Một cuộc điện thoại kỳ lạ.
Vương Tử Chu cảm nhận rất rõ điều đó.
Trần Ổ đứng ngoài nghe điện nhưng chẳng nói nửa lời, dường như chỉ có người đầu dây bên kia đang thao thao bất tuyệt, còn cậu đơn thuần chỉ lắng nghe mà thôi.
Thường sẽ có hai khả năng xảy ra, một là một bên khiển trách bên còn lại, hai là đang bàn giao, dặn dò việc gì đó. Nhưng vẻ mặt Trần Ổ trông chẳng giống như đang bị mắng, cũng không phải đang nghe ai đó bố trí công việc.
Cậu đang suy tư, nhưng cũng có phần lơ đãng.
Đầu máy bên kia là Đàm Duệ Minh ư?
Người này rốt cuộc lai lịch thế nào?
Vương Tử Chu chuyển tầm mắt sang Mạn Vân. Cậu ta đang uống nước ngọt, coi bộ vẫn vô lo vô nghĩ nhưng kì thực lại khác hoàn toàn dáng vẻ lúc mới vào phòng.
Ve gọi râm ran, gió cuộn hôi hổi, Vương Tử Chu chìm trong sự ngột ngạt ấy, buông tiếng thở dài đầy bối rối.
“Em họ.” Mạn Vân thình lình nhìn sang, “Tớ gọi cậu thế được không?”
“Tuỳ cậu.” Vương Tử Chu thẳng thừng.
“Sao phải thở dài!” Mạn Vân lên giọng, “Mới tí tuổi đầu.”
“Làm như cậu nhiều tuổi lắm ấy?” Vương Tử Chu vặn lại.
“Ít cũng hơn tuổi!” Mạn Vân lại ngó ra ngoài: “Em cùng khoá với Trần Ổ hả? Thế là kém anh tuổi đấy.”
“Không nhận ra luôn.” Vương Tử Chu lại nhấp thêm một ngụm nước ngọt.
“Em dẻo miệng phết nhỉ.”
“Vậy anh đang học tiến sĩ hả?”
Mạn Vân “ừ” một tiếng.
“Ở phòng nghiên cứu nào vậy?”
“Cạnh phòng Trần Ổ.”
“Anh cũng chuyên toán à?”
“Kiểu kiểu vậy.”
“Thế cái mà hai người nghiên cứu có khác nhau nhiều không?”
“Dĩ nhiên, khác nhiều lắm.”
“Nhiều lắm ý là…”
“Nhìn không hiểu gì luôn.”
Vương Tử Chu cúi đầu im lặng. Mạn Vân chăm chú nhìn vào trán cô, thình lình lên tiếng: “Có thế chứ, không hổ là em họ của anh.” Anh ta vừa nói vừa hả hê vuốt tóc: “Người nhà họ Vương chúng ta, đường chân tóc cứ phải gọi là đỉnh của chóp!”
Vương Tử Chu ngước lên: “Em sắp hói rồi đây.”
“Vớ vẩn.” Mạn Vân nhìn đuôi ngựa cô buộc sau đầu, tiếp lời: “Vẫn còn cả túm đấy thôi?”
Hẳn là đang cố tìm thêm chuyện để nói.
Mạn Vân lại hỏi: “Em quê ở đâu, phía Nam hả?”
Vương Tử Chu: “Nam Chiết Giang.”
“Chỗ nào Nam Chiết Giang?”
“Có nói thì anh cũng không biết đâu, là thị trấn của một huyện ở dưới Ôn Châu.” Mỗi lần trả lời câu hỏi kiểu này, Vương Tử Chu đều không nói cụ thể địa chỉ, đâu như Tưởng Kiếm Chiếu, lúc nào cũng dõng dạc hai chữ “Giang Âm”, đến cả mấy địa danh như “Vô Tích”, “Giang Tô” cũng chẳng cần thêm vào cho đầy đủ.
Giang Âm là thành phố cấp huyện trực thuộc thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Thành phố cấp huyện hạng nhất hạng nhì cả nước có khác, kêu tên thôi cũng đủ thấy tự hào rồi. Vương Tử Chu nghĩ bụng, buột miệng hỏi Mạn Vân: “Thế anh người ở đâu?”
Mạn Vân đáp: “Có nói em cũng không biết đâu, thị trấn của một huyện nào đó ở Tây Bắc.”
Vương Tử Chu táy máy lon nước trong tay: “Sao lại bắt chước em?”
“Đâu ra?” Mạn Vân bóp dẹt lon nước, “Anh đang kể sự thật đấy.”
“Thì em cũng nói thật mà.”
Mạn Vân hỏi: “Em học cùng đại học với Trần Ổ à?”
Vương Tử Chu ngẩng lên: “Anh cũng thế hả?”
“Không.” Mạn Vân đáp, “Anh học ở Bắc Kinh.”
“Có phải Ngũ Đạo Khẩu…”
“Đừng có đoán linh tinh.”
“Vâng.”
Vương Tử Chu nén lại trí tò mò, chán nản lắc lắc cái lon rỗng, vừa ngước lên thì thấy Trần Ổ quay lại. Cô vốn định ra về vì đã cắm rễ ở phòng người ta nửa tiếng đồng hồ rồi. Còn chưa biết phải mở lời thế nào, Trần Ổ đã đi bật chiếc loa trên bàn học.
Vương Tử Chu vốn đam mê đồ điện tử, chỉ lướt qua cô cũng biết đó là chiếc Soundlink Mini đời đầu, ra mắt năm , giờ chắc cũng ngừng sản xuất rồi.
Tiếng nhạc nhỏ nhẹ vang lên.
Nghe qua thì cũng nhẹ nhàng nhưng khoảnh khắc nghe rõ , Vương Tử Chu lại thấy man mác buồn.
Tựa như đang nhớ lại thứ gì đó đã xa.
Có lẽ là một thời thơ ấu.
Mạn Vân quay sang nhìn Trần Ổ, nhiếc: “Mày không cho anh nghe cái gì vui vẻ tí được à?”
Trần Ổ phớt lờ, ngồi xuống bên cạnh.
Mặt Mạn Vân đanh lại: “Sao rồi?”
Thấy Trần Ổ không đáp, Mạn Vân cũng không hỏi thêm. Vừa quay qua Vương Tử Chu, nét mặt anh chàng đã hớn hở ngay được: “Em họ, hôm nay đến có việc gì thế, chắc không chỉ để mua nước cho bọn anh đâu nhỉ?”
“Em…”
Vương Tử Chu chần chừ, cô cũng không chắc Mạn Vân có biết việc Trần Ổ viết tiểu thuyết hay không, nếu nói toẹt ra thì mạo hiểm quá.
“Anh ấy biết.” Trần Ổ đột nhiên cất lời.
“Hả?” Vương Tử Chu hơi bất ngờ, vội vàng đáp lời Mạn Vân: “Em tới lấy ít tài liệu. Hmm, em là người dịch “Công viên” sang tiếng Nhật.”
“Trung sang Nhật?!” Mạn Vân thốt lên, “U là trời, nhà họ Vương chúng ta có cả chuyên gia tiếng Nhật luôn! Anh còn tưởng dòng dõi nhà mình toàn dân dốt tiếng Nhật cơ!”
“Hả?”
“Thì anh họ Vương nè! Ngu tiếng Nhật thôi rồi! Cố lắm mới qua được N đấy!”
Thứ logic quần què gì vậy, Vương Tử Chu oán thầm nhưng rồi cô chợt nhận ra Mạn Vân chỉ đang cố hâm nóng bầu không khí ủ ê, ngột ngạt này. Như thể có một màn sương dày đặc xám xịt, ảm đạm đang bao trùm lên không gian vỏn vẹn mét vuông này, và Mạn Vân đang gắng sức xua tan nó.
chiếu
Vương Tử Chu cũng định góp chút sức lực, cô hỏi Mạn Vân: “Tên anh viết thế nào?”
Mạn Vân đáp: “Mạn trong ‘mạn diệu’ (uyển chuyển), Vân trong ‘vân khí’ (mây bay)!”
“Ơ…” Vương Tử Chu dường như đã vỡ ra điều gì đó, “Đây là tên thật á?”
“Không.” Mạn Vân thật thà.
“Thế tên thật là…”
Mạn Vân đột ngột kéo Trần Ổ lại, đưa tay bịt miệng cậu: “Không được nói.”
Trần Ổ đẩy tay anh ta ra: “Em cũng không định nói.”
Mạn Vân thở phào một tiếng, đoạn nhìn Vương Tử Chu, nhẹ nhàng cất tiếng: “Em không cần bận tâm mấy thứ đó, cứ gọi anh là Mạn Vân.”
“Có phải anh còn chị gái tên là Mạn Ngọc không?”
“Sao em biết? Chị gái anh tên Mạn Ngọc thật đó!”
“Có chị gái thật á?”
“Đương nhiên!”
Vương Tử Chu nhìn Trần Ổ, đợi Trần Ổ xác nhận “ừ, thật” cô mới tin.
“Sao em lại tin lời thằng nhóc này?” Mạn Vân quay sang lừ Trần Ổ một cách bất mãn, “Chẳng lẽ nó không biết bịp bợm chắc?”
Vương Tử Chu sững sờ vài giây. Cũng phải, trên đời làm gì có ai không biết nói dối? Thế nhưng, không hiểu sao cô luôn cảm thấy Trần Ổ rất đáng tin. Vương Tử Chu còn đang mải mê suy ngẫm về thứ niềm tin mù quáng ấy thì Mạn Vân đã khoanh tay, giọng chắc nịch: “Không sao, nó mà dám lừa em, anh sẽ tẩn nó một trận. Anh em mình là một gia đình mà.”
Nghe thế, Vương Tử Chu lại bắt đầu tập trung quan sát, từ đó đưa ra đánh giá như sau. Về chiều cao, dáng vóc, cả hai xấp xỉ nhau, Mạn Vân chẳng hề có ưu thế, ai đánh ai thì chưa biết nhưng nếu hai người giật tóc nhau thì Mạn Vân thiệt là cái chắc, can tội tóc dài.
“Công việc vẫn thuận lợi chứ?”
Đang nghĩ vẩn nghĩ vơ thì bị tác giả chất vấn tiến độ.
Tinh thần của nô lệ công việc lập tức thức tỉnh, Vương Tử Chu đáp: “Ừ, cũng ổn.”
Bổ sung thêm: “Đang phân tích văn bản trước khi dịch.”
Mạn Vân xen vào: “Phân tích văn bản trước khi dịch là sao?”
Vương Tử Chu cố gắng lục tìm các thuật ngữ trong đầu rồi cụ thể hoá nó: “Cứ ví dụ như mình đang xây nhà đi, tác giả viết tiểu thuyết giống như một kiến trúc sư, sau khi hoàn thành bản vẽ thì sẽ thi công dựa trên thiết kế đó, cuối cùng ta được một ngôi nhà hoàn thiện, quy trình đại khái là vậy. Nhưng phiên dịch thì khác, dịch giả không có bản vẽ trong tay, thứ mà họ nhìn thấy là một công trình đã hoàn thiện trong khi không hề hay biết quá trình thi công thiết kế đã diễn ra như thế nào. Người dịch sẽ phải phá dỡ từng chút, từng chút một, bóc tách đến viên gạch nhỏ nhất để nắm rõ kết cấu của căn nhà, từ đó mới có thể phục dựng nó một cách hoàn mỹ.”
“Wow, kch thích phết nhỉ.” Mạn Vân tưởng tượng: “Vậy em đang dỡ nhà của thằng này hả?”
“Có thể coi là như vậy…” Vương Tử Chu bóp lon nước rỗng.
“Thế mấy chỗ nó cắt xén nguyên vật liệu, làm ăn qua loa, em cũng tìm được luôn hả?”
Vương Tử Chu không lên tiếng.
Dĩ nhiên là phát hiện ra rồi.
Tớ đã tách cậu thành những chi tiết không thể nhỏ hơn được nữa.
Đến fan cuồng còn chẳng làm được vậy đâu.
“Vậy chỗ nào nó xây sai chắc em cũng biết nhỉ?”
Hẳn rồi.
Một người dịch giả có trách nhiệm còn phải giúp tác giả kiểm chứng logic trong tác phẩm.
Vương Tử Chu gật đầu.
“Vậy nếu tác giả chỗ thì xây xấu, chỗ thì đắp ẩu, thành ra một căn nhà méo mó xẹo xọ thì có bị dịch giả chửi không?”
Vương Tử Chu nhướng mày, từ chối bình luận.
“Kch thích ghê á!” Mạn Vân lại tiếp tục cảm thán: “Như kiểu bóc trần tác giả ấy nhỉ! Trên đời làm gì có thú nào vui hơn thế! Có thể ví như thiên đường của đám chúa tể rình mò! Mận quá!” Trông anh ta còn hào hứng hơn cả Vương Tử Chu, đã thế còn khoác vai Trần Ổ ra vẻ khiêu khích: “Sao, phát biểu cảm tưởng khi được khoả [email protected] nằm trên thớt đi, sợ không?”
Trần Ổ nhìn anh ta, rồi lại nhìn về phía Vương Tử Chu.
Vương Tử Chu chột dạ, lỡ tay bóp dẹt cả lon nước.
Cô nuốt nước bọt.
Sự hưng phấn của Mạn Vân đã lây lan sang cô.
Tựa như gã đồ tể đứng giữa pháp trường.
Tay vung đao.
Mặt nóng bừng.
Tai đỏ ửng.
Gió từ cây quạt chẳng nhằm nhò gì.
Ai đó từng nói, phiên dịch không phải là dịch, mà là viết lại①.
① Tư Quả, “Nghiên cứu mới về dịch thuật”, Nxb. Đại học Sư phạm Quảng Tây, Quế Lâm, .
Thông qua quá trình cắt xẻ, nhai nuốt, người dịch sẽ cho ra đời một bản thể mới của nguyên tác.
Giờ phút này, ngay chính tại lãnh thổ của cậu, tớ quyết định sẽ “mổ xẻ” cậu, “viết lại” cậu.
Cậu đã sẵn sàng chưa?
“煮るなり、焼くなり、お好きなように。”
Muốn chém, muốn giết, tuỳ.
Cậu trả lời rất ngang tàng.