Chương : Khép lại hiện tại để mở ra tương lai (Hết)
Đông qua xuân tới hạ về, thấp thoáng mà ngày cuối năm cũng đã đến, tổng kết năm học này thứ hạng của Thu Thảo vẫn giữ nguyên, trong khi đám bạn của cô ai nấy cũng có tiến bộ. Những người đứng hạng đầu lớp gồm Hữu Nhân giữ vị trí thứ nhất, Anh Tú giữ vị trí số hai, đồng hạng ba là Thiên Bảo, Hàn Du và Anh Tuấn. Ngoại trừ Thu Thảo thì đám bạn cô đều tăng phẩy trung bình, tuy vậy mà phần thưởng "đôi bạn, nhóm bạn cùng tiến" lại không thuộc về team cô, mà là team của Hữu Nhân, cũng phải mà, cái nhóm gì đâu mà học được một buổi, sau buổi đầu tiên thì giản tán loạn đãng hết, không giành chiến thắng cũng phải.
Mọi chuyện từ hồi dạo trước đến giờ vẫn vậy, chỉ có Anh Tuấn là hơi lạnh lùng với Thu Thảo, mà như vậy cũng tốt, nếu hắn không mạnh mẽ từ bỏ thì cuối cùng nỗi đau chỉ mình hắn thôi. Chuyện Thiên Bảo và Thu Thảo quen nhau, dĩ nhiên là không ai biết cả, dù đó là Hàn Du, Như Ý hay Hữu Bửu đều không biết chuyện. Thu Thảo nói, nếu chuyện cô và Thiên Bảo càng nhiều người biết thì càng dễ bị lộ, và nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thiên Bảo sau này. Bạn biết đó, giới showbiz ở Hàn Quốc khắc nghiệt lắm, chuyện thần tượng hẹn hò là vấn đề nhạy cảm, nên để không phải "rước" anti-fan cho Thiên Bảo sau này thì buộc Thu Thảo, cũng như cậu phải giữ kín chuyện, huống hồ chi bây giờ Thiên Bảo cũng khá nổi tiếng đấy chứ!
Hè đến rồi, ai rãnh rang, thong dong tự tại thì Thiên Bảo rất bận rộn. Thiên Bảo phải làm hồ sơ, thủ tục để chuyển về Hàn Quốc nội trong hè này. Sang Hàn rồi cậu còn nhiều chuyện phải sắp xếp, nên đi trong hè này là vừa.
Thủ tục, giấy tờ thì Thiên Bảo đã chuẩn bị xong, hai ngày nữa cậu sẽ đi. Lòng Thiên Bảo thật sự cảm thấy rối, muốn đi mà lại chẳng muốn đi, nhưng Thu Thảo đã nói đến vậy rồi, chẳng lẽ cậu không đi.
- Thu Thảo đấy à!? – Thiên Bảo giọng hơi buồn khi gọi điện cho Thu Thảo.
-
- Hai ngày nữa tôi sẽ đi!
Bên đầu giây kia, Thiên Bảo nghe giọng Thu Thảo chẳng khác gì mình.
-
- h tối máy bay cất cánh. Nên khoảng h tôi sẽ đến sân bay để làm thủ tục.
-
Rồi Thu Thảo cúp máy, Thiên Bảo cũng chẳng biết nói thêm gì với cô, cả hai dường như có nỗi buồn vô hình nào đó cứ đè chặt vào nhau. Nhưng mọi chuyện cũng đã rồi, bây giờ nếu Thiên Bảo nói không đi cũng chẳng được, vì đó chẳng khác nào cậu không giữ lời về lời hứa bảy năm.
_____________
Chuyện gì đến rồi cũng đến, hôm nay là ngày Thiên Bảo khởi hành. Sáng đến giờ, cuộc gọi đi trên điện thoại của Thiên Bảo là hơn bốn mươi cuộc gọi, mà cụ thể là số của Thu Thảo. Bây giờ Thiên Bảo đang ở sân bay, cậu vẫn gọi cho Thu Thảo và vẫn nhận được không gì khác ngoài câu "số máy quý vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau". Thiên Bảo cảm thấy lo vì không biết Thu Thảo có chuyện gì mà sao điện thoại cô toàn khóa máy. Nếu không phải vì quá bận rộn cho ngày hôm nay, thì có lẽ Thiên Bảo đã chạy đến nhà Thu Thảo xem có chuyện gì.
Bây giờ ở sân bay, Hàn Du, Như Ý, Hữu Bửu, đang ở đấy để đưa tiễn cậu, có cả Anh Tú và Anh Tuấn nữa cơ mà sao chẳng thấy Thu Thảo đến.
- Sao cậu ấy vẫn chưa đến nhỉ!? – Như Ý sốt ruột lo lắng.
- Điện thoại thì khóa máy từ sáng đến giờ. – Lại thêm Hữu Bửu kêu ca.
Chỉ có Hàn Du là nói bênh cho Thu Thảo:
- Chắc cậu ấy bận chuyện quan trọng gì đó nên mới không tiễn Thiên Bảo – Rồi Hàn Du vỗ vai Thiên Bảo an ủi – Cậu thông cảm cho Thu Thảo nhé!
Tuy gật đầu nhưng trong lòng Thiên Bảo không hề thông cảm cho Thu Thảo một chút nào.
- Cậu… - Anh Tú ngượng ngùng chỉ tay vào Thiên Bảo – Nhớ phải trở thành ca sĩ và…nổi tiếng hơn bây giờ đấy!
- Phải thành công nhé Thiên Bảo!
Mặc dù bình thường Thiên Bảo chẳng ưa Anh Tú, và cực ghét Anh Tuấn, nhưng những lúc thế này đây, cậu cũng cảm thấy biết ơn vì những lời chúc của họ. Bề ngoài Thiên Bảo cười, nhưng trong lòng cậu buồn tiu tỉu vì Thu Thảo không đến tiễn đưa cậu lần cuối trước khi sang Hàn Quốc. Cậu thấy buồn lắm, đoạn cậu bảo mọi người ở lại trông giúp vali, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo
Thiên Bảo trách Thu Thảo vì sao cô không đến, mà nào cậu có biết đâu Thu Thảo đã ở đây và đang nhìn cậu từ trong một gốc khuất nào đó. Rửa mặt xong, Thiên Bảo nhìn vào gương, khuôn mặt của cậu nó đã vốn lạnh lùng, nhưng hôm nay, nó được tô lên một màu xám của sự buồn bã, khiến khuôn mặt cậu nhìn vô hồn hơn và lạnh lùng hơn.
Thu Thảo đứng ở đây, cô chỉ dám nhìn Thiên Bảo một cách trốn tránh thế này, vì cô sợ, nếu phải đường đường chính chính đối diện với Thiên Bảo và tiễn đưa cậu như mọi người, thì có lẽ cô không kìm nỗi lòng mình mà bảo Thiên Bảo ở lại.
Thiên Bảo quay ra, vừa sớt ngang tầm mắt cậu là một khuôn mặt vừa thụt vào trong vách tường bên kia, Thiên Bảo không lầm đâu, đó chắc chắn là Thu Thảo, cậu đã nhìn cô suốt hai năm trời nên dù chỉ phớt qua thì cậu có khẳng định đó là Thu Thảo. Thiên Bảo chạy ra, cậu thấy dáng người con gái mảnh mai bỏ chạy về trước, và Thiên Bảo lại khẳng định thêm lần nữa đó là Thu Thảo. Ngay lập tức, Thiên Bảo đuổi theo cô gái ấy, vừa chạy Thiên Bảo vừa gọi Thu Thảo mà cô chẳng hề quay lại.
- Thu Thảo! Thu Thảo!
Ra đến khỏi sân bay, người con gái kia vẫn tiếp tục chạy, cô chạy đến một con hẻm nhỏ. Thiên Bảo cũng thế, cũng đuổi theo cô gái đến con hẻm nhỏ. Hẻm vừa tối, vừa hẹp, nhưng cô gái vẫn vắt sức mà chạy đi, đến cuối con hẻm, cô gái dừng lại vì đây đến đây là cụt đường rồi. Thấy cô gái đứng lại, Thiên Bảo cũng đứng lại, cậu hai tay chống gối thở dốc.
- Tôi…biết…đó là…cậu mà! Sao cậu lại trốn tôi chứ!?
Biết mình chẳng còn đường lui, Thu Thảo quay lại nhìn Thiên Bảo bằng đôi mắt ướt đẫm.
- Vì tôi sợ….. mình sẽ không kìm được lòng mà…. bảo cậu ở lại!
Thiên Bảo chẳng nói chẳng rằng, cậu cứ thẳng tới và ôm mạnh Thu Thảo vào ngực mình.
- Nếu cậu không muốn, tôi sẽ ở lại!
- Không được! – Thu Thảo gào lên, cô đẩy Thiên Bảo ra – Nếu cậu ở lại, tôi sẽ không thích cậu nữa, và tôi sẽ…ghét cậu suốt đời!
Nhìn Thu Thảo khóc mà Thiên Bảo thấy vui, cậu vui vì cuối cùng cậu cũng gặp được cô lần cuối trước khi phải sang Hàn Quốc.
- Đừng khóc! – Thiên Bảo áp lồng bàn tay to lớn và ấm áp của mình vào hai má Thu Thảo.
Thiên Bảo lau nước mắt cho Thu Thảo mà cười hiền bảo:
- Tôi đi rồi, cậu không được buồn chỉ vì nhớ tôi. Cậu không được cười với bất kì thằng con trai nào, kể cả Hữu Bửu hay Hàn Du cũng vậy. Không được thoa son có màu, vì tụi con trai sẽ chỉ chú ý vào môi của cậu, và bọn chúng sẽ lóe lên ý nghĩ rằng muốn hôn cậu. Khi ra đường, hãy đội mũ sụp xuống, che đi khuôn mặt cậu, không được để thằng khác nhìn. Khi đến thư viện, chọn sách rồi đến một gốc khuất nào đó mà ngồi đọc sách. Phải biết tự chăm sóc bản thân của mình đấy! Cậu nhớ không!?
Thu Thảo gật đầu mấy cái, cô đưa tay quẹt nước mắt mình, rồi Thu Thảo cởi chiếc áo khoác sơ mi sọc caro đen đỏ và nhón gót khoác lên người Thiên Bảo.
- Ở Hàn Quốc lạnh lắm, cậu nhớ phải ăn mặc thật ấm, lúc nào cũng phải giữ cho cổ họng tốt, không bị lạnh. Là thực tập sinh rất cực khổ, cậu phải biết tự lo cho mình và giữ gìn sức khỏe. Phải biết hòa đồng với mọi người, vui vẻ và giúp đỡ mọi người nhé Thiên Bảo!
Thiên Bảo cũng gật đầu, và trong bất ngờ, cậu nhận được cái hôn vào môi của Thu Thảo dành cho mình. Đây là lần đầu tiên, Thu Thảo chủ động hôn một người, hôn Thiên Bảo mà nước mắt cô chợt lăn dài trên má. Có lẽ vì Thu Thảo xót, đây là nụ hôn cuối cùng cô dành cho Thiên Bảo trước khi cả hai phải xa nhau.
Thu Thảo rời môi Thiên Bảo, cô nhìn Thiên Bảo đang mở to mắt trong màn nước trắng nhòa. Thu Thảo mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp, vì nó mang sự hạnh phúc của tình yêu mà Thu Thảo dành cho Thiên Bảo.
Câu chuyện khép lại bằng một kết thúc mở, Thiên Bảo cất cánh sang Hàn Quốc để theo đuổi ước mơ của mình, dù Thiên Bảo phải chịu ảnh hưởng từ hệ hô hấp kém của mình, nhưng vì đó là đam mê, đó là ước mơ nên Thiên Bảo chấp nhận, bởi thế mới nói "Đừng ngại theo đuổi đam mê, nếu sợ thất bại thì sẽ không bao giờ có được thành công". Về phía Thu Thảo, xa Thiên Bảo bảy năm là điều không dễ, nhưng ít ra cô cũng có thứ để nuôi dưỡng hy vọng của mình đó là lời hứa bảy năm với Thiên Bảo.
Kết thúc không phải là đặt bút chấm hết tất cả, mà đó chỉ đơn giản là khép lại hiện tại để mở ra một tương lai.
(Hết)