Tua luôn đến thứ tuần sau nhé!
Buổi tối khi học xong nó mở hoạt hình cho hai đứa em xem. Chán chán nó ra ngồi máy bàn nhà bà thằng Vũ (phòng này của thằng Vũ) chơi lol. Từ lúc nó tới đây thì cũng lắp mạng luôn, giá cũng ngang ngang nó xài dcom nhưng tiện hơn vì xài được cả laptop. Đang pichồng tướng thì có điện thoại, mở ra xem thì thấy bố gọi, nó khá ngạc nhiên nên nghe máy luôn.
– Alo, con nghe ạ!
– Toàn hả con? Ngày mai con về nhà được không? Bố có chuyện quan trọng cần nói với con!
– Dạ vâng, con cũng có chuyện cần thưa với bố!
– Chuyện đấy bố sắp xếp xong rồi. Mai con đưa hai đứa về luôn nha.
– Ơ sao…
– Anh Lâm nói cho bố rồi. Thôi đứa ngủ đi mai còn về sớm.
– Vâng, con chào bố.
Nó nghe bố nói vậy cũng dám chắc là bố mẹ đồng ý chuyện này rồi. Nó nhắn tin cho thằng Vũ xin nghỉ dùm luôn mai với thứ . Nó tính về nhà rồi lên Hà Nội xem tình hình quán ntn rồi tiện thăm thằng Nghĩa luôn. Nó đánh thêm vài ván lol rồi cũng đi ngủ.
Sáng sớm dậy nó vệ sinh cá nhân rồi làm vài bài quyền. Sau đó đi nấu đồ ăn sáng cho anh em. Nó cũng chuẩn bị ít đồ đạc cho anh em dùng mấy hôm ở nhà.
Rồi nó gọi hai đứa em dậy để ăn sáng rồi chuẩn bị đi. Nó đặt vé máy bay lúc h sáng để về cho sớm. Thu dọn khoá cửa xong nó sang nhờ bé Hồng trông nhà hộ, nó lại gặp nhỏ Phương nhưng không nói câu nào với nhỏ cả.
Đi từ h sáng mà đến chiều mới về đến nhà. Vừa bước vào nhà thì nó thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế ở phòng khách với người đàn ông tầm – t gì đó. Chào bố mẹ với chú kia xong nó dắt hai đứa em lên phòng cất đồ rồi xuống ngồi ghế nói chuyện với bố mẹ.
Bố mẹ nó khá vui khi thấy hai đứa em nó. Rồi bố mẹ đặt tên cho hai đứa, bé Bông tên là Phương Linh, còn thằng Kim tên là Minh. Bố mẹ nó kêu ngày mai sẽ đi làm giấy khai sinh với thêm hai đứa vào sổ hộ khẩu, mặc dù là chủ nhật nhưng do quen với bác anh Đức nên vẫn làm được. Đang nói chuyện mấy đứa nhỏ thì tự dưng bố nó nghiêm mặt nhìn nó:
– Toàn! Con biết đây là ai không? – Bố nó nhìn sang chú kia!
– Dạ… – Mặt đó ngơ ngơ nhìn sang.
Chú kia nãy giờ vẫn ngồi yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn nó mỉm cười.
– Cũng đúng thôi! Từ nhỏ đến giờ con chưa gặp qua mà. Đây là chú Trung, chú ruột của con đấy!
– Chú? – Nó đờ mặt ra.
– Chú con ở nước ngoài từ nhỏ, biết tin cha mẹ con mất có về đây lần nhưng lúc đó con quá nhỏ nên không biết cũng đúng. Hôm nay chú con về đây có chuyện muốn nói với con đấy.
Nó khá bất ngờ khi nghe bố nó nó, rồi nhìn sang phía chú Trung:
– Chú có chuyện muốn nói với con ạ?
– Ukm. Toàn này. Chú xin lỗi vì trước đây không chăm lo cho con được. Nhưng hôm nay chú về đây có chuyện muốn nói với con.
– Dạ. Chuyện gì ạ?
– Ừm! Chú về đây hỏi ý kiến xem con có muốn đi du học không? Sang đấy chú tiện chăm sóc cho con hơn.
Nó khá bất ngờ về đề nghị của chú Trung, nó suy nghĩ lát rồi trả lời:
– Dạ. Con xin lỗi. Con thích ở đây hơn.
– Haha…
Nó ngớ người ra khi thấy chú Trung cười, rồi bố nó cũng cười theo
– Giống, giống lắm. Haha. Rất giống.
– Ơ! Giống gì ạ?
– Ngày trước bố Nam con cũng trả lời giống con. Ta cũng đã liệu được trước rồi. Con ở lại Vn cũng không sao, ta sẽ hàng tháng gửi tiền sinh hoạt cho con. Mọi chuyện của con ta sẽ gắp sắp sếp.
– Dạ. Không cần đâu chú. Quán cafe cũng đủ cho con với em rồi.
– Toàn này. Có điều này ta muốn cho con biết. Quán cafe đó là do bố Nam con gây dựng lên đó. Ta muốn con về Hà Nội học rồi quản lý quán luôn được không?
Nghe chú nói như vậy nó cũng hiểu ra tại sao bố mẹ nó lại cho nó quản lý quán cafe đó. Nhưng bảo nó quay về Hà Nội rồi quản lý quán thì khó lắm. Nó quyết định xuống Sài Gòn để tránh mặt mấy nhỏ kia mà mới gần tháng đã trở về thì công cốc rồi.
– Dạ. Con xuống SG học có lý ro riêng mà. Tạm thời con không về Hà Nội học được. Mà quán có anh Đức quản lý là được rồi mà!
Bố nó thở dài nói.
– Đầu hè anh Đức với anh Thành đi du học bên Pháp rồi.
– Vậy từ giờ tới hè con sẽ cố gắng về quản lý quán.
Rồi nó nhìn sang chỗ chú Trung đang đăm chiêu.
– Chú dọn về đây ở luôn hả chú?
– Ta xin lỗi, ta còn vài hợp đồng bên Mỹ nên chưa về được. Chắc tầm – năm nữa ta mới về ở hẳn Vn được.
– Chú đi liên miên vậy chắc cô với mấy em cũng ở bên đó luôn hả chú?
– Ukm. Nhưng con bé My nó muốn về Vn ở. Chú đang đau đầu đây!
– Bé My nhiêu tuổi rồi chú? Hay chú cho em về đây ở với con và hai em cũng được!
– Bé My t rồi, chắc cũng ngang tuổi hai đứa em con. Cho con bé về đấy liệu có làm phiền con không?
– Dạ, phiền gì chú. Cho My về đây Linh với Minh cũng có thêm bạn mà!
– Vậy để ta về bàn với cô con rồi gọi cho con sau nha!
– Vâng!
Ngồi nói chuyện lúc thì cả nhà ăn cơm. Bông với Kim trông vui lắm, ăn cơm cứ luôn mồm làm cả nhà cười nghiêng ngả. Ăn xong cơm ngồi nói chuyện lát thì chú Trung xin phép đi về khách sạn chuẩn bị bay về bên Mỹ. Nó xin phép bố mẹ đưa hai em đi chơi. Thực ra ở cái đất Lục Ngạn này ít chỗ chơi lắm, chủ yếu ăn vặt là có nhiều. Đi lòng vòng hồi thì Bông kêu buồn ngủ nên cũng đi về! Về nhà thì bố mẹ có hỏi qua loa về học tập, cuộc sống dưới đấy ra sao. Nó cũng xin phép ngày mai xuống Hà Nội buổi rồi tiện về luôn.
Đi ngủ mà nó cứ thao thức không yên. Nó muốn gặp mặt mấy nhỏ kia nhưng lại sợ gặp rồi không biết đối diện với mấy nhỏ ra sao? Suy nghĩ lúc thì nó ngủ quên luôn.
Sáng hôm sau ngủ dậy vào vệ sinh cá nhân rồi đi ra sau vườn tập với bao cát và người gỗ. Cái này thầy nó kêu tập với hai thứ này cho cứng với ra đòn mạnh hơn, thým nào tập teakwondo chắc biết đấy, nhanh và mạnh là sở trường của môn võ này mà! Tập xong thì bố mẹ đã đi làm rồi, đồ ăn sáng thì mẹ đã làm sẵn r! Gọi hai đứa em dậy vệ sinh cá nhân rồi anh em ăn sáng. Ăn xong nó lên phòng thu dọn đồ đạc rồi ra bắt xe lên Hà Nội. Đồ ít nên không vướng víu nắm.