Học Sinh Chuyển Trường

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng thức dậy lúc h, xuống dưới đi lòng vòng quanh nhà nó tìm thấy bao cát tập võ đằng sau nhà. Mắt nó sáng lên, lâu rồi nó không đấm bao cát. Nó tiến đến đấm bao cát, hít đất hồi toát mồ hôi, đã hơn rưỡi rồi, nó chạy lên phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi học. Xuống dưới nhà nhưng không thấy ai, ra ngoài khoá cổng rồi cuốc bộ đi học. Trên đường đi, nó mua ổ bánh mì với chai sting ăn sáng. Đi đường người ta nhìn nó như sinh vật lạ. Nó kqt, rảo bước nhanh đến trường, đến cổng chào bác bảo vệ rồi đi vào.

A Thành nó kêu là đi học nên thân với bác bảo vệ, sau này đi muộn thì còn xin được. Lan man quá.

Vào lớp, nó đáp balô xuống bàn rồi ngồi xuống. Học sinh trong lớp nhìn nó bàn tán.

Cũng phải thôi, một mình nó màu. Mà nói sơ qua về đồng phục tí. Nam , , thì áo trắng đồng phục, quần đen (tuỳ); , , thì áo xanh thanh niên (trường may), quần đen. Nữ thì , , áo trắng đồng phục, váy kẻ caro nâu dài chạm gối; , , thì áo xanh như nam, váy xanh.

Ngồi xuống ghế nó rút tai nghe ra nghe nhạc, nhìn qua cửa sổ ngắm trym, à nhầm ngắm cảnh. Đang mơ màng thì có cánh tay lay vai nó. Là nhỏ Hân, nó nhìn Hân khó hiểu. Hân chỉ tay ra ngoài cửa, nó thấy con nhỏ mặt đằng đằng sát khí đang tiến lại nó.

Nó tháo tai nghe ra, con nhỏ đến gần hét lên:

– Con nhỏ: Cậu bị điếc à mà không nghe thấy tôi hỏi?

Nó vẫn ngơ ngác nhìn nhỏ với ánh mắt vô hồn. Nhỏ tức điên lên.

– Con nhỏ: Tôi đang hỏi cậu đấy! Lớp nào? Tên gì? Đồng phục với thẻ đâu?

Nó không nói gì đưa tay chỉ ra cửa lớp. Con nhỏ lại hét lên

– Con nhỏ: Cậu đang trêu tôi đấy hả?

Lúc này nó cũng hơi bực rồi. Nó nói hơi lớn

– Nó: Cô ra ngoài cửa lớp nhìn bảng lớp rồi vào đây. Tôi là học sinh mới, chưa có đồng phục.

Nói xong nó lại đeo tai nghe vào, giảm volume đủ để nghe thấy nhỏ đe doạ.

– Con nhỏ: Cậu… Cậu đợi đấy! Chưa ai dám thái độ như thế với tôi đâu?

Rồi nhỏ quay mông bỏ đi. Nó tháo tai nghe ra vì đã vào lớp. Tiết là tiết toán của cô Trà, cô chép bài lên bảng. Bài đầu là nâng cao nhưng nó làm suốt rồi, bài khá khó, nó đăm chiêu hồi mới ra.

– Cô Trà: Ngọc Hân bài , Đức Vũ bài , Mạnh Toàn bài .

Mạnh Toàn? Cái tên quen quá nhỉ? À phải rồi, là nó mà. Nó đứng lên oai nghiêm đi lên bảng. Bên dưới xì xầm bàn tán.

– Cô chơi ác thiệt! Học sinh mới mà cô cho ngay bài khó.

– Thằng này không đem máy tính lên à?

– Chắc lên xin cô khất đây.

Bla… Bla… Bla

Nó lên bảng đứng đọc đề lúc rồi đặt phấn viết. Bài của nó chỉ cần phân tích rồi biện luận nghiệm, khá quen như nó làm rồi. Phút sau nó đi xuống dưới ngồi. Nhỏ Hân với Thằng Vũ vẫn đang bấm và viết. Phút sau đứa kia đi về chỗ.

Cô đi qua bài kia gật đầu, đến bài nó thì cô trầm ngâm lúc lâu rồi nói.

– Cô Trà: Toàn, em có chắc bài này đúng không?

– Nó: Dạ… – Nhìn lại bài lần – Chắc ạ.

Cô Trà nhìn nó hồi rồi lên tiếng.

– Cô Trà: Tốt lắm. Điểm

Xong lại nghe giảng với ghi chép. Ra chơi, nhỏ Hân quay xuống bàn nó.

– Hân: Ghê nhỉ? T chưa bao giờ được điểm đấy.

– Nó: Bình thường.

– Hân: Mà hôm nay cậu gan to đấy! Dám to tiếng với nhỏ kia.

– Nó: Nhỏ đó là ai?

– Hân: Con gái hiệu trưởng kiêm liên đội trưởng, bí thư a. Trần Lan Oanh.

– Nó: Uk.

Hoá ra nhỏ điên kia là con chú Cường. Nó ậm ờ cho qua rồi đem tai nghe ra đeo.

Những tiết sau cũng chẳng có gì. Thầy cô thử học sinh mới – nó qua được môn anh, lý. Xịt mất môn Văn do nó chuyển nên chưa được học. Tua nhanh đến lúc về.

Ra về đi ngang qua A nó thấy lạnh sống lưng. Quay lại thấy nhỏ Oanh đang nhìn nó toé lửa. Nó chuồn lẹ không die mất.

Về nhà lên phòng lấy đồ tắm cho mát. Xong cắm cơm, đang làm rau thì

“Cốc” “Cốc” “Cốc”

Nó ra mở cửa, tròn xoe mắt nhìn. Trước cửa phòng nó là người con gái.

– Nó: Ơ…

“Ơ… Toàn”

Thoáng chút ngạc nhiên, người con gái nó đều quen. Nhỏ Hân, Trang, Thảo với nhỏ ngồi cạnh Hân.

– Nó: Gì thế?

– Thảo: Toàn. Anh… À bạn là người mới chuyển đến à. Hay quá.

– Trang: Hoá ra là cậu. Biết luật ở đây chưa?

Nó hơi ngơ ngác.

– Nó: Luật?

– Hân: Luật là người mới đến phải làm bữa ra mắt hàng xóm. – Nhỏ Hân nhanh nhảu.

– Nó: À… Ờ…

– Trang: Thế tính bao giờ đây? Để tụi này biết.

– Nó: Chiều đi. Thôi về cho tôi nghỉ.

Nói rồi nó đóng sầm cửa lại trước con mắt ngơ ngác của nhỏ kia.

Nó làm nốt bữa ăn, ăn xong dọn dẹp rửa bát. Nó leo lên giường ôm laptop đánh lol tiếp.

H nó thay cái quần dài rồi đi xuống dưới nhà, đi qua gara xe nó thấy con nhỏ đang đứng gần chiếc Camry, chắc tính đi chơi đây mà.

Nó đi ngang qua mấy nhỏ, nhỏ Thảo thấy nó liền cất tiếng.

– Thảo: Êh Toàn, đi đâu đó, đi chơi với tụi này không?

Nó không trả lời bước nhanh ra cổng. Hôm nay nó muốn tìm hiểu về cái ATM thứ bố nó đưa. Nó vừa đi vừa hỏi đường, lúc cũng thấy cây ATM BIDV, nó bước vào kiểm tra

“Số dư tk: . . VNĐ”

Con số này là sao nhỉ? Chắc không đơn thuần là tiền gửi nó để tiêu. Nhưng nó không tài nào hiểu được.

Bước nhanh về phòng, nó không thấy ai ở nhà. Ở phòng mình nó cảm thấy nhớ nhà, nó không biết quyết định của minh đúng hay sai nữa. Nó lên đây mong rằng quên được Vy, quên được kỷ niệm. Nhưng nó vẫn còn nhớ Vy, rất nhớ, gần nửa năm rồi nó không gặp Vy. Nó cảm thấy rất buồn, “Tình đầu khó phai”, haizz. Nó đem cây sáo ra, giai điệu Huyền thoại mẹ lại vang lên.

Đang lên đỉnh thỳ nó có điện thoại, là bố, bố luôn biết cách làm nó mất hứng.

– Nó: Dạ, con nghe bố!

– Bố: Con dạo này sao r? Khoẻ không? Phòng trọ tốt không con?

– Nó: Dạ con khoẻ? Bố mẹ khoẻ không? Phòng trọ con ở cũng được.

– Bố: Ừ. Bố mẹ khoẻ. Mà chắc con ktra cái ATM kia rồi chứ?

– Nó: Dạ rồi! Nhưng con không hiểu cho lắm.

– Bố: Đấy là số tiền bố mẹ ruột con tháng đầu ra trường làm ra. Bố mẹ con muốn nghi nhớ cái nỗ lực này nên để riêng ra. Con muốn ra cọ xát xã hội nên bố nghĩ đến lúc đưa cho con. Mà con có muốn đi làm thêm không?

– Nó: Dạ có, nhưng…

– Bố: Chuyện đấy cứ để bố lo. Giờ bố bận chút… Tút… Tút.

Nó đút máy vào túi quần, cất cây sáo đi. Sực nhớ cái bữa cơm chết tiệt kia. Đã h rồi, nó cắm cơm rồi ra xem tủ lạnh xem có những gì. Ừm, mấy khoanh cá, nửa con gà, miếng thịt lợn, ít thịt bò. Nó chạy ra ngoài chợ mua ít rau muống, xả, cần tây, … Và thêm lon bia.

Về phòng, nó bắt đầu làm. Gần xong, nó nhờ cô Lan gọi mấy nhỏ về, mời luôn cô Lan lên. Xong xuôi, nó đem quần áo đi tắm cho mát. Lúc sau mấy con nhỏ với cô Lan cũng sang, nó dọn đồ ăn với bát đũa ra cái chiếu dưới sàn.

Mấy nhỏ ùa vào phòng nó như kiểu quân Nguyên thất trận vậy. Nhỏ Hân nhìn mâm thức ăn tay xoa cằm, tay để sau lưng đi đi lại lại.

– Hân: Xem nào. Cá hấp bi, gà xào xả ớ, thịt kho, thịt bò xào, rau muống luộc, canh bí đỏ. – Quay sang cô Lan – Mẹ, mẹ nấu hộ cậu ta à?

Cô Lan không nói gì chỉ lắc đầu.

– Thảo: Oa, phòng Toàn gọn ghê.

– Trang: Tao thấy thiêu thiếu thứ gì đó.

Nó như hiểu ý, chỉ tay vào tủ lạnh.

– Nó: Trong tủ lạnh có nước ngọt đấy.

Nhỏ Trang lắc đầu, đi ra ngoài, lúc sau mang theo mấy lon bia vào.

Ngồi xuống, nhỏ Hân đứng dậy dõng dạc.

– Hân: hôm nay chúng ta ở đây ăn mừng hàng xóm mới chưa rõ giới tính, chị em ăn uống thoải mái, nhà tôi có thuốc rồi.

Câu cuối của nhỏ làm nó hơi khó chịu.

Nhỏ Trang đưa nó lon bia nhưng nó từ chối, ra tủ lấy chai up ra uống. Nhỏ Thảo gắp miếng cá cho vào miệng rồi reo lên “Ngon quá”. Mọi người ăn uống vui vẻ, nó biết được thêm nhỏ kia tên Thuỳ, tên Linh. Mấy nhỏ chơi thân từ cấp , lên cấp thì dọn đến nhà nhỏ Hân ở chung cho vui vì mấy nhỏ cũng ở mình. Nhỏ Linh và Thuỳ học bên a.

Cả bữa cơm nó chỉ lắng nghe rồi ậm ờ cho qua. Đến đoạn nhỏ Thảo kể chuyện nó cứu cu Bin (em nhỏ Thảo) thì ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ. Rồi chúng nó hỏi sao cô Lan cho nó thuê phòng. Đại loại là cô thấy nó cũng tử tế, lại từng giúp cô, … Một hồi ăn uống no nê, mấy nhỏ lại bắt nó dọn dẹp, rửa bát đũa. Đi ra phòng thấy mấy nhỏ tròn mắt nhìn nó.

Nó dự là có chuyện chẳng lành. Hic.

– Trang: Xong phần tiếp theo chúng ta làm gì mọi người nhể? – Nhỏ nháy mắt một cái, nó lạnh sống lưng.

– ĐI ĂN KEM. – Đồng thanh.

– Nó: Hả???

Mấy nhỏ nói xong cười toe toét, híp cả mắt. Cô Lan chỉ lắc đầu cười trừ, ý bảo “m bị gài rồi con”.

Rồi nó bị mấy nhỏ lôi đi. Xuống dưới mấy nhỏ dắt con Vespa ra, nó nhìn xung quanh, Hân kêu nó dắt con ex ra. Hàiz.. Nó phải đèo nhỏ Hân, Hân mặc váy hồng chạm gối, vắt chéo chân sang bên. Tay ôm hờ hông nó. Đây là lần thứ nó đèo người con gái, lần trước là Vy. Nó đi theo sau mấy nhỏ, Trang dẫn tụi nó đến công viên.

Mấy nhỏ lại ghế đá ngồi, kêu nó đi mua kem, lại còn bắt mua mỗi đứa que. Đắt xe đi hồi rồi mang que kem dâu về. Đến chỗ mấy nhỏ nó thấy thanh niên đang bu gần mấy nho

– TN: Mấy em gái sao ở đây một mình thế?

– TN: Đi chơi với tụi anh đi.

Bla.. Bla… Bla

Mấy nhỏ ánh mắt sợ hãi, duy có Hân với Trang đứng lên trên che cho mấy nhỏ. Nó chưa vào vội, vẫn tò mò xem bao cát sau nhà của ai.

Thằng tóc vàng đưa tay lên định nâng cằm Hân thì

“Bốp”

“Hự”

Thằng tóc vàng ăn ngay đấm vào mặt của Hân, máu mồm máu mũi chảy ra. Sau đó ăn đạp vào ngực của Trang bật ngửa xuống ôm ngực, thở dốc.

Nó há hốc mồm “Karate”, đòn vừa rồi lực khá mạnh, ngạc nhiên hơn khi cả nhỏ kia đều biết võ.

Nó đang trong dòng suy nghĩ thì giật mình bởi tiếng kêu.

– BỎ TAY TÔI RAAA.

Nó rời khỏi dòng suy nghĩ, nhìn sang chỗ mấy nhỏ, thấy nhỏ Hân với nhỏ Trang đang bị giữ tay lại. Thằng tóc đỏ giơ tay định tát Hân thì nó nhặt hòn đá lên sút bay thẳng vào đầu gối thằng tóc đỏ làm nó khuỵu xuống.

Thấy thế, mấy thằng kia bỏ tay nhỏ ra, lao vào nó. Nó vừa né vừa đánh, dùng toàn đòn đá hiểm của teakwondo. Phút sau bọn kia nằm hết dưới đất, đứa ôm tay, đứa ôm ngực, đứa gục luôn. Nó chạy lại chỗ mấy nhỏ thấy mắt ai cũng đỏ hoe như sắp khóc. Nó nhìn mấy nhỏ rồi cất tiếng.

– Nó: Sao không?

Im lặng

– Nó: Về nhé!

– Trang: Kem đâu?

Nó chỉ tay vào túi kem đang nằm dưới đất.

– Nó: Về tôi đền cho.

Mấy nhỏ không nói gì chỉ gật đầu. Nó với mấy nhỏ đi lấy xe ra về. Về đến nhà nó kêu mấy nhỏ lên phòng trước. Nó đi bộ ra ngoài tìm quán mua hai chục que kem dâu đem về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio