất muốn đi xem thử nơi anh sống.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Lục Ly cười nói: “Nếu cậu căng thẳng, tớ có thể đưa cậu đến lúc ba tớ không có nhà.”
Khương Đường hỏi: “Thật sao?”
Lục Ly gật đầu: “Lát nữa ăn cơm xong đi luôn đi, dì nhà tớ nấu bột báng nước dừa ngon lắm.”
Bột báng nước dừa á, cô muốn ăn.
Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không được, đợi có cơ hội tớ sẽ đến.” – Bây giờ vẫn sớm lắm.
Lục Ly cũng không miễn cưỡng cô, nhẹ nhàng véo mũi cô nói: “Cửa lớn nhà tớ lúc nào cũng mở ra với cậu.” – anh nở nụ cười lại nói: “Phòng ngủ của tớ cũng vậy.”
Hai người ăn cơm xong rời khỏi tiệm ăn, nhưng không lấy xe mà đến công viên nhỏ gần đó tản bộ cho tiêu cơm.
Khương Đường xoa nhẹ nhẹ bụng mình: “Canh trứng bó xôi ở đây ăn ngon quá.”
Lục Ly cười cười: “Nếu thích lần sau lại đưa cậu đến.”
Khương Đường có hơi hối hận, đáng lý cô không nên khen, một bữa cơm thôi tám trăm tệ, quá lãng phí, có thể mua được một xe bó xôi lận đấy.
Lục Ly tiếp tục nói: “Nói đến món canh kia, tớ có quen một người, ông ấy nấu ngon lắm, còn ngon hơn tiệm này.”
Khương Đường ghé đầu lại gần, hiếu kỳ hỏi: “Ai?”
Lục Ly nhìn vào mắt cô: “Chú Hoàng của tớ, là ba của Hoàng Phương Phương. Nếu có dịp sẽ đưa cậu đến thử.”
Anh cố ý không nhắc đến tên Hoàng Viện Viện.
Khương Đường cười: “Nhà Hoàng Phương Phương à, vậy chắc là do Hoàng Viện Viện rất thích ăn rồi, cô ta không phải là công chúa nhỏ nhà ấy à.”
Lục Ly lắc đầu: “Không phải, ngược lại, Hoàng Viện Viện cực kỳ không thích món này.”
Khương Đường ồ một tiếng, không hỏi nhiều, chuyện nhà người ta, hỏi nhiều cũng không tốt.
Lục Ly nắm tay cô đi về phía trước, anh đang tìm một cơ hội thích hợp, một thời cơ tốt để không tạo nên sự tổn thương nào cho cô, dưới tình huống cô đồng ý và cho phép thì anh mới nói sự thật với cô.
Cũng có thể sau sinh nhật của hai người, cũng có thể là sau khi thi đại học. Nhưng nếu cô vẫn luôn không đồng ý, anh có thể chôn giấu bí mật này trong lòng cả cuộc đời.
Cô có anh, là đủ rồi.
Anh sẽ cho cô một gia đình ấm áp và hạnh phúc, sẽ dành cho cô tình yêu tốt đẹp nhất trên thế giới này.
“Đường, sau này cuối tuần cậu đừng đi làm thêm nữa được không, tớ đau lòng.”
Khương Đường cười, giọng nói dần dần nhỏ xuống: “Vậy thì tớ phải uống gió Tây bắc.”
Lục Ly muốn nói anh sẽ nuôi cô, nhưng anh biết cô sẽ không đồng ý, vì thế anh nói: “Vậy cuối tuần cậu đến nhà tớ làm việc đi, chỉ giúp dì làm một ít việc nhà là được. Dì ở nhà tớ tính tình rất tốt, dì ấy làm việc rất vất vả, tớ thấy mà đau lòng, cầu xin cậu giúp người dì đáng thương ấy đi.”
Khương Đường nhìn vào mắt anh: “Tớ hiểu ý tốt của cậu.”
Lục Ly lắc lư cánh tay cô: “Cậu yên tâm, cứ theo giá thị trường, không cho thêm xu nào, như vậy được không?”
Cánh tay cô anh lắc đến không chịu nổi, đành phải nói: “Vậy cho tớ suy nghĩ chút đã, nhưng mà cuối tuần này không được, lịch của tớ kín rồi.”
Như vậy cũng đã rất tốt rồi, anh vốn dĩ còn không hy vọng xa vời cô sẽ đồng ý.
Lục Ly hôn lên mặt cô một cái: “Bảo bối nhà tớ ngoan quá.”
Cô trừng mắt với anh: “Ai là bảo bối nhà cậu, gọi chị Đường.”
Mắt cô vốn đã to, lúc này trừng anh lại càng to hơn, nước mắt rưng rưng, đáng yêu vô cùng, giống như một đứa trẻ.
Anh liếc nhìn xung quanh đây không có người, nhất thời nhịn không được, lấy mu bàn tay chạm vào mặt cô, chạm xong anh liền bỏ chạy.
Cô vừa mắng vừa đuổi theo ở phía sau: “Lục Ly, cái đồ lưu manh chết tiệt, đứng lại cho tớ!”
Lục Ly chạy thẳng về phía trước, đến sau một bức tượng nhỏ thì dừng lại.
Lục Ly chạy đuổi lên tới, véo Lục Ly một cái rất mạnh.
Lục Ly bắt đầu chạy về phía trước, hai người đùa giỡn ầm ĩ đến hơn chính giờ mới về nhà.
Hôm sau là thứ sáu, vừa thi cuối kỳ xong nên vẫn còn đang đợi điểm.
Khương Đường lấy đề Vật Lý trước lúc trước đã làm xong, quay người qua nói: “Lục Ly, giúp tớ xem câu này đúng không?”
Lục Ly cầm lên xem thử: “Câu hỏi nhỏ thứ nhất thì không có vấn đề gì, câu hỏi nhỏ thứ hai thì có chút vấn đề. Đến đây tớ giảng cho cậu.”
Nói xong Lục Ly ngước đầu lên nhìn cô.
Trên mặt cô hiện rõ là không vui: “Đề thi cuối kì có cậu giống giống với cây này, chắc câu đó tớ làm sai rồi.” – cô thở dài rồi nói: “Vật Lý của tớ có khả năng không đạt rồi.”
Lục Ly lấy giấy nháp và bút vẽ sơ đồ lên đó: “Không sao, lần này tớ sẽ giảng chi tiết cho cậu, lần sau gặp nó sẽ không làm sai nữa đâu. Làm nhiều một chút sẽ không sao hết.”
Nói xong anh nghiêm túc giúp cô giảng lại.
Tiết tự học cuối cùng, lớp trưởng Chu Na Na bảo mọi người nộp học phí học kỳ này, mỗi người một trăm năm mươi tệ.
Khương Đường cầm ví tiền lấy tiền cô đã chuẩn bị sẵn, đợi lớp trưởng đến thu.
Bàn cùng bàn Lưu Hiểu Tĩnh nói với Khương Đường: “Ví tiền của tớ mất rồi, cậu có thể nộp giúp tớ không?”
Khương Đường gật đầu: “Được.”
Lưu Hiểu Tĩnh cười với Khương Đường: “Cám ơn cậu, nhưng mà phải tháng sau tớ mới trả lại cậu được, tớ không dám nói với bố mẹ chuyện mất ví tiền.”
Khương Đường lấy một trăm năm mươi tệ trong ví ra đưa cho cô ta: “Không sao, khi nào cậu tiện thì trả lại tớ cũng được.”
Lúc tan học tiết tự học buổi tối, Lục Ly hỏi cô: “Cậu còn đủ tiền tiêu không?”
Khương Đường cười với anh: “Đủ, nếu không đủ thì đến cướp của cậu.”
Lục Ly đi theo cô: “Cướp tiền hay cướp sắc đây?”
Khương Đường vừa đi xuống cầu thang vừa nói: “Cướp hết.”
Lục Ly cười cười nhìn cô: “Mấy hôm nay cậu thích lợi dụng tớ quá, tớ nói cho cậu biết, như thế không tốt đâu đó.”
Khương Đường nhìn xung quanh một chút, may mà không có ai, cô đạp mạnh chân anh một cái.
Hai người lại đùa giỡn ầm ĩ xuống cầu thang.
Đến cổng trường, Lục Ly nói tạm biệt: “Nhà mới tớ sẽ xem giúp cậu.”
Khương Đường gật đầu: “Ừm, ngân sách của tớ khoảng một trăm vạn đổ lại, nhỏ một chút cũng không sao.”
Lục Ly cười: “Được, yên tâm.”
Cô đội mũ bảo hiểm xong nhảy lên xe, một bên chống chân dài xuống nói với anh: “Thế bái bai nhé?”
Lục Ly đến gần cô: “Đường, cậu đừng lo lắng, cậu thông minh như vậy chắc chắn có thể thi đậu đại học.”
Trước kia cô đã lãng phí rất nhiều thời gian để đi làm thêm, lúc người ta đang học còn cô thì vẫn bôn ba để được ấm no.
Bây giờ anh đã đến, anh sẽ không để cô phải chịu đựng nỗi khổ này nữa.
Ngoài trừ mệt mỏi về thể chất, anh biết cô khó chịu nhất vẫn là vì thành tích học tập không tốt mà sinh ra sự lo lắng và tuyệt vọng, một loại tuyệt vọng sợ không thấy được cuộc sống mới.
Khương Đường cười: “Bà đây trời sinh thông minh nhất thiên hạ, chắc chắn có thể thi đậu đọc.”
Phải hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống chết tiệt ở con đường Khang An, cô chịu đủ rồi.
Lục Ly cười với cô, khóe môi dần dần nhếch lên: “Đúng vậy, ngực cậu lớn như vậy, chắc chắc sẽ được ưu tiên tuyển sinh.”
Khương Đường đấm anh một cú nhưng không trúng, cô vẫy tay với Lục Ly: “Thôi nhé, bái bai.”
Lục Ly đi đến gần cô: “Hôn một cái, nếu không không cho cậu đi.” – Nói xong anh chỉ tay lên mặt mình.
Thật là phiền, Khương Đường chỉ đành tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, hôn một cái lên mặt anh, sau đó lại đội mũ lên lần nữa.
“Đàn ông các người thật lắm chuyện.” – nói xong cô bỏ chạy nhanh như chớp.
Lục Ly đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô biến mất, khóe môi anh khẽ cong lên, hừ, có một ngày cậu phải quỳ xuống cầu xin sự tha thứ.