(Trời ơi! Sao viết mãi mà chương cuối vẫn chưa xong! Chắc tôi chết quá! Hu Hu!)
Chương : Rắc rối
Sáng vào lớp, Thu Thảo đờ đẫn từ ngoài cửa vào tận bàn, nhìn hai mắt của cô kìa, đen như con gấu trúc, có vẻ cả đêm qua cô không ngủ hoặc không ngủ được nên sáng nay mới như vầy. Vào đến chỗ ngồi, Thu Thảo tháo balo để sang một bên là cô gụt đầu xuống bàn ngay tức khắc. Nhìn thấy Thu Thảo có vẻ hơi khác thường, Như Ý và Hữu Bửu bàn trên quay xuống hỏi han:
- Sao thế Thu Thảo? Có chuyện gì vậy? – Như Ý lay vai cô mấy cái.
Thu Thảo nằm im đấy, cô không trả lời.
- Mới sáng ra mà cậu khó tiêu à!? – Hữu Bửu cười cợt, giọng nữa thật nữa đùa.
Bạn bè tâm trạng đã không tốt vậy rồi mà Hữu Bửu còn đùa, đúng là đùa không đúng lúc, vì thế đã bị Như Ý một phen liếc xéo và không quên tặng kèm cái hừ lạnh.
- Cậu có sao không? – Như Ý tiếp tục lay vai Thu Thảo.
Lần này Thu Thảo đã phản ứng, cô hơi cử động đầu một chút, ý là không sao. Thấy Thu Thảo vậy, Hữu Bửu vỗ vai Như Ý nói khẽ:
- Để cậu ấy yên đi! Lát tới tiết công nghệ rồi, xuống căn tin mua đồ lên lát ăn vụn!
Như Ý gật đầu cái rồi cùng Hữu Bửu bước ra ngoài. Ầy, đời học sinh chỉ có thể, hễ tiết nào không muốn học, hoặc chán là lăn ra ngủ, không ngủ thì nói chuyện, không nói chuyện thì ăn vụn trong tiết. Ai trong số các bạn đã từng vướn vào ba điều này thì giơ tay nhé!
Nhìn Thu Thảo nãy giờ mà Thiên Bảo chẳng lên tiếng, cũng cảm thấy lo lắng chẳng kém hai người kia, Thiên Bảo đứng dậy rồi dịch sang bàn của Như Ý và Hữu Bửu, cậu quay người xuống rồi hạ càm chạm bàn hỏi khẽ:
- Cậu thật sự không sao chứ!?
- Không sao? – Thu Thảo trả lời mà tư thế cô vẫn vậy.
Giọng của Thu Thảo nghe như đang khóc vậy, nó the thé và khá nghẹn ngào.
- Cậu có chuyện gì buồn sao? Kể tôi nghe được chứ!?
- Cậu chịu nghe sao? – Thu Thảo hỏi.
- Ừ, tôi sẽ nghe – Thiên Bảo gật đầu chắn chắn.
Im lặng mấy giây, Thu Thảo bật đầu ngóc dậy, Thiên Bảo một phen giật mình xen lẫn chút ngạc nhiên bởi Thu Thảo lúc này….đang khóc. Đôi mắt đỏ hoe thấm đẫm nước mắt kia làm Thiên Bảo không khỏi nhói lòng, vì điều gì mà Thu Thảo khóc vậy?
Nhìn Thu Thảo mà Thiên Bảo không nói nổi lên lời, Thu Thảo thì nhìn Thiên Bảo bằng đôi mắt ướt lệ, cô hơi nấc mấy cái, rồi bỗng khóc òa lên như một đứa trẻ. Mọi người trong lớp giật cả mình khi tiếng khóc Thu Thảo cất lên, ai nấy đều nhìn trân trân Thiên Bảo bằng con mắt nghi hoặc, Thiên Bảo thì ngơ ngát không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ như thể bản thân cậu là kẻ phạm tội vì đã làm cho Thu Thảo khóc vậy. Lúng túng chưa biết phải làm sao thì tiếng Thu Thảo khóc ngày một lớn hơn, mọi ánh mắt nhìn cậu cũng bắt đầu nóng dần lên, cảm giác như muốn thiêu đốt cậu vậy.
- Cậu….sao vậy? Sao…lại…khóc! – Trong lúng túng, Thiên Bảo lập bập giọng của mình.
- Tại sao lại như vậy hả Thiên Bảo, tại sao chứ hả???
Thu Thảo vẫn không thôi ngừng khóc, Thiên Bảo bây giờ thấy ngượng chín cả người, cậu không biết cái tình huống này là kiểu gì, sao mà oái âm thế, nó khiến Thiên Bảo không biết phải xử sự làm sao đây.
- Cậu là kẻ tồi tệ, sao cậu dám làm Thu Thảo khóc chứ!? – Anh Tú từ bàn trên cũng chỏ tiếng nói vào.
- Phải đó, mới sáng sớm mà cậu làm cậu ấy khóc rồi! – Thanh Chúc cũng cảm thấy bất bình thay cho Thu Thảo.
- Con trai mà làm con gái khóc vậy sao coi được. – Đến ân lớp trưởng còn không tiếc bênh cho Thu Thảo cơ mà.
Đã nói rồi, nếu không phải là người trong cuộc thì bạn sẽ không biết nội tình của nó ra sao đâu, huống hồ chi Thiên Bảo có làm gì Thu Thảo, là tự cô khóc đấy chứ! Bởi ngạn ngữ Ai Cập mới có câu “Thứ giết chết con người nằm ở hai hàm ếch”, chính là cái lưỡi đó các bạn, thật là tình, miệng đời ác nó ác vậy đó, chuyện có nói không, chuyện không lại nói có, như Thiên Bảo đây rõ ràng là bị oan cơ mà!
Cảm thấy Thu Thảo sẽ không ngừng khóc ngay được, mà nếu cứ thế này thì mọi chuyện càng khó hơn, nên Thiên Bảo lập tức lấy tay bịt miệng Thu Thảo lại rồi lôi cô một mạch ra ngoài, mặc cho mọi người đây nhìn cậu không khỏi chớp mắt. Vừa lúc ra tới cửa thì cả hai chạm mặt , ưng Thiên Bảo nào bận tâm, cậu chỉ lo kéo Thu Thảo đi càng nhanh càng tốt, Thu Thảo thì cứ lo khóc mù mịt nên cũng chẳng để ý luôn. Cả hai lướt khỏi Anh Tuấn một cách vô tình, Anh Tuấn thì đứng đực mặt ra với mấy dấu chấm hỏi bay lẩn quẩn ở trên đầu, hắn hơi nghiên nghiên đầu nhìn theo Thu Thảo và Thiên Bảo với muôn vàn thắc mắc.
Lên đến sân thượng, Thiên Bảo mới chịu bỏ tay khỏi miệng Thu Thảo, và tay cậu thì đã ướt nhẹp nhèm nhem. Thu Thảo vẫn cứ vậy,cô cứ khóc mướt cả lên và không có dấu hiệu dừng lại.
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu lại khóc? – Thiên Bảo khó chịu nhìn Thu Thảo.
- Tại sao “người thứ ba” lúc nào cũng vậy, tại sao lại thích cô ấy chứ, tại sao lại không đến sớm hơn để thành “người thứ nhất”!
Cơ mặt Thiên Bảo bắt đầu giãn dần ra, cậu nhìn Thu Thảo với vẻ mặt lạnh tanh, không một chút biểu cảm. Cậu tự hỏi là cô đang nói gì vậy, sao cậu có cảm giác Thu Thảo đang nói chính bản thân cậu vậy, liệu có phải cô biết được điều gì rồi phải không?
-“Người thứ ba” là người đau khổ nhất, vì mang trong lòng tình cảm đơn phương, và mãi mãi không có cơ hội để được cô ấy thích….bởi tình cảm cô ấy đã giành cho một người khác rồi! – Đôi mắt ướt đỏ vì nước mắt của Thu Thảo bỗng nghiêm túc lạ thường, cô nhìn Thiên Bảo như một người bị phản bội nhìn lại người yêu của mình – Tại sao lại thích cô ấy chứ!? Cậu nói cho tôi biết đi, rằng tại sao?
Tim Thiên Bảo bỗng thắt chặt lại trước lời nói của Thu Thảo, đồng tử của cậu thâu nhỏ hết mức chết trân không cử động, cả người Thiên Bảo điếng cả lên, dường như sống lưng cậu đang bị đóng băng hẳn, nó lạnh đến mức làm lỗ chân lông cậu co lại và sởn gai ốc. Thiên Bảo không nghĩ chuyện này lại đến bất ngờ vậy, rằng Thu Thảo đã biết chuyện rồi sao, chuyện Thiên Bảo đã từ rất rất lâu rồi, cậu đã thích cô. Những giọt nước mắt kia là Thu Thảo đang khóc vì điều gì, vì mừng rỡ, hay vì thương hại cho Thiên Bảo. Nếu nó là thương hại thì cậu không cần, thà là để cậu đơn phương như vậy, thà là tình cảm cậu giấu kính trong lòng vậy, thà là cậu không nói ra và nhìn Thu Thảo dành tình cảm của mình cho một ai khác, thì cậu vẫn luôn nhìn theo cô và vẫn thích cô như vậy, nhưng cậu không yếu đuối đến mức cần Thu Thảo phải khóc chỉ vì thương hại mình.
- Tôi…Không cần cậu thương hại! Phải, vì là “kẻ thứ ba” nên mới đau khổ vậy, đau khổ….chỉ vì thích người con gái ấy! – Thiên Bảo cuối mặt, giọng cậu trầm mặc khác thường.
Thu Thảo không biết là có nghe những gì Thiên Bảo nói không, nhưng cô bỗng ngồi bệch xuống, duỗi thẳng hai chân thành hình chữ V, rồi lại dụi dụi mắt mấy cái:
- Anh Ji Soo (Seo Ha Joon – Sassy Go Go), dù anh có bị chị nữ chính từ chối, nhưng em vẫn thích anh, em sẽ trở thành fan của anh. Hu hu!!!
Thiên Bảo lúc này từ vẻ mặt trầm tư, dạt dào cảm xúc chuyển ngoắc một phát không còn tí máu, đàn quạ từ đâu xuất hiện bay ngang đầu cậu kêu “quan quác” cùng ba dấu chấm đen to đùng.
- Sassy go go….ý cậu là nhân vật …trong phim đó à!
Thu Thảo gật đầu lia lịa:
- Ừm ừm!
Cần một ai đó hạ nhiệt cho Thiên Bảo, cần một ai đó cho Thiên Bảo một xô nước mát liền ngay và lập tức. Thiên Bảo tức…tức muốn sôi máu đầu, trào máu họng, cậu đứng chống hong, ngửa mặt lên trời thở phì phò vì máu của cậu đang dâng tới não, hai bên tai Thiên Bảo lúc này như ống tàu hỏa xì khói kêu “tu tu”. Sao mà số Thiên Bảo nó nhọ ơi là nhọ vậy, mỗi lần nói chuyện nghiêm túc về vấn đề tình cảm của Thu Thảo là cứ y như rằng thất bại thảm hại, lần trước thì tỏ tình hụt, lần này thì lại bị quế chuyện phim, số Thiên Bảo nhọ vậy là cùng!
- CẬU ĐANG ĐÙA ĐẤY À!!! – Thiên Bảo hét lên đầy tức .
Câu hét của Thiên Bảo làm Thu Thảo một phen giật mình và nín khóc tự bao giờ, cô đưa đôi mắt của một con nai tơ nhìn Thiên Bảo không còn gì ngây ngô hơn.
- Đùa gì chứ! Thật mà!
Thu Thảo có vẻ khá là dư nước mắt cho những bộ phim, nói đến đây nước mắt cô lại bắt đầu tuôn như mưa.
- Hu hu! Oppa à, sao-
- NÍN!!!
Thiên Bảo quay sang nhìn Thu Thảo quát to làm cô chưa nói hết câu đã bị cậu chặn họng, đôi mắt đỏ của Thiên Bảo sao tự nhiên đáng sợ vô cùng, nó toát ra sự là giận dữ và chút gì đó gọi là khó chịu, liệu đó có phải là ghen tuông, nhưng ghen với ai? Vì điều gì? Ghen với anh chàng diễn viên đó sao, ghen vì Thu Thảo gọi anh ta là “oppa” đó sao?
- Cấm cậu nhắc tới chữ “oppa” trước mặt tôi! – Giọng Thiên Bảo gầm gừ như con dữ.
- Gì cơ? Tại sao?
- Tôi ghét! Biết chưa?
(Oppa: Trong tiếng Hàn là cách xưng hô thân mật trong mối quan hệ như: người yêu, anh trai em gái,… Con trai Hàn Quốc rất ghét cô gái mình thích gọi thằng con trai khác là “oppa”, và ngược lại rất thích mình được cô gái ấy gọi là “oppa”)
Nhìn Thiên Bảo bực tức vậy mà Thu Thảo còn không hiểu, cô thật sự ngây ngô đến mức đó sao?
- Tôi không thích, sao cậu lại áp đặt tôi? – Thu Thảo vẫn giọng tỉnh queo như vậy.
Nghe một câu nói không thể nào giận thêm, Thiên Bảo bước hùm hổ về phía Thu Thảo, cậu định làm gì thế? Có vẻ bây giờ Thu Thảo đã cảm nhận được điều gì đó, tự nhiên sao cô có cảm giác sợ Thiên Bảo quá vậy. Thiên Bảo bước tới thì cô cũng lùi lại, lùi đến khi cô bị dồn vào ban công của sân thượng. Thiên Bảo đang đứng trước cô với ánh mắt vô cùng giận dữ, Thu Thảo thì nhìn Thiên Bảo một cách sợ sệt, nuốt nước bọt “ực” cái, Thu Thảo cất giọng:
- Cậu-
Thiên Bảo thì hay bị Thu Thảo bơ mỗi lần mình nghiêm túc, còn Thu Thảo thì hay bị Thiên Bảo cắt ngang lời mỗi khi định nói gì đó, lần này cũng thế, Thu Thảo còn chưa dứt câu thì đã bị Thiên Bảo cướp lời:
- Cậu là đồ ngốc!
“Phụ kiện” đính kèm cho câu nói của Thiên Bảo là một cái cốc đầu đau ơi là đau, nó khiến Thu Thảo một phen ôm đầu mà không lời nào rên rỉ được. Ánh mắt Thiên Bảo đã dần dịu xuống, nó không còn đáng sợ nữa, trong mắt cậu hiện lên hình ảnh một cô gái đang ôm đầu vì đau mà chẳng lên kêu lên được, đáng yêu quá đi mà!
Bạn nên biết rằng “Không có người phụ nữ hiền, chỉ có người phụ nữ dữ mà ta chưa phát hiện”, Thu Thảo là một minh chứng đấy, bạn tưởng Thiên Bảo cốc đầu cô đau điếng vậy là cô sẽ cho qua à, Thu Thảo đâu phải là kiểu người dễ dãi vậy. Nuốt cơn đau vào trong, Thu Thảo hất mặt nhìn Thiên Bảo cái, song song với hành động đó là một cái nắm cổ áo của Thiên Bảo, cô ghì mạnh nó về phía mình.
- Cậu đang làm cái vẹo gì vậy? Cậu muốn chết không HẢ??? – Thu Thảo hét vào mặt Thiên Bảo.
Thiên Bảo xoay mặt đi làm điệu bộ bất cần, cậu hơi cong môi, giọng đùa cợt đáp:
- Đã bảo là cậu thích tôi mà, khoảng cách thế này như muốn chạm môi vào nhau đấy, tôi qua mặt đi như vầy vì tôi không muốn hôn cậu đâu nhé! Đồ xấu xí!
Cha chả, Thiên Bảo ăn gan hùm rồi, dám nói những lời vậy trước mặt Thu Thảo, lần này mà áo quần cậu bị rách tưa tải là còn nhẹ đấy, hồi hợp ghê, không biết Thu Thảo sẽ “xử” Thiên Bảo thế nào đây!
Ba chữ “cậu thích tôi”, ba chữ “muốn chạm môi”, ba chữ “không muốn hôn” và ba chữ “đồ xấu xí” nó rền rền vang bên tai Thu Thảo mãi không dứt. Chẳng biết lửa từ đâu mà cháy rực trong mắt của Thu Thảo vậy, khuôn mặt giận dữ của cô xen lẫn chút gì đó xấu hổ, ngượng ngùng vì những lời nói ấy. Không cần nói thêm nhiều, Thu Thảo một phát lấy hết lực chân và tung cước vào đùi non của Thiên Bảo. Người ta hay nói “giận quá mất khôn”, Thu Thảo có vẻ là hơi mất bình tĩnh nên chân cô bị lệch hướng, vì chân cô không những không đá trúng Thiên Bảo mà ngược lại nó còn làm cô mất đà và ngã đổ vào ngực Thiên Bảo, Thiên Bảo cũng vì vậy mà mất đà theo khiến cậu ngã ngược về sau. Cũng may cho Thu Thảo là cô ngã người lên Thiên Bảo, chứ như Thiên Bảo ngã xuống sàn gạch mà còn bị “đống thịt” nặng ịt đè lên như vầy chắc…chết!
Sau cú ngã bất ngờ ấy, tình trạng của Thu Thảo lúc này đang nằm im trên người Thiên Bảo, Thiên Bảo thì hai tay dang thẳng ra, cả người không một chút cử động, xem chừng là không thở luôn đấy! Ngay lập tức Thu Thảo bật dậy khỏi người Thiên Bảo, lại thêm cái kiểu tình huống gì nữa đây, Thiên Bảo không phải là người khó xử mà người khó xử chính là Thu Thảo. Trong lúc Thu Thảo mặt mày đỏ lựng chưa biết phải làm sao thì Thiên Bảo nằm đó đã lên tiếng:
- Thấy chưa, đã bảo cậu thích tôi rồi mà, vậy mà còn làm bộ đá tôi một phát để ngã lên người tôi chứ gì, tôi biết hết đấy! Tỏ tình với tôi đi, thích tôi đến thế cơ mà! Ha ha!
Bộ vui lắm sao mà Thiên Bảo còn cười, còn đùa vậy, Thu Thảo bây giờ chẳng có tâm trạng đâu mà nghe Thiên Bảo, cô đang ôm mặt vì xấu hổ muốn chết đây này! Thấy Thu Thảo vậy, Thiên Bảo lồm cồm ngồi dậy, cậu đưa tay khều khều vai Thu Thảo mấy cái:
- Cậu đang vui mừng vì được ngã lên cơ thể ngọc ngà của tôi đấy à?
-….
- Vui đến thế sao?
-…..
- Vui đến mức không nói nên lời à!?
Sức chịu đựng của con người là có hạn, Thu Thảo đã xấu hổ thế này mà Thiên Bảo còn đùa, à không đúng, mà là khiêu khích thì chính xác hơn.
- VUI CÁI ĐẦU CẬU!!! – Thu Thảo gầm vào mặt Thiên Bảo.
Ái chà, cái gầm khá khủng đấy chứ, nó làm tóc Thiên Bảo sửng lên hết rồi kìa. Nhìn khuôn mặt chính đỏ như cà chua của Thu Thảo không sao làm Thiên Bảo nhịn cười được. Cậu đứng dậy phủi phủi quần áo mấy cái rồi xoay người bước đi.
- Ở đây luôn đừng vào tiết nhé!
- Khỏi cần cậu nhắc, dù thứ sáu có bị “người phụ nữ quyền lực” xử bắn tôi cũng sẽ cúp tiết này!
Khuôn mặt giận dỗi của Thu Thảo nhìn theo tấm lưng Thiên Bảo đang xa dần trên những nất thang, càng giận, thì cô thấy càng xấu hổ hơn, Thu Thảo vỗ vỗ vào đầu mình mấy cái tự trách:
- Sao mà có thể trượt chân ngay lúc đó vậy! Muốn chết quá! Mất mặt ơi là mất mặt!!!
Thiên Bảo lúc này đã xuống khỏi sân thượng và đang rảo bước về hướng căn tin, vừa đi cậu vừa cười tủm tỉm như một tên ngốc, thấy dạo này Thiên Bảo cười hơi nhiều thì phải, mà là cười rất nhiều luôn mới đúng!
- phút nữa là vào phút đầu giờ rồi, cậu không mau lên lớp mà xuống căn tin làm gì? Ngước mặt lên, người đang nói chuyện với cậu là và đứng cạnh là Như Ý. Cả hai người họ đang ôm trên tay mấy bịch snack, kẹo và hạt hướng dương, thế này thì Thiên Bảo có thể dễ dàng đoán ra ngay “mưu đồ” của Hữu Bửu và Như Ý:
- Định ăn vụn trong tiết công nghệ à?
- Hỏi thừa! – Như Ý đáp.
Thiên Bảo chẳng mấy bận tâm, cậu lững thững bước đi và bỏ lại đúng hai câu cho Như Ý và Hữu Bửu:
- Thu Thảo ốm rồi, cậu ấy đang nằm dưới phòng y tế! Tôi cúp tiết này!
- Cậu không “ngán” cô chủ nhiệm sao mà dám? – Hữu Bửu nói với theo.
Thiên Bảo đã mất hút cuối dãy hành lanh, đứng đấy chỉ còn Như Ý và Hữu Bửu nhìn nhau không nén khỏi tiếng thở dài. Cả hai tặt lưỡi lắc đầu vì chẳng thể làm gì hơn, rồi bọn họ cùng nhau trở về lớp cùng đóng đồ ăn vặt.
………………….
Trong khi người ta đã vào học hơn phút rồi, mà Thu Thảo và Thiên Bảo vẫn tỉnh như ruồi ngồi ăn uống trên sân thượng. Lúc nãy Thiên Bảo bỏ đi xuống căn tin là để mua đồ ăn sáng cho mình và Thu Thảo, là hai bịch bánh mì tươi, hai hộp sữa, hai chai nước suối và hai cái kẹo mút mùi bạc hà.
- Coi như là trả lại ly kem đá bào hôm trước cậu mua cho tôi đấy!
- Cậu làm như tôi là người tính toán lắm vậy, đừng bảo cậu nghĩ tôi thế nhé!
- Ai biết được! – Thiên Bảo đáp trống không.
Thiên Bảo và Thu Thảo đã đánh chén bánh mì và sữa xong, giờ họ đang nhâm nhi cái kẹo mùi bạc hà mát lạnh trong miệng. Cùng tự người vào lang cang, họ đưa mắt nhìn ra khoảng không vô tận của bầu trời. Từ sân thượng thế này, có thể nhìn thấy toàn cảnh ngoại ô, ngoại ô đúng là ngoại ô, nhà cửa thưa thớt hẳn, cách xa xa mới có một cái nhà, trông có vẻ khá vắng và buồn tẻ nhỉ? Nhưng bù lại không khí nơi này vô cùng trong lành và mát mẻ, không gian khoáng đãng và tươi mát, thật sự rất tuyệt, bởi đó là lí do vì sao Thu Thảo chọn học cấp III ở đây mà không phải là một ngôi trường trong thành phố.
- Mà đêm qua cậu thật sự thức cả đêm để xem phim đó sao?
Thu Thảo gật đầu mấy cái:
- Ừm! Nhắc tới là thấy tội cho anh Ji Soo rồi!
Lại thế, Thu Thảo bắt đầu rơm rớm nước mắt khi nhắc tới anh chàng diễn viên này.
- Cấm khóc! – Thiên Bảo gắt lên.
Hít mũi mấy cái, Thu Thảo nói:
- Làm sao mà không khóc cơ chứ? Vì anh ấy cũng thích nữ chính, mà nữ chính thì thích nam chính, cậu có biết điều đó đau lòng đến mức nào không? Mấy bộ phim học đường mà tôi từng xem, nữ chính toàn thích nam chính, nam phụ lúc nào cũng bị từ chối và đau khổ một mình. Từ bộ The heir, Hi hschool! love on, đến cả Sassy go go cũng vậy! Tại sao nữ chính lại không thuộc về nam phụ chứ! – Thu Thảo dụi dụi mắt mình.
Nghe đến đây, đôi mắt đỏ của Thiên Bảo bỗng chùng xuống đầy thông cảm, cậu buông lời như thấu hiểu cho kiếp nam phụ:
- Vì là nam phụ nên mới không được nữ chính thích đấy, nếu nữ chính thích nam phụ thì nam phụ đã trở thành nam chính rồi!
- Nếu là tôi, tôi sẽ chọn nam phụ!
Câu nói của Thu Thảo làm đáy mắt Thiên Bảo dâng lên một ánh sáng lạ kì, tim cậu tức thì đập nhanh dữ dội, và gai ốc của cậu cũng sởn hết cả lên. Sao cơ, vì Thu Thảo nói sẽ chọn nam phụ ư? Có nghĩa nếu đây là một bộ phim thì Thu Thảo sẽ chọn Thiên Bảo thay vì Anh Tuấn sao? Điều này cho phép Thiên Bảo hy vọng vào tình cảm của mình, hy vọng vào người con gái mà cậu đã thích cô ấy từ rất lâu rồi, nói như vậy, đồng nghĩ là cậu hoàn toàn có cơ hội.
- Thiên Bảo này!
- Gì? – Thiên Bảo đáp mà chẳng thèm nhìn lấy Thu Thảo một cái.
- Cậu làm aegyo cho tôi xem đi!
- Không thích!
Vẫn chất giọng trầm trầm ấy, Thiên Bảo từ chối yêu cầu của Thu Thảo một cách lạnh lùng, thế nhưng Thu Thảo đâu phải dạng người “mặt mỏng” dễ dàng bỏ cuộc vậy.
- Làm aegyo đi! Cậu mà làm aegyo chắc dễ thương lắm! Làm aegyo đi, tôi sẽ mua kem đá bào cho cậu!
Thu Thảo thật là “biết” ra điều kiện, cái gì mà kem đá bào chứ, chắc cô muốn đầu độc Thiên Bảo chết sớm đây mà, vì món kem đá bào lần trước mà Thiên Bảo ho đến ra máu không mà giờ cô còn muốn mua thứ “thuốc độc” đó cho Thiên Bảo nữa!
- Làm aegyo đi! Đi mà!!!
Thiên Bảo chưa làm aegyo nữa là Thu Thảo đã “xuất chiêu” trước rồi, cô có biết chỉ vì năn nỉ Thiên Bảo làm aegyo cho mình xem mà cô đã vô tình làm hành động aegyo rồi không?
- Cậu làm cái quái gì thế?
Thiên Bảo mặt méo xẹo nhìn Thu Thảo trong hành động cô nắm băng áo của mình đung qua đưa lại, chân thì dậm “bịch bịch” xuống sàn gạch, mặt thì cười cái kiểu dễ thương, nhưng sao nhìn nó gian tà, khó coi thế này?
- Rồi rồi rồi! – Thiên Bảo giũ tay Thu Thảo – Dẹp cái biểu cảm kinh tởm đó đi, ghê quá!
Thiên Bảo cuối cùng cũng chào thua màn aegyo kinh dị của Thu Thảo. Thu Thảo thì đứng đấy nhìn Thiên Bảo với ánh mắt lấp lánh ngàn sao đêm, cũng không phải tự nhiên mà Thu Thảo lại đòi làm aegyo cho mình xem, mà là có chủ đích đấy. Màn aegyo của Thiên Bảo rất đáng mong đợi đây, vì giây trước khi biểu diễn, Thiên Bảo khởi động bằng đủ trò như ôm mặt, đi lòng vòng mấy cái, thậm chí còn hét lên nữa chứ, vì sao lại thế hả? Vì vốn dĩ cậu ghét nhất là trò aegyo và không muốn làm chút nào, nhưng vì Thu Thảo nên cậu đành cắn răng làm một màn aegyo thật dễ thương đúng chất aegyo vậy!
- Tôi muốn ăn…tôi đói, cho tôi ăn đi! Nhoa…nhoa!!!
Perfect! Màn aegyo hoàn hảo không còn gì để nói. Thu Thảo lúc này đơ cả mặt ra nhìn Thiên Bảo mấy giây, rồi như thủy triều dâng lên “ầm” một phát, cô nhăn răng cười ngất.
- Ha ha ha ha!!! Aegyo…. của….. Thiên Bảo đó sao??? Ha ha ha!!!
Thu Thảo ôm bụng cười bò ra sàn gạch, Thiên Bảo làm cái điệu bộ chu môi phồng má, uốn éo giọng thì theo lẽ mà nói nó rất ư dễ thương, cơ mà trông Thiên Bảo nó lại ra cái chất ngố tào kiểu gì đâu ấy. Trước giờ thấy Thiên Bảo toàn trưng cái mặt lạnh lùng, khó ưa trước mặt mọi người, cơ mà hôm nay cậu đem cái kiểu dễ thương ấy ra làm Thu Thảo muốn xỉu….vì quá hài!!!
- Đừng có cười!!!
Màn aegyo chưa dừng lại, Thiên Bảo vẫn giữa nguyên cái dáng điệu đà ấy, cậu ngồi xổm xuống đưa hai tay véo hai má Thu Thảo với cái giọng hờn dỗi:
- Đừng cười, tôi giận đấy!!!
Thu Thảo lúc này còn hơi sức đâu mà để ý Thiên Bảo lúc này ra sao, vì mắt cô đang nhấm tít lại, miệng thì cười muốn rạch tọe ra vậy. Nói thật, cái chuyện Thiên Bảo làm aegyo này nếu không phải người chứng kiến là Hữu Bửu, Hàn Du và Như Ý, thì Thu Thảo dù có nói cỡ nào họ cũng chẳng bao giờ tin đâu, xem chừng còn bảo cô bịa chuyện xàm xí.
Thấy Thu Thảo cười thoải mái thế này, lòng Thiên Bảo thấy nhẹ nhõm và bình yên vô cùng, cậu ước chi mình có thể trở thành người làm Thu Thảo cười….. suốt cuộc đời này!
- Đau…bụng quá! – Thu Thảo tay ôm bụng, tay dụi nước mắt vì cười quá nhiều.
Cô đã lấy lại phần nào “bình tỉnh”, nhưng dư âm màn aegyo vừa rồi vẫn còn động lại, nên cô không thể dứt cười ngay tức thì được. Đưa đôi mắt dính chút nước mắt lên, Thu Thảo miệng cười miệng hỏi:
- Kinh khủng thật đấy!
Nói dứt câu, đoạn Thu Thảo móc trong túi váy ra cái điện thoại của mình, cô đưa tay trỏ vào đấy mấy cái khiến Thiên Bảo nhìn mà chẳng hiểu chi. Chẳng nói chẳng rằng gì thêm, Thu Thảo nhìnThiên Bảo cùng cái điệu cười dã man rợ cùng chiếc điện thoại trên tay mình.
“- Tôi muốn ăn…tôi đói, cho tôi ăn đi! Nhoa…nhoa!!! - Ha ha ha ha!!! Aegyo của Thiên Bảo đó sao??? Ha ha ha!!! - Đừng có cười!!! - Đừng cười, tôi giận đấy!!!”
Đúng rồi, đó là bản thu âm mà lúc nãy Thu Thảo đã thu lại. Thiên Bảo đứng tròng nhìn Thu Thảo mà không một lời nào thốt lên. Rồi tức thì, Thiên Bảo vội đưa tay giựt lấy điện thoại của Thu Thảo, nhưng đâu có dễ, đoán được ý định của cậu nên Thu Thảo đã vội đưa tay ra ngay sau đó.
- Xóa nó cho tôi!!! XÓA NGAY!!! – Thiên Bảo hét toáng lên.
- He he! Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ cho tôi thôi, không cho ai nghe đâu mà lo. Đổi lại cậu nợ tôi một điêu kiện, tạm thời thì tôi chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra thì tôi sẽ nói cho cậu! yện gì đang diễn ra trước mặt Thiên Bảo thế này, làm aegyo còn chưa đủ để cậu xấu hổ sao, lại còn cái bản thu âm chết tiệt đó chứ, lần này Thiên Bảo bị Thu Thảo lừa một vố phủ đầu luôn rồi!
“Không được, không được” – Thiên Bảo đang tự xấu hổ trong tư tưởng của mình.
Cậu có thể làm gì hơn đi, chẳng lẽ năn nỉ Thu Thảo? không được, nếu làm thế thì cậu sẽ còn thực hiện nhiều yêu cầu của Thu Thảo hơn khi bản ghi âm được xóa, mà cũng chắc gì đã xóa. Thế dùng vũ lực cướp lấy điện thoại của Thu Thảo rồi xóa bàn ghi âm đó sao? Điều này lại càng không, vì làm vậy chẳng khác nào bảo Thu Thảo ghét cậu. Biết bản thân mình đã bị dồn vào thế bị động, và không còn cách nào để chuyển nó thành chủ động, nên Thiên Bảo đành phải chấp nhận chứ biết sao nào.
Nhìn Thu Thảo đang hí hoái cùng cái điện thoại với vẻ mặt đắt thắng, làm Thiên Bảo vừa thấy tức mà vừa thấy xấu hổ. Cậu úp mặt vào hai tay đang đặt trên hai gối của mình mà gào thét thảm thiết trong suy nghĩ:
“Mất mặt quá đi, muốn chết quá!!!”
Tỉ số là :, sáng nay Thu Thảo cũng “muốn chết” vì đã bị Thiên Bảo làm “mất mặt”, xem như là huề nhau đi. Có mượn thì phải có trả, đó là quy luật hiển nhiên của cuộc sống, gieo nhân nào thì gặp quả nấy, cuộc sống luôn tuân thủ quy luật tuần hoàn đó mà phải không Thiên Bảo?!
Thu Thảo lo chăm chú vào điện thoại, cô nào hay Thiên Bảo đang tự đập đầu vào thành lang can tự trách bản thân đi làm cái trò aegyo mà cậu vốn dĩ ghét cay ghét đắng, cứ tưởng là sẽ làm cho Thu Thảo vui, ừ thì cũng vui đó, nhưng không ngờ lại bị Thu Thảo lừa một cú quá cay. Thiệt tình, từ chuyện của Thiên Bảo nên mọi người cần rút ra bài học kinh nghiệm thế này, nếu có một cô gái bảo bạn làm chuyện gì đó mà phá hỏng hình tượng của bản thân, thì hãy cân nhắc trước khi thực hiện, bởi rất có thể đó là một cú TROLL mà các nàng đặc biệt “tặng” bạn. Như Thiên Bảo đây, vì tin tưởng Thu Thảo nên mới thành ra như thế đấy!
- Waa! , AAA!!! - Thu Thảo bỗng tăng cấp từng tiếng “wa” lên khi cô vừa thấy gì đó khi đang lướt điện thoại - Thiên Bảo!
Thu Thảo gọi tên Thiên Bảo mà mắt cô vẫn không rời màn hình lấy nữa giây. Còn Thiên Bảo lúc này vẫn đang tự chìm trong “hố lầy” của suy nghĩ, cậu đang bị “lương tâm dày vò” vì sao đi làm những chuyện ngốc xít như vậy. Không cần biết Thiên Bảo có chú ý hay không, thì màn hình điện thoại đã hiện chần ngần trước mặt Thiên Bảo. Giật mình, Thiên Bảo ngước mặt lên, trong đôi mắt đỏ của cậu hiện lên dòng chữ tiêu đề to đùng và được in đen. Não cậu mấy giây để đọc và hiểu nghĩa của dòng chữ kia “Nóng với những bài vocal cover và dance cover của chàng trai tuổi người Việt gốc Hàn”. Không đợi cho Thiên Bảo phản ứng, Thu Thảo đã đưa ngón trỏ tay lướt màn hình xuống, cô nói:
- Tốc độ của mạng internet ghê thật, mới có hơn một ngày thôi mà đã lan truyền thông tin nhanh vậy rồi!!
Thứ xuất hiện trên màn hình điện thoại của Thu Thảo là bài blog đăng tải thông tin về Thiên Bảo, khái quát nội dung ấy là nói về Dương Thiên Bảo, hay là Seo Tae Jii, chàng trai người Việt góc Hàn với những bản vocal cover và dance cover cực chất, không chỉ có tài năng ca hát, nhảy múa mà cậu sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn. Vừa đẹp trai, vừa tài năng, thông minh lại học giỏi, nên sau một ngày khi thông tin về Thiên Bảo đăng tải, cậu là từ khóa nóng trên mạng xã hội, và cũng là từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên trang Naver của Hàn Quốc. Để chứng minh sự phổ biến của cái tên Dương Thiên Bảo, hay Seo Tae Jii, Thu Thảo đã lên Goole tìm kiếm cái tên của cậu, hơn bài báo nói về Thiên Bảo. Còn trên trang Naver, lượt tìm kiếm về Thiên Bảo đạt hơn một triệu lượt. Quá khủng!!!
(Naver: Cổng thông tin số Hàn Quốc trực thuộc công ty NHN. Nếu công cụ tìm kiếm phổ biến ở Việt là Google thì ở Hàn Quốc là Naver)
- Woa!! Bây giờ cậu đã trở thành người nổi tiếng rồi nhé! Là nhờ tôi cả - Thu Thảo vỗ ngực tự hào – Mấy tấm ảnh chụp cậu hôm trước đúng là không thừa! He he!!
Ý Thu Thảo là mấy tấm hôm trước chụp Thiên Bảo trong lớp, lúc cậu đang ngủ ấy, cũng nhờ vậy mà người ta gán cho cậu cái tên “Chàng trai của thượng đế”, nghĩa là Thiên Bảo quá hoàn hảo, từ tài năng đến ngoại hình, như thể thượng đế đã phái cậu xuống thế gian này vậy!
- Cảm ơn tôi đi, lát nữa khao trà sữa nhé! – Thu Thảo vỗ vai Thiên Bảo cười toe toét.
Khác hẳn với Thu Thảo, Thiên Bảo lúc này trơ mặt lặng người, từ lúc dòng chữ “Nóng với những bài vocal cover và dance cover của chàng trai tuổi người Việt gốc Hàn” cùng những video và vài tấm ảnh xuất hiện trước mắt cậu thì Thiên Bảo đã không nói nổi điều gì, không phải vì cậu vui quá nên không thốt nên lời, mà vì….cậu quá bất ngờ, từ bất ngờ đi đến bất giác, Thiên Bảo bất giác đứng dậy, cậu nhìn Thu Thảo với ánh mắt sắt lạnh tựa băng hàn.
- Vậy lí do cuối cùng của cậu là đây sao?
- Gì cơ? – Thu Thảo vẫn ngây ngô với nụ cười trên môi.
Đây không phải là lúc để cười, Thiên Bảo chẳng những không cười, mà nét mặt cậu đang hằn lên một sự tức giận, nhưng Thu Thảo vẫn không nhận ra điều đó lúc này, thế nên cô vẫn cứ ung dung tiến gần Thiên Bảo cùng cái điện thoại lắc lư trên tay.
- Bây giờ tên cậu trở thành từ khóa hot rồi nè! – Thu Thảo đưa màn hình điện thoại trước mặt Thiên Bảo.
Là người có phản ứng chậm trong việc đoán tâm trạng của người khác, vậy nên Thu Thảo không biết được hành động này của cô làm Thiên Bảo phát bực đến nỗi cậu không kiềm chế được. Thiên Bảo đưa tay hất văng cái điện thoại của Thu Thảo, cậu quát thẳng vào mặt cô:
- CẬU ĐEM TÔI RA LÀM VẬT CHIÊM NGƯỠNG CHO MỌI NGƯỜI À? Cậu, Như Ý, Hữu Bửu đã lên kế hoạch từ bao giờ mà hoàn hảo thế, hoàn hảo đến mức khi tôi phát hiện ra mà cũng chẳng thể biết được cuối cùng mình lại được Google, Naver lưu danh – Thiên Bảo bỗng nhếch môi, cậu cười ra điệu bộ đểu cán, bất cần – Phải rồi, tôi cảm ơn cậu vì cậu đã giúp tôi nổi tiếng thế này, à cảm ơn luôn Như Ý và Hữu Bửu nhé!
Ánh mắt của Thiên Bảo sao thế này, chúng nhìn Thu Thảo sao mà khó chịu vậy, phải chăng nó đã phần nào nói lên trạng thái của chủ nhân chúng lúc này không? Chắc là thế rồi, vì người ta hay nói “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” mà, lần đầu tiên mới thấy Thiên Bảo giận tới mức tía tai đỏ mặt, giận đến mức hất văng điện thoại của Thu Thảo, giận đến mức không tiếc lời buông những từ chua chát đến thế. Lúc nãy Thu Thảo vẫn còn cười vui vẻ với khuôn mặt tươi tắn, mà giờ, nụ cười của cô đã tắt từ lúc nào rồi, vẻ mặt tươi tắn ấy cũng lặn đâu mất, mà thay vào đó là vẻ mặt u tối cùng đôi mắt vô hồn. Với Thiên Bảo là lần đầu tiên nổi giận như vậy, với Thu Thảo cũng là lần đầu tiên thấy Thiên Bảo nổi giận như vậy, cô không nghĩ chuyện đăng tải thông tin, ảnh và video của Thiên Bảo lên mạng xã hội là khiến cậu phản ứng mạnh như vậy, mạnh đến mức cô không thể ngờ vì chuyện này…Thiên Bảo nổi giận với cô một cách dữ dội đến thế.
Đứng đấy trân trân, Thiên Bảo nhìn Thu Thảo với bao nhiêu sự tức giận chứa hết lên đôi mắt màu đỏ của cậu, bình thường nhìn cậu đã cáu kỉnh, đáng sợ trong đôi mắt đỏ đó rồi, và bây giờ, nó còn đáng sợ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần như thế. Cánh tay rán chắc dưới lớp áo sơ mi trắng của Thiên Bảo đã nổi biết bao nhiêu gân xanh gân đỏ, bàn tay cậu đã vo thành hình quả đấm từ lúc nào, không phải là để đánh Thu Thảo, mà Thiên Bảo đang kiềm chế cơn nóng giận của mình, bởi cậu biết, nếu không tự chủ được điều này, rất có thể Thu Thảo sẽ bị thương, và cậu dĩ nhiên là không muốn. Trong cơn giận dữ thế kia mà Thiên Bảo còn nghĩ được cho Thu Thảo, chứng tỏ một điều rằng cậu hẳn phải rất kiềm chế mới có thể tỉnh táo mà nghĩ được như vậy. Thiết nghĩ, Thiên Bảo quay lưng và nhanh chóng rời sân thượng bỏ xuống cầu thang, đoạn vậy, Thu Thảo tức thì cũng chạy theo cậu. Đến giữa cầu thang, Thu Thảo đã kịp nắm lấy mảnh áo lưng của Thiên Bảo trước khi cậu bước thêm bước nữa. Thu Thảo gục mặt đứng đấy, rồi cô cũng cất lời:
- Tôi…xin lỗi….! Tôi thật sự không biết là cậu lại nổi giận như vậy! Là do tôi bày ra, không liên quan gì đến Như Ý hay Hữu Bửu.
Giọng Thu Thảo mang theo sự thành khẩn của người hối lỗi, vì cô hoàn toàn nhận sai trong chuyện này. Đứng yên đó hồi lâu, cả hai chẳng nói thêm lời nào, dường như có cơn gió lạnh nào đó thổi qua đáy lòng của hai con người đó, mà người lạnh nhất chính là Thiên Bảo, phải chăng cơn gió ấy không chỉ lạnh, mà nó còn đau, Thiên Bảo đau ở tim, vì sao Thu Thảo lại làm vậy với cậu, vì sao Thu Thảo không nói sự thật mà đã làm như thế, và vì sao Thu Thảo lại nhận hết trách nhiệm về mình dù Thiên Bảo biết rõ trong chuyện này không chỉ có mình cô, lỗi không chỉ có mình cô. Đến cuối cùng Thu Thảo vẫn ngốc nghếch, suy nghĩ cho người khác để bản thân chịu tội một mình, thật sự là quá ngốc mà!
- Đừng nói chuyện với tôi nữa!
Thiên Bảo đẩy mạnh Thu Thảo ra làm cô ngã bịch xuống sàn cầu thang, Thiên Bảo lạnh lùng bỏ đi mà không thèm nhìn lại xem Thu Thảo có sao không, Thu Thảo thì chỉ biết ngồi đó cuối mặt thất vọng về bản thân, vì cô không thể trách Thiên Bảo lại đối xử với mình như vậy được, bởi cô là người sai, cô có lỗi nên đây là hậu quả, hoặc là cách chuộc lỗi với Thiên Bảo như thế này. Cú đẩy của Thiên Bảo làm đầu gối của Thu Thảo va vào cạnh của nấc thang khiến nó bị trầy sướt và chút rỉ máu. Thu Thảo từ từ ngồi dậy, cô phủi váy mấy cái rồi khó nhọc bước từng bật thang lên sân thượng để lượm lại cái điện thoại.
Cuối chân cầu thang, Anh Tú đứng đấy, cô khoanh tay tựa người vào tường nhìn Thiên Bảo đi xuống, cô nhếch mép nói:
- Cần tôi phụ một tay không?
Thiên Bảo khựng lại, cậu đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn Anh Tú, nét mặt Thiên Bảo lúc này thì không nên kiếm chuyện nên cậu ta.
- Cậy mà dám đọng đến Thu Thảo, thì cậu không yên với tôi đâu!
Anh Tú cười cợt, cô vờ run run cặp chân của mình, Anh Tú “đáp lễ” lời hâm dọa của Thiên Bảo bằng mấy câu khiêu khích:
- Tôi sợ ghê nhỉ? Không yên với cậu cơ đấy!
- Vậy cậu cứ thử xem!
Thiên Bảo lướt ngang Anh Tú, để lại cho cô một màn khí lạnh rợn cả người, câu nói của cậu, không phải là đùa đâu Anh Tú à!
Mới chỉ trong chưa đầy một buổi sáng, mà mối quan hệ của Thu Thảo và Thiên Bảo đã trở nên căng thẳng vậy, không biết những ngày sắp tới đây họ sẽ ra sao nữa!?
Vào tiết hai, Thu Thảo cũng vào lại lớp, ngồi vào chỗ, chiếc ghế cạnh cô trống không, vì mấy hôm nay Hàn Du không đi học, và hôm nay cũng vậy, rồi cô ngó mắt nhìn sang bên cạnh, chiếc ghế của Thiên Bảo cũng trống không, nghĩa là cậu không vào lớp. Tâm trạng cô lúc này cực kì u ám và nặng trĩu, suốt cả tiết hai cô chẳng hề ghi một tí bài nào, thậm chí là lời giáo viên giảng cô cũng chẳng nghe. Trong đầu cô cứ văng vẳng lời của Thiên Bảo “Đừng nói chuyện với tôi nữa!”, Thiên Bảo thật sự giận cô mất rồi!
Tình trạng không tập trung của Thu Thảo kéo dài đến hết tiết năm, cũng may cho cô là không bị giáo viên ghi vào sổ đầu bài. Nhưng kiểu gì thì sổ đầu bài cũng có tên cô rồi, vì tiết một cô đã cúp cùng Thiên Bảo cơ mà, và dĩ nhiên tên của Thiên Bảo cũng nằm trên đấy! Không chỉ có Thu Thảo, Thiên Bảo là được “sổ tử thần” ghi danh, mà Như Ý và Hữu Bửu cũng “may mắn” nên được “ngồi” trên ấy với “công trạng” ăn vụn trong giờ học. Hàn Du cũng không ngoại lệ, mấy ngày liền cậu nghỉ học, trong cột sỉ số cậu cũng có tên mấy khung liền trong ấy. Kiểu này gọi là chết chùm nè!
Giờ ra về, Thu Thảo bần thần tâm trạng dẹp dọn tập sách vào cặp, hành động của cô như cái xác không hồn vậy, vì Như Ý và Hữu Bửu đang đứng đấy gọi tên cô nãy giờ mà Thu Thảo chẳng phản ứng chi.
- Thu Thảo!!!
Như Ý đẩy mạnh vai Thu Thảo làm cô như người mộng du thức giấc, Thu Thảo ngơ ngát nhìn Như Ý, cô đáp:
- Hmm?
- Cậu không khỏe trong người à?
Thu Thảo lắc đầu, cô bảo:
- Hai cậu về trước đi, tôi mang cặp cho Thiên Bảo rồi về sau!
- Hai cậu giận nhau à? – Hữu Bửu hỏi.
Lần này thì Thu Thảo gật đầu, cô lại nói tiếp:
- Chuyện đăng tải thông tin về Thiên Bảo, cậu ấy giận tôi rồi, mà hai cậu đừng có nhắc chuyện đó trước mặt Thiên Bảo nha. Tôi phải xin lỗi cậu ấy!
Nghe xong Như Ý mắt muốn nổ đom đóm vì tức:
- Giận cậu à? Chúng mình làm cậu ta nổi như cồn vậy mà giờ cậu ấy quay sang giận dỗi nữa à? Cậu ta là trẻ con sao? Cậu không cần phải xin lỗi gì hết, để tôi tính sổ với cậu ta.
Hữu Bửu đứng cạnh bên lay vai Như Ý mấy cái, cậu nhăn nheo mắt nhìn cô với ý “đừng làm chuyện thêm rắc rối”.
- Xin cậu đấy, đừng làm vậy. Dẫu sao phần sai cũng thuộc về chúng ta, ngay từ đầu chẳng phải chúng ta đã lường trước được chuyện này rồi mà, cũng từ đầu tôi đã nói về phần Thiên Bảo, tôi sẽ tự lo liệu được. Chỉ xin cậu và Hữu Bửu đừng làm gì thêm trong lúc này!
Nhìn đứa bạn mà Hữu Bửu và Như Ý xót lòng vô cùng, Thu Thảo đã nói vậy, Như Ý và Hữu Bửu đâu thể không nghe, thật sự họ muốn giúp cô lắm, nhưng họ làm gì được ngoài việc im lặng đây, mà đó cũng là cách duy nhất để giúp Thu Thảo trong lúc này.
- Không sao chứ? – Hữu Bửu hỏi thêm.
- Không sao. Về trước đi!
Hữu Bửu và Như Ý nhìn Thu Thảo gật đầu rồi bỏ ra về trước. Thu Thảo mang balo lên, cô đứng dậy rồi dịch sang bàn của Thiên Bảo để lấy cái cặp của cậu, trong bất cẩn, chiếc điện thoại cảm ứng từ cặp của Thiên Bảo rơi bịch xuống sàn gạch khiến Thu Thảo giật mình. Ngay lập tức, Thu Thảo vội ngồi xuống nhặt chiếc điện thoại lên trong tình trạng gối cô đang rất đau, cơn đau ấy làm cô không nén nổi tiếng kêu:
- A! Đau quá!
Cầm điện thoại lên, Thu Thảo vô tình chạm tay vào nút nguồn, và đập vào mắt cô lúc này là nền của màn hình khóa, nó chính là ảnh của Thu Thảo. Điều khiến Thu Thảo bất ngờ nhất là không biết Thiên Bảo đã chụp được ảnh của cô từ lúc nào vậy, mà còn là chụp ở trường nữa, vì Thu Thảo trong ảnh đang mặc đồng phục. Cô cũng tò mò lắm, muốn mở thư viện ảnh trong điện thoại xem, như cô lại sợ, sợ bản thân vì tò mò chuyện của Thiên Bảo sẽ khiến cậu càng giận cô hơn nữa. Lắc đầu mấy cái, cô dẹp hẳn cái suy nghĩ kia đi, rồi Thu Thảo bỏ lại điện thoại vào cặp Thiên Bảo. Do viết thương ở gối khá đau, Thu Thảo bước khập khiễng, chậm chạp từng chút một mới ra được khỏi lớp. Cô đang tự hỏi mình phải tìm Thiên Bảo ở đâu đây, hay là cô nên đến nhà Thiên Bảo để trả cặp cho cậu ấy. Dù nhà Thiên Bảo không mấy xa trường lắm, nhưng với tình trạng thế này thì nó hẳn là một điều quá khó khăn với Thu Thảo. Bước đến cầu thang, Thu Thảo bắt gặp Anh Tuấn đang đứng đó đợi một ai. Vừa thấy Thu Thảo trong dáng đi lắc nhắc kia, Anh Tuấn vội chạy đến đỡ cô.
- Chân cậu đau à?
- Ừ! - Thu Thảo gật đầu.
Hôm nay Thu Thảo không mang vớ, váy của cô cũng cao hơn gối, nên vết thương lộ rõ ra mồn một. Thấy vậy, Anh Tuấn liền nhìn xuống vết thương của cô một cách đầy lo lắng, không nói thêm gì, Anh Tuấn đã lập tức xoay lưng lại, hắn ngồi xuống ra hiệu cho Thu Thảo leo lên lưng mình.
- Gì vậy? – Thu Thảo không hiểu.
- Tôi sẽ cổng cậu ra nhà xe rồi đưa cậu về!
Nghe vậy, Thu Thảo một phen giật mình, cô vội xua tay nói:
- Không cần đâu, tôi về một mình được rồi!
- Một mình cái đầu cậu ấy! – Anh Tuấn giọng hơi bực – Nhanh nào!
Đứng đấy suy nghĩ hồi lâu, Thu Thảo cũng quyết định lên lưng cho Anh Tuấn cỗng mình. Anh Tuấn đứng dậy, hắn xóc cô lên một cách nhẹ nhàng, Thu Thảo cũng vì vậy mà quàng tay qua cổ Anh Tuấn, cô tựa người vào tấm lưng của hắn, cảm giác sao mà khó tả thế này. Điều này khiến cô nhớ lại cảm giác của hai năm trước, là vào cái hôm Thu Thảo đánh nhau với Kim Cương, Anh Tuấn không biết sao lại xuất hiện kịp thời để ngăn cô lại trước khi cô định vung đấm vào mặt Kim Cương. Hôm đó Anh Tuấn đã cổng cô về, cô cũng quàng tay qua cổ và tựa người vào lưng Anh Tuấn thế này, cảm giác lúc ấy thật ấm áp, thật an toàn và thật dễ chịu, nhưng hôm nay, vẫn là cảm giác của hai năm trước, có điều nó hơi mờ nhạt, liệu có phải là thời gian đã khiến cảm giác của cô mờ nhạt không?
Anh Tuấn cỗng Thu Thảo đến gần nhà xe thì Thiên Bảo bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt họ, Anh Tuấn đứng lại, hắn nhìn Thiên Bảo không nói gì, Thiên Bảo cũng vậy, cậu nhìn Anh Tuấn mà cũng chẳng nói gì, trong ánh mắt của cậu, có cả bất ngờ lẫn khó chịu và một chút ganh ghét. Thấy Thiên Bảo, Thu Thảo mừng rỡ, cô vỗ nhẹ vai Anh Tuấn nhầm ra hiệu cho cô xuống, Anh Tuấn hiểu vậy nên hắn khôm người thả cô xuống. Thu Thảo bước vài bước khó khăn, cô chìa ra chiếc cặp màu đen của Thiên Bảo, cô nói:
- Của cậu này! Tôi-
Chưa cho Thu Thảo nói tròn câu, Thiên Bảo đã giật phăng cái cặp rồi hầm hừ bỏ đi. Thu Thảo đứng đấy chỉ biết lấy mắt nhìn theo Thiên Bảo một cách tự trách.
- Thiên Bảo và cậu có chuyện gì à? Hai người giận nhau sao?
Thu Thảo gật đầu mấy cái.
- Cái thằng thiệt là! Nhưng chuyện gì vậy?
Thu Thảo cuối mặt không đáp, biết là Thu Thảo không muốn nói nên Anh Tuấn đành thôi.
Bon bon trên con đường giữa trưa nắng, Anh Tuấn đang chở Thu Thảo về trên con xe đạp mini của mình, nhìn nhỏ thế thôi nhưng nó có võ đấy, mà chiếc xe đạp con con thế này trông đáng yêu ra phếch ấy nhỉ, Anh Tuấn mà lị, thích những thứ vừa độc vừa lạ, và phải là hàng xịn mới lọt vào tay hắn chứ. Nói Thiên Bảo là người thời trang, thì anh họ của cậu, tức Anh Tuấn là người cực sành điệu đấy nhé, nhìn chiếc xe đạp con con màu trắng của hắn là đủ biết.
Ngồi sau Anh Tuấn, Thu Thảo không nghĩ được gì ngoài chuyện của Thiên Bảo, rằng làm sao để xin lỗi và làm hòa với cậu ấy đây. Còn Anh Tuấn đang chở Thu Thảo ấy, hắn đang cảm thấy vui biết bao, như thể hắn đã trở lại hai nằm về trước, dù hơi thiệt thòi cho Thu Thảo, nhưng Anh Tuấn ước chi ngày nào Thu Thảo cũng đau chân, hắn sẽ được dịp chở cô về như thế này. Đúng là suy nghĩ điên rồ!
Nói là về chung, nhưng Hữu Bửu và Như Ý phải tách ra, vì Hữu Bửu phải bám đuôi theo Anh Tú, bởi kế hoạch hôm qua mà cậu, Như Ý và Thu Thảo đã bàn cùng nhau là phải bắt đầu điều tra từ Anh Tú, xem cô ta và Hàn Du có mối quan hệ như thế nào? Mâu thuẫn ra sao? Hữu Bửu được hai cô nàng “đặc ân” cho cái nhiệm vụ tìm hiểu về Anh Tú, còn Hàn Du thì Như Ý và Thu Thảo sẽ lo liệu. Hữu Bửu cũng vì bạn bè nên nào dám từ chối, với Anh Tú thì Hữu Bửu chưa có kế hoạc cụ thể là sẽ tìm hiểu thông tin về cô nàng này như thế nào, nên tạm thời thì cứ bám đuôi Anh Tú vào những giờ tan học thế này xem tình hình trước đã, may đâu có thể tìm được một vài thông tin cũng nên.
Anh Tú đi về bằng “xe căng hải” nên Hữu Bửu cũng gửi lại xe của mình và bám theo cô bằng “xe căng hải”. Đi ngoài đường mà Hữu Bửu như dị nhân, đen thui một cục từ trên xuống dưới. Này nhé, đôi giầy da màu đen cao hơn mắc cá, áo trùm mũ màu đen được kéo khóa tới cổ và trùm bít bưng cả đầu, mặc mang khẩu trang đen mang cao muốn khuất cả đôi mắt, trên lưng “cỗng” thêm cái balo màu đen trông khá sành điệu, chỉ duy nhất là cái quần đồng phục của cậu là màu xanh đậm thôi, nhưng cũng tệp với màu đen đấy chứ! Trời nóng vậy mà ăn mặc kín mít thế ra đường, người ta nghĩ Hữu Bửu điên mất rồi, dù có kín để tránh nắng thì cũng nên chọn đồ có màu sắc sáng chút để đỡ hút nhiệt, đằng này Hữu Bửu lại chọn màu đen phủ từ đầu xuống tới chân, mà bạn biết trong các màu sắc, màu đen là màu hút nhiệt mạnh nhất nên khi mặc đồ đen ra nắng thì bạn hãy tưởng tượng mình đang được “chiên” trong chảo dầu. Mặc dù ai có nhìn thì Hữu Bửu cũng không mấy quan tâm, mà thứ cậu cần để ý tới lúc này là phải đi theo Anh Tú và không được để mất dấu.
Tan học về mấy nàng nữ sinh hay la cà đây đó là chuyện hiển nhiên, Hữu Bửu cũng không lấy làm lạ khi Anh Tú ghé vào một quán trà sữa bên đường. Anh Tú bước vào trong quán rồi mà Hữu Bửu còn đứng ngoài ngóng cổ nhìn lên cái bảng hiệu “Trà sữa mèo con”.
“Cái tên quán kiểu gì thế này!?” – Hữu Bửu nghĩ.
Nhưng rồi cậu cũng kệ nó và bước vào trong. Lén lút ngoài cửa, Hữu Bửu ngó nghiên ngó dọc xem Anh Tú ngồi ở đâu và có nhìn thấy mình không, tác phong của Hữu Bửu như thể người chuyên nghiệp vậy! Cảm thấy đã an toàn, Hữu Bửu mới dám đi vào trong. Trời quá nóng, mang khẩu trang thế này quá ngộp, Hữu Bửu tạm tháo khẩu trang mình xuống để lấy chút không khí, tiện lúc cậu đảo mắt vài vòng nhìn cái quán trà sữa này. Đang trong lúc còn láo ngáo, Hữu Bửu nhảy thoắt lên vì giật mình, bởi từ đâu mà một bầy mèo ùa đến chân Hữu Bửu. Do hoảng quá, nên Hữu Bửu kêu lên như một phản xạ:
- ÔI TRỜI!!!!
Âm vực của Hữu Bửu phát ra khá to, nên mọi người trong quán dổ dồn cái nhìn về phía cậu – khúc vải màu đen di động.
Cảm nhận được mình chính là nhân vật trung tâm của mọi ánh mắt, Hữu Bửu đơ người, mắt láo liên vì đầu óc cậu bỗng trở nên trống rỗng trước tình huống này!
- Hữu Bửu!
Anh Tú từ đâu trong quầy đi ra với bộ tạp dề màu tím, cô nhìn Hữu Bửu vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Hữu Bửu cũng chẳng kém gì Anh Tú, mà thậm chí là chẳng thể ngờ được chuyện quái gì đang diễn ra trước mắt mình, vì người đang mặc bộ đồng phục và mang trên người chiếc tạp dề tím kia là Anh Tú đó sao? Cô là nhân viên của quán trà sữa với cái tên “Trà sữa mèo con” nghe kì cục kẹo này sao? Hữu Bửu nhìn Anh Tú mà hai mắt cậu muốn lọt ra ngoài vậy, thật là không tin được!
………………………..
- Cậu làm thêm ở đây à!?
Anh Tú đặt ly trà sữa xuống bàn của Hữu Bửu, cô ngồi xuống rồi đáp lạnh nhạt:
- Không hẳn, mà chắc là vậy?
“Trả lời cái kiểu gì thế?” – Hữu Bửu khó chịu trong suy nghĩ.
- Mà cậu đang theo dỗi tôi đấy à? Sao cậu lại biết tôi ở đây?! – Anh Tú nghi hoặc nhìn Hữu Bửu.
Bị nói trúng tâm đen, Hữu Bửu hơi gãi đầu trong lúng túng, rồi cậu cũng nhanh chóng có được lí do:
- Không…chỉ là…tình cờ thôi!
Đang nói, tự nhiên có con mèo trắng từ đâu nhảy phóc lên người Hữu Bửu kiến cậu giật mình xô nó ra:
- Con mèo!!!!
Hữu Bửu một phen nữa hú vía với lũ mèo khiến Anh Tú phụt cười, cô nhìn Hữu Bửu trêu ngươi:
- Lớn xác như cậu mà cũng sợ con mèo này à!?
Mèo là động vật đỗng đảnh và chảnh chọe, chúng là đức vua, là nữ hoàng, còn bạn chỉ là tôi tớ của chúng mà thôi, khi chúng muốn chơi đùa cùng bạn thì bạn nên biết đó chính là phước đức tổ tiên để lại cho bạn. Bạn từ chối chúng ư? Vậy gì “good bye no angain” nhé! Con mèo bị Hữu Bửu đẩy ra, nó làm điệu dỗi, nên ngoáy mông về phía Hữu Bửu một cách bất cần, nó ngước đầu nhìn Anh Tú hồi lâu rồi nhảy phốc lên người Anh Tú, kiểu này là chọc gan Hữu Bửu đây mà!
Anh Tú ôm lấy con mèo với bộ lông xù trắng muốt như gòn kia vào lòng, cô víu víu hai tai nó với vẻ mặt cực kì vui. Những con mèo rất thích được yêu chiều, nên khi Anh Tú làm hành động nựng nà, con mèo trắng rất thích nên lật ngửa người lên lăn qua lặn lại trên đùi Anh Tú. Thấy con mèo trắng được cưng như vậy, mấy con mèo khác của quán kéo lũ lượt lại, chúng cũng nhảy lên người Anh Tú và cũng mong được cưng như con mèo trắng kia. Nhìn Anh Tú thế này, Hữu Bửu thật sự thấy Anh Tú như là thiên thần giáng thế vậy. Xinh đẹp, dễ thương, trong sáng và thuần kiết – đó là điều Hữu Bửu nghĩ về Anh Tú lúc này! Nhìn cô vui đùa cùng lũ mèo, Hữu Bửu chợt cười vì sự hồn nhiên của Anh Tú.
Sau một hồi làm nũng đủ với Anh Tú, lũ mèo cũng chán nên chúng cũng bỏ đi. Ôi những con mèo, cần thì đến không cần thì đi, đồ phụ bạc!
- Cậu có vẻ yêu mèo nhỉ? – Hữu Bửu hỏi.
Anh Tú dững dưng, cô đáp:
- Dĩ nhiên! Mà cấm cậu nói chuyện tôi làm ở đây đấy, cậu mà khui chuyện này ra là… - Anh Tú đưa tay lên làm hành động cắt cổ, ánh mắt cô trừng trừng nhìn Hữu Bửu đầy đe đọa.
Hữu Bửu nuốt “ực”, cậu thầm nghĩ “Con gái gì mà dữ thế không biết”.
- Mà ba mẹ cậu không mắng cậu về chuyện này sao?
Tự nhiên nghe hai chữ “ba mẹ”, tâm trạng Anh Tú bỗng chùng xuống, cô đáp mà giọng nghe cay cay:
- Không, vì họ đâu có biết!
Đang bình thường mà Anh Tú sao thế này, Hữu Bửu đang gãi đầu thắc mắc thì Anh Tú đã bật dậy, cô quay người vào trong và nói thêm:
- Mau về đi!
- Ơ? Tôi là khách mà sao cậu dám đuổi tôi, về hay không là chuyện của-
Hữu Bửu còn chưa nói xong thì Anh Tú đã xách balo của mình bước khỏi tiệm rồi, Hữu Bửu hơi ngơ ngác, rồi cậu cũng nhanh chóng móc trong túi ra tờ k đặt cạnh ly trà sữa và đuổi theo Anh Tú. Nói cho mọi người biết, không phải vì Hữu Bửu giàu có gì mà uống có một ly trà sữa phải trả tới k, vì cậu không có tiền lẻ, chỉ có duy nhất tờ k là nhỏ nhất, chẳng lẻ móc k ra trả sao, mà Hữu Bửu lại vội đi nên không kịp lấy tiền thối. Tiền thừa…dù là vài đổng bạc lẻ tiếc đứt cả ruột!
Cuối cùng Hữu Bửu cũng đuổi kịp , ưng cậu không dám đi đến cạnh cô mà chỉ dám đi theo sau Anh Tú. Tự nhiên Anh Tú cáu với Hữu Bửu rồi đùng đùng bỏ ra ngoài, mà chiếc tạp dề tím Anh Tú đã tháo ra từ lúc nào vậy?
Nhìn dáng người con gái nhỏ nhắn đi đằng trước mình, Hữu Bửu cảm nhận được cái bóng in xuống mặt đường kia nặng trĩu, nó mang nhiều tâm tư và nỗi buồn, có lẽ Anh Tú đang tự mang trong mình những điều mà cô không muốn nói cho ai nghe, dù đó chuyện gì thì Hữu Bửu chưa biết, nhưng cậu cũng muốn thử lắng nghe xem đó là gì mà lại khiến đôi mắt long lanh to tròn ấy mang màu của sự buồn bã vậy?
- CẬU LÀ KẺ BÁM ĐUÔI SAO MÀ CỨ ĐI THEO TÔI HOÀI THẾ?
Anh Tú đột nhiên quay lại và hét lên đầy giận dữ. Cô nàng nhỏ người thế thôi, nhưng nội công thì không xem thường được đâu, nghe tiếng hét của nàng ta là đủ biết, bởi thế mà người ta có câu “Nhỏ mà có võ”.
Khoảng cách của Hữu Bửu và Anh Tú lúc này là khá xa, chừng -m, vậy mà âm thanh của Anh Tú vẫn rõ mồn một và Hữu Bửu nghe không sót chữ nào, kinh thật!
- Không…không phải, cậu hiểu lầm rồi!
Hữu Bửu vừa nói vừa xua xua tay, Anh Tú đứng đằng này có vẻ hiểu cậu nói gì dù cô không nghe cậu nói. Mà có đứa con nít lên ba nó mới tin Hữu Bửu, rõ ràng là bám đuôi vậy mà còn chối. Anh Tú tâm trạng đã không vui, lại còn bị Hữu Bửu bám đuôi nên cô tức cành hong ra. Ngay lập tức, Anh Tú cuối người xuống, cô lột chiếc giày trong chân trái của mình ra, Anh Tú đưa thẳng về phía Hữu Bửu, răng cô nghiến nghiến nhìn cậu cho cậu thấy bây giờ cô đang rất bực. Thêm lần nữa, Anh Tú hét lên đầy phẫn nộ:
- CẬU MÀ DÁM ĐI THEO TÔI NỮA LÀ XEM CHỪNG TỐI NAY SẼ CÓ MỘT XE TẢI GIẦY “NHẤN CHÌM” NHÀ CẬU ĐẤY!!!
Nói rồi Anh Tú mang giầy lại vào chân, cô hậm hừ bước thêm vài bước nữa và quay lại, Hữu Bửu cũng vì thế mà đứng lại ngay tức khắc, cậu nuốt ực cái nhìn cô, Anh Tú đưa thẳng ngón trỏ phải chỉ vào Hữu Bửu, miệng cô lầm ba lầm bầm cùng đôi mắt vô cùng giận dữ, kiểu này thì Hữu Bửu mà còn dám đi theo Anh Tú nữa thì gây đấy! Anh Tú bỏ đi trong sự tức tối, còn Hữu Bửu thì đành ngậm ngùi nhìn Anh Tú bỏ đi khi chưa khai thác được gì nhiều.
Trên đường về, Hữu Bửu cứ nghĩ mãi mà chẳng ra, rằng vì sao Anh Tú lại đi làm thêm? Nhìn Anh Tú cũng đâu phải dạng nghèo khổ, túng thiếu gì. Có mấy lần Hữu Bửu nghe Như Ý nói nhà Anh Tú hẳn giàu lắm, nhìn quần áo, phụ kiện, giầy dép rất ư thời trang, chắc đó là hàng hiệu, cả mùi nước hoa “nghe” qua cũng là hàng đắt tiền. Mà Hữu Bửu nghĩ Như Ý nói cũng đúng, nghèo cái kiểu gì mà xinh xắn, trắng trẻo, thời trang kiểu vậy, chỉ nội cái dáng đi thôi là cũng đủ biết con tiểu thư nhà đài cát rồi! Thế thì tại sao Anh Tú lại làm thêm? Có vẻ câu trả hỏi của Hữu Bửu sẽ tìm được đáp án nếu cậu kiên nhẫn tìm hiểu Anh Tú thêm một thời gian nữa!
…………………
Tối ngày hôm ấy, Thu Thảo nằm trên giường nghĩ về Thiên Bảo mà buồn vô kể, đoạn cô cầm điện thoại định lên youtube xem gì cho đỡ buồn, thì tin nhắn từ nhóm chat bỗng reo lên, mà người nhắn đó không ai khác chính là Hàn Du.
“Hàn Du: Ngày mai các cậu đem tập học của mấy hôm nay cho tôi mượn chép bài lại nhé!”
Hàn Du vừa nhắn xong, chưa đầy giây sau thì tin nhắn của Như Ý đã xuất hiện.
“Như Ý: Hàn Du cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện rồi à?! He he!”
“Hữu Bửu: Ừ, mai tôi đem cho, chữ hơi xấu rán nhìn nha!”
“Hàn Du: Cảm ơn!”
Thấy mọi người đã bắt đầu rôm rả chuyện, Thu Thảo cũng nhắn vào:
“Thu Thảo: Mà dạo rài cậu nghỉ học, cô chủ nhiệm mắng cậu suốt đấy!”
“Như Ý: Mà cậu có chuyện gì giấu bọn tôi phải không?”
“Hữu Bửu: Anh Tú với cậu có quan hệ gì đúng không?”
Ngay khi Hữu Bửu vừa nhắn xong thì trên màn hình của cậu, Như Ý và Thu Thảo hiện ra dòng chữ “Hàn Du đã rời nhóm chat”. Có lẽ là Hàn Du không muốn nói, hoặc có thể là không có tâm trạng để nói, nên cậu đã rời nhóm chat để lãng tránh câu hỏi. Thế thì cũng thôi, Thu Thảo cũng rời nhóm chat, vì sợ Hữu Bửu và Như Ý hỏi chuyện của Thiên Bảo thì thêm rắc rối. Cũng vì mọi người sợ lẫn nhau, nên Hữu Bửu cũng rời khỏi nhóm chat vì sợ bị hỏi chuyện Anh Tú, dấu chấm hỏi của Hữu Bửu về Anh Tú còn chưa làm rõ mà đã nói cho mọi người biết, thật không hay chút nào! Mà Hữu Bửu cũng đã tính đến trường hợp sáng mai mà Thu Thảo và Như Ý có hỏi chuyện, thì cậu sẽ đáp qua loa là “Chưa tìm hiểu được gì.”. Nhưng mà Hữu Bửu có lẽ lo thừa rồi, dù chưa biết Như Ý có hỏi hay không, nhưng Thu Thảo thì bây giờ cô đang điên đầu với chuyện của Thiên Bảo, nên cô không nhớ đến chuyện hỏi han cậu làm gì đâu.
Cầm điện thoại từ chiều giờ, Thu Thảo đã nhắn cho Thiên Bảo biết bao nhiêu tin nhắn mà chẳng thấy hồi âm dù tin nhắn đã được xem, đến cả Thu Thảo gọi hơn mười cuộc gọi mà Thiên Bảo cũng chẳng thèm bất máy, những tiếng “tút tút” vô hồn ấy cứ kéo dài mà chẳng nghe được giọng của đầu dây bên kia. Đầu óc Thu Thảo bây giờ đang rối bời, cô bỗng thấy hối hận vì những chuyện mình bày ra, cô ước chi Doraemon xuất hiện và cho cô mượn cỗ máy thời gian, cô sẽ quay ngược lại và ngăn bản thân của mình làm những chuyện ngu ngốc vậy. Ừ thì Thu Thảo ngốc nghếch nên mới làm những chuyện như vậy, bởi thế mà vì sao Thiên Bảo nói cô “Cậu là đồ ngốc” cũng phải!
Nằm đấy, Thu Thảo trở người, cô tự dưng nhớ về cái nền màn hình khóa của Thiên Bảo. Thật sự là cô không biết Thiên Bảo đã chụp được ảnh của mình từ lúc nào vậy? Lại còn dùng nó làm ảnh khóa nữa chứ, lí do là gì? Dù chưa nghĩ ra, mà có nghĩ cũng chẳng ra, nhưng Thu Thảo bỗng thấy mắc cười, vì chắc Thiên Bảo phải dùng mấy phần mềm chỉnh sửa ảnh “cà” dữ lắm nên Thu Thảo trong mới xinh như vậy. Chính cô cũng không ngờ mình lên hình lại “ăn ảnh” vậy!
“Mình lên hình cũng đâu đến nỗi tệ”