Bạn Chu bình thường và bạn Chu làm việc là hai bạn Chu khác biệt.
Bạn Chu hiện đang soạn sách chuẩn bị ra ngoài lại là bạn Chu chiến đấu – hoàn toàn khác với hai bạn Chu kể trên.
Trước khi ra ngoài, Vương Tử Chu sửa soạn tất cả các chứng chỉ và tác phẩm được cho là tạm ổn của mình.
Nguyên một hộp tài liệu dày cộp.
Vương Tử Chu nhét nó vào ba lô.
Đây là vũ khí, là thuốc nổ của mình, cô nghĩ, nếu cậu ta không hiểu tiếng người thì mình rút kíp nổ, cùng lắm cả hai cùng chết. Ban đầu cô gần như phát điên nhưng sau đó, sự căm phẫn như một cục pin lithium sắp hết tuổi thọ, ra khỏi nhà trong trạng thái đầy pin, đến trường chỉ còn %.
Ba lô gì nặng khiếp.
Cô gửi xe trong trường, cõng bao thuốc nổ trĩu cả vai đến quán cà phê Shiru ở Hyakumanben.
Ngã tư Hyakumanben đối diện với ĐH K chếch lên một chút. Gọi là Hyakumanben vì chùa Chionji ở ngay gần đó. Hyakumanben là tên được ban cho chùa Chionji, nghĩa là “tụng kinh niệm Phật hàng trăm vạn lần”. Còn Shiru là một quán cà phê “miễn phí” dành cho sinh viên ĐH K.
Chỉ cần đăng ký, gọi món trên điện thoại rồi đưa thẻ sinh viên cho nhân viên là mỗi ngày bạn được tặng một cốc đồ uống “miễn phí”.
Nói là miễn phí nhưng thực ra vẫn phải trả, trả bằng thông tin cá nhân của chính bạn.
Bởi khi đồng ý với điều khoản đăng ký, Shiru có thể đại diện cho các nhà tài trợ theo dõi bạn một cách hợp pháp.
Nhưng thông tin của lũ sinh viên nghèo thì đáng giá bao nhiêu? Theo thì theo, thoải mái!
Gần hai giờ Vương Tử Chu đã đến vì cô sợ đi muộn hết chỗ, thôi thì cứ đến sớm giữ ghế cho chắc. Đẩy cửa bước vào, làn gió mát rượi ùa đến ôm cô vào lòng, mát mẻ sảng khoái hẳn ra làm sự căm phẫn ban đầu vốn đã giảm xuống % nay chỉ còn % trơ trọi.
Tụt một hơi %, hệ thống báo pin yếu. Vương Tử Chu hết hồn, lập cập bật chế độ tiết kiệm pin, đặt bao thuốc nổ xuống ghế bên cạnh, duỗi đôi vai đau nhức vì quá tải nãy giờ.
Cô cầm điện thoại định gọi món, ngẩng đầu lên thì thấy người ngồi bàn đối diện.
Ồ, là viên quan bị nhà vua tàn bạo lôi ra đánh năm mươi roi.
Viên quan nọ đang cúi đầu, ung dung đọc một xấp giấy tờ.
Vương Tử Chu bỗng nhận ra tóc cậu rất dày, nồng độ căm phẫn trong máu tăng liền %. Nhác trông thời gian trên màn hình điện thoại, hai giờ đúng, chưa đến ba giờ như đã hẹn nên cô quyết định đi khỏi đây cái đã.
Joke của bên Trung là học nhiều bị rụng tóc, càng học lên cao thì tóc càng lưa thưa.
Đằng nào quan lại cũng đến sớm rồi, trẫm ở đây giữ chỗ làm gì nữa?
Chờ đi, kể cả vào chầu ở điện Duyên Anh thì cũng là tôi chờ vua, há có lý nào vua phải chờ tôi? Vua còn chưa có gì vào bụng đây này, giờ trẫm đi dùng cơm, ái khanh ngoan ngoãn ở lại đây đi nhé!
Điện Duyên Anh là một cung điện trong cung Đại Minh thời Đường. Sau khi hạ triều, nếu hoàng đế cho rằng có chuyện cần thương nghị hoặc các đại thần có chuyện khẩn cần gặp mặt thì sẽ tuyên triệu ở điện Duyên Anh.
Vương Tử Chu nhấc bao thuốc nổ làm ghế cọ vào sàn nhà cái két, người đối diện chợt ngẩng lên.
Hai người nhìn nhau.
Kệ đi, quen biết gì đâu.
Theo kịch bản mà cô chấp bút, cô không nên nhận ra cậu.
Vương Tử Chu khoác ba lô, nghênh ngang rời khỏi Shiru. Nhưng ra khỏi cửa rồi thì cô lại thất thần, không thèm ăn gì cả nên đành vào tiệm bánh mua một chiếc bánh kem nho nhỏ.
Lúc quay lại Shiru, đã là :.
Vương Tử Chu thắc mắc bình thường Shiru đông lắm cơ mà, sao hôm nay nhiều bàn trống thế. Nghĩ lại, à quên, trường cho nghỉ hè rồi.
Cô ngồi xuống, lấy laptop, mở “hướng dẫn văn phong” vốn không có dự định đọc lần hai. Cô tính dùng nó để sạc lại cục pin lithium căm phẫn trong lòng nhưng không hiểu sao lượng pin cứ duy trì ở tầm % không thể lên nổi.
Thay vào đó là sự căng thẳng.
Khoảng mười phút nữa thôi, cô sẽ phải bước lên sàn đấu, ngoài bao thuốc nổ đang chôn dưới chân, hình như mình không chuẩn bị chiêu thức nào khác? Đầu tiên ra đòn bằng một cú đấm thẳng tay trước hay đấm thẳng tay sau, không thì đấm móc ngang cũng được nhỉ?
đấm thẳng tay trước (jab), đấm thẳng tay sau (straight), đấm móc ngang (hook): đòn đấm boxing cơ bản.
Rõ ràng đêm qua mình đã thực hành với không khí suốt một tiếng đồng hồ. Từ phân tích ngữ pháp trước khi dịch đến sự khác biệt giữa dịch văn học và bản địa hoá, qua đó chứng minh vì sao không thể chuẩn hoá khi dịch văn học và cuối cùng là kết luận bằng một ví dụ “Nếu biên tập của anh vứt cho anh một bản hướng dẫn văn phong sáng tác, yêu cầu anh viết theo, anh nghĩ thế nào?”. Lập luận chặt chẽ dẫn chứng rõ ràng, hết sức thuyết phục, đúng không?
Nhưng bây giờ đầu cô trống rỗng.
Thời gian trên màn hình nhảy từ : đến :.
Hay ghê, thêm có một phút mà phải thay cả ba chữ số.
Hay ho cái gì không biết.
Đến giờ, trọng tài thổi còi, tuyển thủ Vương Tử Chu võ trang đầy đủ, hít một hơi thật sâu, bước lên sàn đấu quyền anh. Ngó quanh không thấy đối thủ của mình đâu, đối thủ đâu rồi? Cô còn đang ngơ ngác thì đối thủ đã rời khỏi chỗ ngồi, bước tới.
Vương Tử Chu ngẩng đầu nhìn cậu, cậu hỏi: “Dịch giả phải không ạ?”
Vương Tử Chu gật đầu.
Mình đần ghê.
Lẽ ra mình phải thong dong đứng dậy, thản nhiên bắt tay cậu ta như một doanh nhân chuyên nghiệp: “Chào anh, anh là tác giả phải không ạ? Mời anh ngồi.”
Thực tế thì cậu là người hỏi: “Tớ có thể ngồi đây được không?”
Và Vương Tử Chu lại gật đầu.
Cậu kéo ghế đối diện ngồi xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vương Tử Chu chợt nhận ra, quan can gián gì cơ chứ? Đây là vua nước láng giềng mà! Hóa ra hôm nay không phải là cuộc họp nội chính ở điện Duyên Anh mà là một buổi ngoại giao cấp thượng đỉnh!
Cô là vua trong thế giới chênh lệch thông tin, còn tôi là vua của thế giới do chính tôi tạo ra.
Cậu ta chỉ ngồi đó nhưng dường như đã thể hiện ẩn ý như vậy.
Sự tự tin của Vương Tử Chu như bong bóng xì hơi.
Tính ra, nếu phải so bì về hai đất nước…
Chừng nào tên cậu còn in trên gáy sách thì cậu vẫn là ông trên ngai không bao giờ thoái vị. Còn cô chỉ là một bà hoàng tạm bợ, hiệu đính về chầu là bị ép thoái vị ngay tức khắc.
Lại bảo không bất mãn đi.
Vương Tử Chu nắm chặt tay.
Bỗng cậu hỏi: “Cậu ăn bánh không?”
“Hả?” Vương Tử Chu quay lại nhìn tủ bánh sau lưng, nhớ lại chiếc bánh kem nãy ăn mà vẫn thấy ngấy, bèn đáp: “Không, cảm ơn.”
“Thế cậu muốn uống gì không?”
“Tớ có cà phê đây rồi.”
“À ừ.” Cậu nói.
“Về…”
“Về…”
Đồng thanh.
“Cậu nói trước đi.” Cậu hào phóng cho phép cô lên tiếng trước.
Nhưng Vương Tử Chu lại không nói nên lời, như thể ngồi đối diện cô là giảng viên hướng dẫn đang ngồi chờ cô báo cáo tiến độ hoàn thành luận văn trong khi cô chưa viết một chữ nào cả. Chết tiệt, sao lại thành ra thế này? Dù là một vị vua lâm thời thì cũng không thể thua kém trên bàn ngoại giao đến mức độ này chứ?
Có khác gì Thủ tướng đang vâng vâng dạ dạ báo cáo kết quả công tác không?
Thậm chí không còn phải vua nữa!
Trong phút căng thẳng, Vương Tử Chu liếc xuống túi thuốc nổ dưới chân, tái thiết lập tự tin.
Cậu là vua thì sao? Tôi là Thủ tướng đi lên bằng thực lực, đánh bại vô số đảng phái khác, được nhân dân tin yêu bầu cử.
Thủ tướng được bầu cử cậu hiểu không? Từ khi cậu đặt bút ký hợp đồng trao quyền xuất bản ở nước ngoài, quyền lực của cậu đã bị đóng băng. Tôi mới là người nắm thực quyền trong tay! Nể mặt cậu lắm mới chạy qua đây báo cáo quốc sự đấy!
Vương Tử Chu dợm nói thì bất chợt cậu lên tiếng: “Xin lỗi, tại tớ võ đoán quá.”
Chú trọng tài ơi, đối thủ tung khăn trắng đầu hàng thì có đánh nữa không?
Trọng tài đáp: “Đánh đấm gì nữa, giải tán.”
Vương Tử Chu kéo trọng tài lại: “Thế buổi đấu hôm nay để làm gì?”
Trọng tài nguýt cô: “Người ta lên hẳn võ đài xin lỗi rồi còn gì?
Vương Tử Chu nói: “Nom cậu ta không thành tâm cho lắm”. Đoạn, bổ sung: “Có khi nào đây là một cái bẫy? Hay là kế hoãn binh?”
Trọng tài nhặt khăn trắng trên mặt đất: “Hoãn cái gì mà hoãn, người ta xuống võ đài rồi kia kìa!”
Vương Tử Chu hấp tấp đuổi theo.
Cô hỏi cậu: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện viết hướng dẫn văn phong?”
Trong trận đấu này, cậu còn không tung lấy một cú đấm, tóc tai gọn gàng, không đổ một giọt mồ hôi, trông rõ thong dong, nhẹ nhàng. Cậu tháo găng, vừa gỡ băng quấn cổ tay, vừa giải thích: “Lúc đọc email cậu xin lời khuyên về phong cách ngôn ngữ, tớ khá bối rối. Về sau tớ tìm thấy hướng dẫn phong cách bản địa hoá tiếng Trung giản thể của Microsoft nên tớ tưởng cứ làm theo cái đó là được. Xin lỗi, tớ tưởng mọi người đều làm vậy.”
Biết ngay mà!
Biết ngay là trúng độc bản địa hoá mà!
Mài dao soàn soạt đâu vào đấy, giờ cụp đuôi đi về. Một tuyển thủ đàng hoàng chỉ đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, người ta đã tung khăn nhận thua rồi. Cô cũng c ởi đồ bảo hộ, đáp lời: “Tớ hiểu rồi”.
Bầu không khí trở nên tẻ ngắt.
Hai người đứng dưới võ đài, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn.
Trọng tài xông ra nhắc nhở: “Tôi không quan tâm hai anh chị đấm nhau dưới đài thế nào đâu. Cẩn thận đấy nhé.”
Xuống võ đài rồi thì ai còn đánh đấm gì nữa? Phạm pháp đó chú ơi.
Một khi rời khỏi võ đài, rời khỏi vấn đề kia, anh với tôi đôi người xa lạ, không nói cười cũng chẳng đánh nhau. Kể cả có tìm hiểu lý lịch của đối thủ trước trận đấu, biết rõ chiến thuật và trình độ của nhau thì vẫn là hai người xa lạ.
Thế thì làm quen thôi.
Vương Tử Chu chủ động.
“Trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?”
Cô hỏi tương đối lấp lửng, không chỉ cụ thể lần nào.
“Ừ đúng rồi.”
Cậu trả lời cũng lấp lửng, không chỉ cụ thể lần nào luôn.
Rất công bằng.
Lúc đó, Vương Tử Chu cảm thấy một bầu không khí rời rạc bao trùm. Sao hai tuyển thủ đấm bốc vừa bước xuống võ đài có thể làm quen ngay được? Ít ra cũng phải chén qua chén lại rồi mới kề vai bá cổ, xưng anh gọi chú chứ? Nói chung là không thể nào thân thiết luôn được, cố lắm cũng không được. Vả lại, trong tiềm thức của Vương Tử Chu hiện tại…
Hình như cậu và tớ đều không giỏi giao tiếp ngoài đời.
Vương Tử Chu uống cạn ly cà phê.
Len lén nhìn xấp giấy cậu đè dưới cổ tay.
Mép giấy hơi quăn, chắc từ khi in ra đến giờ đã đọc đi đọc lại nhiều lần rồi phải không? Nội dung bằng tiếng Anh, cô biết tất cả các chữ nhưng ghép chúng lại với nhau thì không hiểu cho lắm.
Vương Tử Chu tự nhận mình học toán cũng tàm tạm nhưng ngu gì đi hỏi một người chuyên toán là “cậu đang đọc gì thế”. Bởi chắc chắn là không hiểu, giống như khi cô nhắc đến phong cách dịch văn học, cậu đã hồn nhiên soạn cho cô hẳn một bản hướng dẫn văn phong như bản địa hoá phần mềm.
Bắt chuyện bằng chuyên môn chắc chắn không phải một lựa chọn khôn ngoan.
Khi cô đang lơ đễnh nhìn vết cà phê dưới đáy cốc, cậu hỏi: “Cậu phải làm bài tiếp à?”
Bài đâu ra vậy trời?
Cô không bao giờ làm việc ngoài quán cà phê.
Nhưng giả thiết nhân vật của cô hôm nay là “làm bài tập ở Shiru lúc ba giờ chiều”, vì vậy câu hỏi của cậu rất hợp lý. Có cần giả vờ làm bài tập không? Hướng dẫn văn phong gây tranh cãi kia vẫn đang bật trên màn hình.
“Không làm nữa.” Cô gập laptop bỏ vào ba lô.
Ba lô căng phồng.
Lúc kéo khoá, Vương Tử Chu hối hận hơn bao giờ hết. Đó là sự chỉ trích của lý trí dành cho hành vi mình làm khi mất trí, là một lời phê bình muộn màng và vô nghĩa:
Mình nghĩ gì mà mang chứng chỉ với sách đến đây không biết? Tưởng tượng cảnh đẩy cái ba lô bự chảng này về phía người ta rồi rút từng thứ một ra đặt lên bàn, eo ơi, quê là quê là quê chúng mình quê nhiều.
Khi cả giận mất khôn, cô ngây thơ nghĩ rằng nếu đối phương viết hướng dẫn văn phong vì không tin tưởng vào năng lực của mình, vậy thì cho cậu ta biết cái gì gọi là năng lực! Cái gì có thể chứng minh năng lực ư? Là túi giấy lộn mà đổ mồ hôi sôi nước mắt mới lấy được này đây.
Có thể nó đem lại sự tự tin nhưng đôi khi nó khiến Vương Tử Chu cảm thấy cô…
Nhẹ bẫng và mỏng manh.
Mình lại làm gì nữa không biết?!
Kéo xong khoá ba lô, cô sực tỉnh.
Cô ngồi thẳng người lại, hỏi người đối diện: “Vậy cậu ở lại đây đọc tài liệu nữa à?”
“Không đọc nữa.”
Cậu cuộn tập giấy mỏng lại.
Cầm trên tay.
Khác nhau một trời một vực, cậu có phải đeo ba lô đâu, nhẹ nhàng như ăn trưa xong, chán ở phòng nghiên cứu khu Bắc thì ra ngoài dạo quanh, tiện đường qua đây.
Vương Tử Chu đứng dậy cúi xuống nhấc cái ba lô nặng trịch lên, chào người đối diện: “Vậy nhé.”
Cậu cũng đứng lên theo.
Cả hai cùng tới cửa, cậu kéo cửa kính, Vương Tử Chu nhanh chân chuồn ra ngoài.
Làn sóng nhiệt ập đến, bên trên là mặt trời, bên dưới là tấm ván sắt nung nóng, sẵn sàng kẹp con người lại nướng cháy xém.
Vương Tử Chu đeo ba lô cồng kềnh như một con rùa đen chở kinh, quay lại hỏi: “Cậu về phòng nghiên cứu à?”
Lần đầu tiên Phật giáo truyền vào TQ dùng một con ngựa trắng chở kinh nên có truyền thuyết ngựa trắng chở kinh. Ở đây, tác giả chơi chữ, thay ngựa trắng bằng rùa đen.
Cậu trả lời: “Không, tớ đi trụ sở chính.”
Vương Tử Chu nghĩ, tớ cũng phải qua trụ sở nhưng cô không nói gì thêm, cứ thế đi thẳng về phía cổng trường.
Cậu hỏi: “Có nặng lắm không?”
Vương Tử Chu quay nhìn lại cậu, cậu đang nhìn ba lô của cô.
Cậu đâu biết rằng có “thuốc nổ” trong đó.
Tự nhiên Vương Tử Chu thấy buồn cười.
Chút căm phẫn cuối cùng còn sót lại cũng bay biến.
“Không nặng.” Rùa đen chở kinh trả lời.
Tiếp tục cần mẫn đi về phía trước.
Một trước một sau, vào cổng trường, đi qua những dãy nhà cổ kính, đến chỗ Vương Tử Chu đỗ xe.
Vương Tử Chu ra lấy xe còn cậu đứng lại gần đó.
Vương Tử Chu ném ba lô vào giỏ, lồ ng ngực bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng được giải phóng, cô hít vài hơi thật sâu rồi đẩy xe ra ngoài…
Thấy cậu vẫn đứng đó.
Vương Tử Chu tự nhủ, gì nữa ba? Hoàng gia đằng ấy có cái lệ phải tiễn Thủ tướng cơ à? Cô nhanh chóng nói “tạm biệt”, lên xe chạy liền nhưng Trần Ổ ngăn cô lại.
“Từ từ…”
Vương Tử Chu phanh gấp, chống một chân xuống, quay sang chờ vế sau.
“Đi ăn cá nóc không?”