Phát súng đe dọa ấy làm bọn gác cổng giật nảy mình, giương súng ra các phía. Thừa cơ hội này, cô lại bắn tiếp vào tay phải của tên làm chúng hoang mang tột độ. Phía trên không, trực thăng thả xuống khoảng người lính tinh nhuệ bao bây bọn chúng, có vài tên có ý kháng cự, cô liền bắn tỉa từ xa. Sau khi bọn chúng đã bị vây chặt, cô lẻn vào trong tòa nhà, nổ súng đe dọa thả con tin, nhưng tên cầm đầu đã lấy súng dọa bắn một e bé, Duyên lạnh lùng nói:
-Cứ mang con bé đi đi, t ko cấm, nhưng…..ra đến cổng, ông sẽ ko còn trơ con mắt đó ra nhìn t nữa đâu!
-….(Hắn ta im lặng lúc, rồi nói tiếp) Hừ, cô….cô có là cảnh sát ko vậy hả? Cô….định để t giết con bé này sao?
Cô không quan tâm đến lời nói đó, cứ tiến lại gần, từng bước một…
-M…Mày ko tin … là t sẽ giết nó chứ!?(Hắn nói)
Nhân lúc hắn mất tập trung, cô dùng lực đá xoáy vào tay phải hắn, khẩu súng bắn ra sàn…..Cô lập tức ra hiệu cho e bé chạy ra và rút súng ra, đặt ngay cạnh thái dương tên tội phạm, gằn từng chữ một:
-Vào làm bạn với bức tường đi!
Hắn sợ sệt, run lên cầm cập….và rồi cô còng tay hắn lại, giao cho những người còn lại rồi lẳng lặng đi về nhà….
Chuông điện thoại của cô reo lên…..
-E làm tốt lắm!(Người kia nói)
-Cám ơn, may là vụ này khá dễ giải quyết!(Duyên)
-Về nhà nghỉ trước đi, hôm nay anh ko về!
-Vâng.
Trên đường về nhà, cô tháo khẩu trang đen ra và lấy khẩu súng đút vào túi quần đằng sau….
“Cái gì thế này? Cô ta cầm súng đi đâu vậy?”-suy nghĩ của người.
Sáng hôm sau…..
-Đúng đó mấy anh! Cô ta kia kìa, bàn thứ từ trên xuống đó, hôm qua e thấy nó cầm súng đi đâu đó, e ko biết nhưng chắc chắn đó là đồ thật!(Quân nói với mấy người cảnh sát đang đứng trước cửa lớp)
Duyên đang mải nghe nhạc bằng tai phone, bỗng có người vỗ vai, cô giật mình quay lại:
-Hử? Sao lại có cảnh sát ở đây?
-Cậu nhóc kia( chỉ Quân) đã nói cho chúng tôi việc cháu dùng vũ khí trái phép, tức khẩu súng lục k, chúng t muốn cháu về đồn để xác thực lại!
-C…Cái gì?(Cô ngạc nhiên)
Tại đồn cảnh sát
-Việc cháu sử dụng súng có thật không?
Cô ngán ngẩm, rút trong túi áo ra tấm thẻ và nói:
-Nhìn rõ rồi chứ?
Thanh tra ngạc nhiên:
-M…mới tuổi thì làm sao…?
Đúng lúc ấy thì Quang-anh trai nuôi của Duyên đến:
-Vi! S…sao em lại…?
-Sự việc dài dòng lắm anh….(Nói rồi cô kể hết từ đầu đến cuối)
Quang cười rồi nói:
-Các anh nhầm rồi, cô gái này là Nguyễn Hạ Vi thuộc Cục tình báo Quốc gia, cô ấy chỉ cải trang giả làm học sinh thời gian thôi….. Tiểu sử cô ấy thế nào….thì xin phép cho t ko nói nhưng….các anh có thể xác thực việc này.
Một lúc sau, khi Thanh tra đã biết rõ lai lịch của cô thì đã cho cô về lớp….
Về đến trường
Khi Duyên bước vào lớp, Quân ngạc nhiên lắm, còn nhìn cô chằm chằm:
-C…cái gì thế này? Chưa đầy tiếng đã về là sao?
-Chuyện là thế nào vậy?(Hoàng)
-Chỉ là hiểu lầm thôi, có lẽ do cậu đã nhìn nhầm chăng?(Cô nói vs Quân)
-K…ko thể nào! Sao t lại nhìn nhầm được!? Lẽ nào…cô…!?(Quân)
Nói đến đây, cô bực mình kinh khủng, cô tiến đến bẻ tay Quân ra phía sau, ần vai xuống:
-Ko biết gì thì câm cái miệng vào!!
-Á…á….a…a…Tha cho t!! Tha….(Quân í ới)
Cô có cảm giác với cơ thể rắn chắc này của hắn sẽ dễ dàng đẩy ngược cô lại nhưng không, hắn đang cố tỏ ra vẻ yếu ớt!??