Tối hôm ấy…..
Chuông điện thoại của Duyên reo lên…..
-Alo? Anh ạ? Gọi e có việc gì vậy?
-Ừ, hình như là xuất hiện rồi, ở sảnh sau Royal City, e mau tới đi!(Quang)
-Ok anh, e tới đây!
p sau…..tại tầng thượng tòa nhà đối diện.
-Đưa t khẩu súng!(Cô nói với người bên cạnh)
Người đó đưa súng cho cô, cô giật nhẹ lấy, rồi chĩa ra sảnh sau….
Rồi cô giật mình nhẹ….”Key?”-cô nghĩ.
Lại có điện thoại:
-Sao rồi? Phải ko?
-Key…..
-E vừa nói gì?
-No. của tổ chức!!
-Cái gì? Sao hắn lại để phát hiện dễ dàng như vậy chứ!?
-E ko biết nữa, để e xuống xem sao!
-Ko được, hay để khi khác đi, bây giờ em ko phải là đối thủ của hắn!
-E sẽ ko sao đâu, chỉ là thăm dò thôi, anh yên tâm!
Nói rồi cô tắt điện thoại rồi chạy vụt ra chỗ thang máy, di chuyển xuống tầng dưới… Quang ở đầu dây bên kia gọi mãi mà ko được.
Cô chạy xuống quán ăn nhanh, nơi hắn đang ngồi uống vài ly café và đưa cho người quản lí xem thẻ cảnh sát của mình, khẽ bảo người đó tắt hết điện trong quán đi. Và tất nhiên cô có mang theo kính định vị trong đêm rồi….
“Phụt”-đèn tắt! Tất cả mọi người trong quán hoảng loạn, cô nhẹ nhàng tiến đến chỗ “Key” đang ngồi…
“Cái…? Vừa mới còn ở đây mà…”-cô ngạc nhiên khi ko thấy Key đâu nữa.
“Cạch”- khẩu súng đặt ngay sau gáy.
-Mày muốn gì? – giọng trầm mặc vang lên sau lưng cô.
-….
-Tao hỏi mày muốn gì? Sao lại cố tình tiếp cận tao?
-T…. Anh….à ko, t…. t chỉ đang cố tìm lối ra ngoài thôi, trong này tối quá!... Mà, anh bỏ khẩu súng đó ra được ko, t sợ lắm!- Duyên
-Hừ! Cũng biết là súng cơ đấy! Tao bắt đầu ngửi thấy cái mùi bọn chó săn đang lởn vởn đâu đây rồi đấy!
Cùng lúc đó, Quang đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn qua ống nhòm xuyên đêm, thấy vậy liền giật lấy súng bắn tỉa của đồng đội bên cạnh chĩa thẳng laze vào ngực Key….
Hắn thấy có tia laze chiếu vào người mình càng ấn súng mạnh hơn vào gáy Duyên….
“Reng…reng…reng” – điện thoại của cô reo lên, cô toan nhấc máy thì người đàn ông có mật danh “Key” đã giật ngay lấy:
-Mày là người đã chĩa súng vào t đấy à? Mày có muốn t giết con nhỏ này ko?
-Thả em gái t ra! Ko t bắn nát sọ mày!-Nói đến đây Quang dịch chuyển súng lên giữa thái dương của hắn.
-Mạnh miệng thế!? Anh em nhà chó săn à?-Hắn nói với giọng mỉa mai.
-Chó săn? Mày có tin tao gọi cảnh sát bây giờ ko?-Quang
-Hừ, đừng quên mày cũng đang chĩa súng vào tao đấy!.... Giờ thỏa thuận nhé, tao sẽ thả e gái mày, với điều kiện bên bỏ súng xuống, OK?
May cho Duyên và Quang là hắn đã nhanh trí đeo mặt nạ vào, chứ người này mà nhìn thấy là coi như toi luôn rồi.
Quang đồng ý với thỏa thuận của Key….p sau….Key từ từ bỏ Duyên ra và chạy vụt đi, mất hút…..
Cô nhấc chiếc điện thoại lên:
-Anh…em….
-Thôi, e ko cần phải nói gì nữa, về nghỉ ngơi đi! Lát anh qua….
Cô cúp máy, buồn bã đi ra khỏi cổng thì bắt gặp Hoàng ở đó.
-Cậu làm gì ở đây vậy?-Hoàng
-T làm gì kệ t, ko liên quan đến cậu!
-Cậu…..-Hoàng tức ko nói nên lời.
-Về thôi, Vi!- Tiếng Quang gọi ở đằng trước….