- Cô ấy là vợ của tôi
Một âm thanh mạnh mẻ vang lên, là Tử Nam. Cô tự nhiên thấy trong lòng có một tia Hạnh phúc, mà khoan đã, cô chỉ là hôn thê thôi mà. Sao... Sao anh ta lại nói vậy chứ? Muốn đánh dấu chủ quyền sao? Cô không phải là vật sở hữu, đáng chết, dám xem cô như món đồ chơi.
- Tôi không bảo anh nói, câm đi - Cô lên tiếng, xong xoay lưng bỏ đi. Nhỏ liền vội vàng chạy theo, còn nó thì không biết loi choi đi đâu từ lúc nào rồi. Anh đứng nghệch ra đó.
- Vậy là bị giận nữa à?
_______ Trong vườn hoa_________
Hắn đang định đi dạo quanh vườn, sẵn tiện đánh một giấc ngủ trưa ( Ôi, bạn thân bó bột mà anh tỉnh thấy sợ). Chợt thấy có ai đó ở dưới góc cây quen thuộc, tức giận, hắn định đến mắng kẻ đó. Nhưng khi đến gần, hắn ngạc nhiên, đó là nó. Nó đang ngủ một cách vô cùng yên bình, đôi mắt đỏ rực như lửa nhắm tít lại, mái tóc lam mượt mà bay theo làn gió. Thật đẹp, chẳng khác nào một mĩ nữ trong tranh thủy mặc.
- Anh nhìn xong chưa? - Nó mở một mắt, làm cho hắn giật thót tim.
- Cô, cô dậy từ lúc nào vậy?
- Vừa mới thôi, tự dưng thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm.
Nó hững hờ nói, hắn ngồi xuống cạnh nó. Nhẹ nhàng hỏi.
- Này, Ngọc Yên, cô có muốn đi chơi không?
- Ờ... Thì có - Bản tính ham chơi của nó trỗi dậy nên đồng ý luôn.
- Vậy đi thôi
Hắn thi triển ma pháp lôi ra một chiếc xe bằng băng kéo nó lên. Chiếc xe này quả thật là rất đẹp, dưới ánh mặt trời lấp lánh như pha lê khiến cho bất cứ ai cũng phải thích thú. Nhưng mà... Lạnh chết đi được.
- Hắc xì... Lạnh... Tên chết bầm nhà anh, biết tôi có ma pháp hỏa trong người còn lôi lên chiếc xe này.
Hắn nghệch mặt, thôi chết rồi, con nhóc này là hệ thuỷ - hoả, có lửa đó, lần sao mà chịu nổi Hàn khí. Giời ơi là giời, ớ... Khoan đã... Có gì đó sai sai... Nếu nó dùng thủy để cân bằng lại là được rồi sao? Dám lừa ta!
- Cô còn dám lừa tôi? Cô có thủy ma pháp thì tự lôi ra mà dùng..
- Ahihihi, chọc một tí thôi mờ, làm gì ghê vậy - Nó nghiên đầu, cười ngô nghê. Hắn trong thấy nụ cười đó thì đột nhiên thấy nóng mặt bất thường không biết tại sao nữa. Còn nó thì không biết từ lúc nào trước mặt hắn nó đã tự phá bỏ cái mặt nạ băng giá của mình rồi. Kì lạ thật, hắn đâu có là gì của nó đâu chứ! ( Leby: Hok là gì à? Chị chắt chưa đó)
- Cơ mà, tụi mình đi đâu vậy?
- Nhân Giới - Hắn dửng dưng trả lời
- Hả??? Không phải là phạm luật sao? - Nó hét lên, đó là điều lệ lớn nhất của thế giới này, không được xâm phạm đến nhân giới.
- Thì đã sao? Một đứa hoàng tử, đứa còn lại công chúa, thằng nào dám phạt, nói nghe chơi! Vả lại, miễn là chúng ta không phá hoại trật tự nhân giới là được mà.
- Ờ ha, thì đi
Đúng như hắn nói, cả hai người đều an toàn xuống Nhân giới một cách dễ dàng. Hắn đáp xuống một ngọn đồi, nơi có những bông hoa tuy líp màu tím nhạt và những cành cẩm tú cầu tinh khôi đang thi nhau đu đưa theo làn gió. Một phong cảnh hữu tình.
- Kyaaaa, đẹp quá
Hắn nở một nụ cười hiếm hoi, ngồi xuống bên thảm cỏ, đôi ngươi kẽ nhắm lại, điệu bộ như thể đang thưởng thức làn gió mát.
- Cô có thích không?
- Thích, cảm ơn anh! Nhưng mà....
- Ờ, tôi biết - Hắn gật đầu
- HAI ĐỨA ĐANG NÚP TRONG BỤI KIA, RA ĐÂY NHANH - Đồng thanh, hắn và nó hét lớn.
Từ trong bụi, đứa nhóc lủi thủi đi ra. Nguyên là lúc Illya và Yanoki đang đến thư viện thì thấy hai ông bà này đang dẫn nhau đi chơi nên chạy theo rình luôn. Ai ngờ, hai vị kia đã sớm nhận ra, Thông đồng với nhau xách cổ ra ngoài. Nó chống nạnh, nhìn bé, tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười), lên tiếng:
- Theo dõi vui há, Illya há!
- Ahihihi, tại thấy hai người mặn nồng quá cho nên người ta không nở làm phiền mà - Bé cười trừ, vút tóc, nhìn nó sắc bén.
- Đúng đó - Nhóc Yanoki xông vào nói hộ
- Diễn cho hai đứa xem đó - Hắn lạnh nhạt đáp, cố che dấu đi cái cảm giác vui vẻ khi ở cùng nó của mình. Hắn không thể yêu nó được, nó là người nắm giữ ngai vàng của Leaf, hắn... Chỉ là trợ giúp cho anh hắn mà thôi, hắn... Không xứng. Hơn nữa, còn kế hoạch của anh hắn...
End
Leby ra chap trễ quá phải hem? Mọi người đừng giận nha, tại bận quá nên... Ahihihi
Little Butterfly