Tiểu Bảo nhớ ra rồi! Hôm thứ hôm ấy, vào lúc ra chơi, khi cậu đang đứng ngoài phòng Đoàn chờ ông và thầy nói chuyện bên trong. Cậu thấy cô gái dáng người hơi gầy, nước da đen nhẽm, tóc ngắn chưa chạm vai, ăn mặc xốc xếch, đang bước vội vã tới bảng thông báo của Đoàn trường. Cô gái ấy cầm cây viết để ghi chép thứ gì đó, từ bảng thông báo, vào tờ giấy cầm sẵn trên tay mk. Đó là lần đầu tiên Tiểu Bảo nhìn thấy cô nhóc Thu Thảo, cô gái với ngoại hình ko nổi bật, có thể nói là xấu xí, nhưng trông rất…rất…một thứ gì đó đặc biệt, khiến ánh nhìn của cậu bị thu hút vào cô. Trông bộ dạng hí hoái ghi chép của cô, như đó là thông báo, kế hoạc rất thú vị. Và từ lúc đó, cái tên “Người Lạ” được gắn mác cho Thu Thảo
- Ko…ko….phải là Thu Thảo…đâu! Cậu…ấy….ko có mách chuyện anh sử dụng điện thoại…! – Tiểu Bảo lờ đờ nói Nhưng Anh Tuấn có vẻ ko tin, hay nói đúng hơn là hoàn toàn ko tin. yện ấy đã rõ như ban ngày rồi, Tiểu Bảo còn bênh cho Thu Thảo sao?
- Chắc…chắn là ko phải? – Tiểu Bảo khẳng định lại
- Anh ko tin?
Tại sao Tiểu Bảo lại chắc chắn như vậy? Đó là điều Anh Tuấn muốn hỏi tiếp theo, nhưng ko đợi Anh Tuấn lên tiếng, Tiểu Bảo đã mở lời trước:
- Vì theo như lời anh nói, khi Thu Thảo vừa rời đó chưa đầy phút thì thấy Huy Sơn đã đi ngang ấy, và thấy anh sử dụng điện thoại. Nhưng liệu trong phút ấy, Thảo có đủ thời gian để lên phòng Đoàn mách thầy Huy Sơn, rồi thầy Huy Sơn có thời gian để xuống tận lớp để bắt điện thoại của anh ko?Và em, có thể làm chứng rằng Thu Thảo ko có lên phòng Đoàn mách chuyện anh với thầy Huy Sơn. Vì khi ấy em đã ngồi ở ngoài phòng Đoàn chờ cho ông và thầy nói chuyện bên trong. Em thấy từ lúc Thu Thảo lên đến phòng Đoàn, cậu ấy chỉ ghi chép thứ gì đó từ bảng thông báo, chứ ko phải là đi mách việc anh sử dụng điện thoại. Khi Thu Thảo vừa rời đi, em cũng và ông cũng rời đi, đó là lúc anh vừa lên đến phòng Đoàn. Như vậy việc để Thu Thảo gặp được thầy Huy Sơn là điều ko thể. Suy ra, Thu Thảo ko phải là người có lỗi trong việc này! Có thể là anh xui xẻo, khi thầy Huy Sơn đi ngang ấy và vô tình thầy thấy anh sử dụng điện thoại
Anh Tuấn lúc này thừ người ra, vì hắn ko tin những gì Tiểu Bảo nói là sự thật, nhưng theo như suy luận của Tiểu Bảo thì nó có vẻ khá hợp lí. Thế chẳng lẽ từ trước đến giờ…hắn đã hiểu lầm cô nhóc, và hôm nay, hắn đã nhận ra được sai lầm khi trách nhầm cô nhóc sao? Hắn như ko muốn tin vào suy luận ấy, nên lấp bấp mấy tiếng nói:
- Vậy…nếu nhỏ Thảo…gặp được thầy Huy Sơn… trên đường lên phòng..Đoàn?
- Em ko chắc, nhưng em tin Thu Thảo, chắc chắn cậu ấy ko phải là người hay mách lẻo!
- Sao chứ - Anh Tuấn nhếch mép – Vì nhỏ ghét anh!
Nghe chữ ghét ấy sao Tiểu Bảo thấy nó giả dối thế này, ko, ko phải. Vì lúc nào Tiểu Bảo nhìn thấy Thảo bên Anh Tuấn, cô cũng đều vui vẻ, đều cười hạnh phúc, thì làm sao Thảo có thể ghét hắn cơ chứ!
- Cậu ấy… ko ghét anh đâu! – Tiểu Bảo ngậm ngùi nói
Anh Tuấn thì im lặng chẳng nói thêm bất cứ câu nào, Tiểu Bảo cũng chỉ biết ngồi đó mà im lặng. Ko gian quanh họ bắt đầu tẻ nhạt dần, cứ thế…họ vẫn im lặng cho đến khi bà nội của cả gọi xuống ăn cơm. Nhưng họ cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài.
Thay vì xuống bếp phụ bà mang thức ăn lên, hay ngồi vào bàn ăn, thì Anh Tuấn lại đi thẳng ra cửa. Thấy lạ, bà nhìn Anh Tuấn cất tiếng hỏi:
- Định đi đâu thế? Con ko ăn cơm à!?
- Ko ạ! – Anh Tuấn vừa mang giầy vừa đáp – Con xin phép về trước
Cũng vừa lúc ấy, ông nội của hắn vừa về tới. Thấy đứa cháu của mk như sắp sửa ra về, ông hỏi:
- Con ko ở lại ăn cơm sao?
- Con ko đói! Thưa ông nội con về!
Nói rồi Anh Tuấn dẫn con ngựa sắt ra, rồi leo lên đó và phi thẳng ra ngoài. Chẳng mấy chóc, bóng hắn đã khuất dần vào bóng tối nơi cuối con đường. Ko ai cả, ko ai luyến tiếc nhìn hắn từ sau cả, vì họ đã bắt đầu quay quần bên nhau trong bữa cơm tối đầm ấm
Trong bóng đêm lặng lẽ, hắn… tâm trạng tồi tệ….vẫn cứ mk trên con đường tối…! Về đến nhà, hắn ko chào hỏi ai cả mà bước mạch lên phòng, mặc cho cả nhà đang nhìn hắn mà chẳng hiểu chuyện. Đóng sầm cửa lại, hắn nằm ngã pịch xuống chiếc giường yêu quý của mk. Hắn bắt đầu suy nghĩ về lời nói của , rằng Thu Thảo đã ko mách chuyện hắn sử dụng điện thoại. Rồi hắn lại nhớ về hôm đó. Hôm đó khi ra chơi, hắn có thấy cô nhóc Thu Thảo cầm tờ giấy, cùng cây viết ra ngoài, mà theo như Tiểu Bảo thì Thảo đã lên phòng Đoàn ghi chép thứ gì đó từ bảng thông báo. Tuy hắn ko muốn tin, nhưng hắn…..khi nghe Tiểu Bảo nói….thì như nó đúng là sự thật
- Con nai vàng ngơ ngác…rồi giẫm nát lòng tự trọng của tôi à!
- Tôi…tôi thật sự không biết!
Đó là những lời nói của ngày hôm ấy. Khi ấy, Thảo đã nói là cô ko làm, và hắn đã ko tin điều đó. Cũng chính vì thế, mà hắn đã “lập trình” một trò chơi có tên “trò chơi tình yêu” với Thảo, hòng trả thù cô vì chuyện đó. Vì với hắn, Thảo đã gây ra cho hắn quá người rắc rối, mà đúng hơn là nỗi nhục nhã. Hắn, người như Anh Tuấn đây mà phải “ăn” biên bản sao, mà phải chịu mức hạnh kiểm trung bình sao? Và như thế, hắn từng chút lên kế hoạch tiếp cận Thảo, chia tay với Thảo Trân và Kim Cương. Hắn muốn cô yêu hắn, hắn muốn làm tim cô tan nát….Nhưng hiện tại….mọi chuyện của hắn đã vỡ lỡ trước sự thật được bày tỏ. Vậy ra, trước giờ là hắn đã hiểu lầm cô nhóc sao? Cũng vì hiểu lầm đó, mà hắn đã phí công cho kế hoạch vô nghĩ này sao? Sau khi đã thành công, thì hắn sẽ được lợi ích gì khi mục đích ban đầu đã mất?
Hay là hắn sẽ chuyển hướng từ kế hoạch trả thù sang trò đùa, trò đùa dài hạn, ko mục đích, ko nguyên nhân, chỉ đơn giản là để thỏa mãn cuộc vui khi mọi chuyện kết thúc
Mệt mỗi lắm! Hắn đã quá mệt mỏi cho trò chơi này! Mệt mỗi khi ngày ngày phải đưa đón cô nhóc đến trường, mệt mỗi khi ngày nào cũng phải mua kẹo socola cho cô, và mệt mỏi khi ngày nào cũng phải mang bộ mặt giả tạo ấy! Hắn từ bỏ, hắn ko làm nữa, vì giờ….hắn tiếp tục thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa!
Anh Tuấn lăn người nằm sắp xuống, tay hắn xiếc lấy miếng ga giường, đôi mày hắn nhăn lại, môi hắn cắn chặc vào nhau. Bởi hắn….tức lắm…! Vì sao bao công sức của hắn cuối cùng lại đổ sông đổ biển thế này! Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này! Chẳng những ko có thù để trả với cô nhóc, nhưng…hắn lại tự biến mk thành thằng ngốc thế này! Với hắn, nếu giờ mọi chuyện nói rõ cho Thảo biết, rằng từ trước đến giờ mọi chuyện chỉ là giả tạo, chỉ là giả dối, vì màn kịch này là do hắn dựng lên, và hắn bắt cô nhóc phải diễn chung với mk. Lúc đó…hắn sẽ như thế nào…nếu cô nhóc cũng chỉ mĩm cười mà nói rằng “Tôi cũng thích bạn, tình cảm cao hơn tình bạn chút”. Dù hắn biết Thu Thảo có tình cảm với mk, nhưng từ khi hắn tỏ tình với cô, thì cô vẫn chưa trả lời hắn, hay nói cách khác là cô vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình ấy. Nếu giờ hắn tự thú nhận mọi chuyện, thì chẳng phải hắn tự nhận mk là kẻ thua cuộc. Thua cuộc trong chuyện tình cảm sao? Hắn nhếch mép, ko, hắn ko bao giờ thua cuộc trong tình cảm cả, hắn ko có khái niệm đó. Giờ thì sao, thua cuộc trước con nhỏ xấu xí, thật xấu hổ, thật nhục nhã
Phải làm sao đây! Giờ hắn phải làm sao đây, ai đó nói cho hắn biết là hắn nên tiếp tục hay dừng lại. Nếu tiếp tục đi tiếp thì…thì bao giờ trò chơi sẽ đến hồi kết, trong khi mục đích ban đầu đã ko còn nữa! Ko có mục đích bắt đầu, thì liệu trò chơi sẽ dừng lại khi nào, bao lâu thì dừng lại, và khi ấy hắn nhận được thứ gì xứng đáng với công sức của mk bỏ ra? Còn nếu dừng lại, hắn phải gạt bỏ sỉ diện mà tự nhận mk là kẻ thua cuộc, kẻ bại trận? Ko, hắn ko bao giờ thua, ko bao giờ thua trong chuyện tình cảm này được, hắn ko chấp nhận được điều đó. Rồi đột ngột, hắn ngồi dậy hét lớn
- AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Mọi người dưới nhà vừa nghe tiếng hét của hắn từ trong phòng, ai nấy cũng giật mk lo lắng. Ngay lúc đó, mẹ hắn bảo Phương Anh lên phòng Anh Tuấn xem hắn có sao ko. Phương Anh gật đầu vâng lời, rồi tức tốc lên chạy lên phòng Anh Tuấn. Cánh cửa phòng vừa mở ra, Phương Anh chưa kịp hiểu trời trăng gì thì cái gối đã bay thẳng vào mặt nó. Phương Anh chới với ngã ngược về sau. Con bé tức giận, nó xuýt xoa mông mk mấy cái, rồi cầm cái gối lên đứng phắt dậy. Nó hùm hổ đi ngay vào trong, định quăng lại cái gối vào mặt anh mk, cùng tràng “xói xả”. Nhưng mọi chuyện ko như dự tính của Phương Anh. Mới ngước lên nhìn thấy Anh Tuấn, khuôn mặt Phương Anh từ tức giận chuyển sang sợ hãi. Vì lúc này, ánh mắt Anh Tuấn nhìn nó như con thú dữ, khuôn mặt hắn nổi dầy gân xanh, miệng thì cứ ngừ ngừ như như sắp ăn thịt người đối diện vậy
- Anh sao…thế!
Phương Anh nhỏ giọng rồi lén thén đặt cái gối lại lên giường, sau đó thì lùi lại mấy bước
Anh Tuấn, hắn nhìn thấy Phương Anh như hắn nhìn thấy thứ đáng ghét nhất trên đời, mà hắn ko muốn nhìn trong lúc này
- ĐI RA!!! – Hắn quát lớn
- Em…-
Phương Anh còn chưa tròn câu thì Anh Tuấn đã ném mạnh cái gối vào người nó, lực ném của hắn đủ mạnh làm cơ thể của Phương Anh bị đau
- TAO BẢO MẦY ĐI RA CÓ NGHE KO! BIẾN!!!
lần nữa, hắn hét lên trong sự giận dữ, ánh mắt hắn như muốn thiêu đốt mọi thứ lúc này! Lời khuyên cho Phương Anh lúc này là nên ra khỏi đây nhanh lên, nếu con bé còn quý mạng sống của mk. Cũng biết điều đó, nên Phương Anh mếu máo, chân bước nhanh khỏi phòng. Đó là hành động khôn ngoan đấy! Nếu Phương Anh chậm chút nữa thôi, thì ko biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây. Trong mắt Anh Tuấn lúc này, Phương Anh như đứa cực kì đáng ghét, để trừ khử kẻ đó, hắn sẽ ko ngần ngại hóa thành con thú hoang để vồ tới cắn xé con mồi! Vậy là Phương Anh còn may đấy!
Sự thật đã về chiếc điện thoại đã được phơi bày, Anh Tuấn dù ko tin, nhưng hắn cũng phải chấp nhận sự thật, rằng Thảo ko phải là kẻ gây ra mức hạnh kiểm trung bình cho hắn. Trong hắn giờ ngùng ngục giận dữ, hắn phải làm gì tiếp theo đây! Có phải là hắn sẽ tiếp tục cuộc chơi chứ? Hay hắn sẽ dừng lại và chấp nhận sự thất bại của mk. Mời các bạn đón xem tiếp chương : Tập dần sự chấp nhận