Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

chương 11: hai túi đồ ăn vặt 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Tây nhận được điện thoại nói thầy giáo muốn anh ấy chỉnh lý một số tư liệu để ngày mai thảo luận. Tôi xem ra không tiện quấy rầy anh học tập, lập tức mang theo túi đặc sản Tiểu Tây đưa, chuẩn bị xuống lầu.

Tôi nghĩ sau này mỗi tuần có thể ở cùng Tiểu Tây liền bắt đầu cười lớn tiếng. Vừa cười vừa đi xuống lầu. Tiếng cười quanh quẩn trên cầu thang, đặc biệt quỷ quái.

Nhưng tiếng cười này vụt tắt trên chỗ rẽ tầng hai. Bởi vì tôi nhìn thấy mặt lạnh quen thuộc, hơn nữa tôi biết gương mặt lạnh này là có ý muốn chửi tôi “đồ ngốc”. Nhưng hôm nay lão nương vui vẻ, thích mắng thì mắng. Người ta khi còn bé không ở cùng bố mẹ, không được hưởng tình thương của bố mẹ, tôi đại nhân đại lượng, không so đo nữa.

Tôi thậm chí nhiệt tình chào hỏi cậu ta: “Phương Dư Khả, xin chào!”

Phương Dư Khả nhìn thoáng qua túi nhựa tôi mang theo: “Tới làm gì vậy? Không chút đoan trang, lảng vảng ở kí túc xá nam.”

Tôi nói rồi, tôi không so đo với cậu ta, giơ giơ cái túi: “Ha ha, thấy không? Tiểu Tây mua cho tôi. Cậu muốn ăn không? Không cho, ha ha. Tôi phải ăn hết sau đó làm cho anh ấy mỗi ngày danh chính ngôn thuận mua đồ ăn vặt cho tôi mới được.”

Phương Dư Khả hừ một tiếng: “Tôi tuyệt đối không tranh với cô. Cái túi nhỏ này có thể ăn cả đời chắc.”

Lời nói ác độc không hổ là lời nói ác độc, kích thích sự phẫn nộ của tôi một cách đơn giản: “Hội đồng hương tổ chức đi Đại Liên, vì sao không nói cho tôi biết? Cậu cũng nói anh ấy đi Đại Liên, tôi không tin cậu quên không bổ sung đó là do hội đồng hương tổ chức.”

Phương Dư Khả tức giận nói: “Cô hỏi tôi anh ấy sắp xếp thế nào, tôi đã nói là đi Đại Liên. Cô lại không hỏi tôi ai tổ chức. Tôi phải khai báo với cô làm gì?”

Nói cũng có lý, tôi quả thật không có hỏi. Nhưng dù sao tôi cũng là người có thể đỗ Bắc Đại bằng chính năng lực của mình, thật sự muốn lay động tôi sao? Tôi học Chu Lỵ nói: “Nghe thì phải nghe điểm then chốt. Then chốt ở đây là hội đồng hương mời chúng ta đi. Cậu không đi thì thôi, sao lại cướp đoạt quyền lợi được biết của tôi? Cái này gọi là cố ý giấu diếm, cậu có mục đích gì không thể cho ai biết? Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị!”

Phương Dư Khả càng thêm tức giận: “Tôi cố ý che dấu chỗ nào? Cô muốn tôi thẳng thắn cái gì a? / tôi cũng về nhà thôi!”

Tôi nghĩ đến chuyện / cậu ta về nhà thăm bà nội, nghĩ mình cũng đã quá đáng. Người ta có tâm sự, đâu thể suy nghĩ chuyện chơi bời.

Tôi đẩy đẩy cậu ta, định qua loa cho qua chuyện: “Nói đùa với cậu thôi, làm gì mà nghiêm túc như vậy nha. Thật sự giận tôi a? Sao chưa bao giờ tôi thấy cậu hung dữ với Như Đình vậy? Quản vợ nghiêm đi chứ…”

Phương Dư Khả vẫn chưa hết giận: “Đừng có gán ghép lung tung, Như Đình không phải bạn gái tôi, nói đến cô ấy làm gì?”

“Cô ấy không phải bạn gái cậu?” Tôi mừng rỡ, Chu Lỵ nhà chúng tôi có hy vọng rồi. Tôi cầm lấy tay cậu ta, nhìn vào mắt cậu ta hỏi: “Cậu nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết Như Đình có phải bạn gái cậu hay không?”

Phương Dư Khả bị tôi làm cho tim đập loạn lên, đôi mắt nhìn tôi định nói nhưng vừa mở miệng, câu ta bỗng dưng tránh né ánh mắt của tôi, cúi đầu nói: “Sao cô lại tò mò như vậy?”

Ai~, tôi biết mà, tôi biết mà, người ta là thanh mai trúc mã, mặc dù không có danh phận người yêu nhưng những chuyện giữa người yêu có lẽ cũng đã làm.

Tôi thở dài một hơi nói: “Ai~, dù thế nào cũng không quen biết cậu sớm hơn cô ấy nha.”

Trong mắt Phương Dư khả bắt đầu thoáng có nét dịu dàng: “Sao cô chắc chắn là quen biết tôi muộn hơn cô ấy?”

Tôi lại thở dài một hơi, tiêp tục nói: “Tôi và Chu Lỵ mới quen biết hai người có mấy tháng, đừng nói là nhiều năm, cậu chẳng phải còn chưa quen biết con bé sao?”

Phương Dư Khả cảm thấy khó hiểu hỏi tôi: “Chu Lỵ?”

Tôi đặc biệt trọng nghĩa nói: “Là người ở ký túc xá bọn tôi, bề ngoài có điểm giống Angelina Jolie. Dáng người rất đẹp, đảm bảo nam sinh các cậu sẽ thích. Tôi không có ý kiến gì với Như Đình, chủ yếu là nhìn thấy cậu đối với con bé cũng ôn hòa, muốn giới thiệu cho cậu quen biết rộng rãi một chút. Cậu quá âm trầm, tôi đành phải hy sinh bạn tốt đến cứu vớt cậu vậy. Dù sao cũng tìm cơ hội nói chuyện một chút. Không biết Chu Lỵ có thể trọng sắc khinh bạn hay không, nhỡ may nói tật xấu của tôi ở ký túc xá cho cậu nghe thì không phải bạn tốt nha…”

Khi tôi đang hận không thể dùng tất cả sức lực để độc thoại, sắc mặt Phương Dư khả từ hồng chuyển thành tái. Nhưng nếu tôi đã quen với những lời ác độc của cậu ta thì cậu ta cũng đã quen với tôi. Cậu ta tàn bạo uy hiếp tôi: “Cô có chút đầu óc cũng không xoay quanh chính mình đi, ít quan tâm tới chuyện người khác thôi.”

Tôi không để ý đến cậu ta, đang định xuống lầu thì Phương Dư Khả gọi tôi lại. Tôi mất kiên nhẫn quay đầu nói: “Lại làm sao vậy?”

Phương Dư Khả có chút nổi giận nói với tôi: “Cô theo tôi một chuyến, khi tôi về nhà có mang chút đồ cho cô.”

Đây là lần đầu tiên tôi đi vào ký túc xá của Phương Dư Khả. Nhưng vừa đi vào tôi đã lập tức đoán ra đâu là giường của cậu ta. Dù sao người cuồng sạch sẽ sẽ không cho phép bạn cùng phòng vất đồ đạc linh tinh. May mà cậu ta cũng không có tính ép buộc, bắt người khác cũng phải sạch sẽ giống mình. Tôi cũng có thể lý giải vì sao cậu ta vừa vào đã biết đâu là vị trí của tôi. Cậu ta vào ký túc xá, chỉ cần nhìn thấy chỗ nào bẩn nhất loạn nhất là có thể đoán ra chỗ đó là của tôi.

Phương Dư Khả trực tiếp đi tới chiếc bàn bên cửa sổ, cầm lấy một túi đồ ăn vặt đưa cho tôi. Tôi vừa nhìn đã biết là đồ ăn từ nhà, mà còn không phải là món chao đậu phụ đóng gói. Con sâu tham ăn bị dụ dỗ ra ngoài, tôi lập túc mở gói bắt đầu ăn. Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm, tôi vừa nhai vừa nói cảm ơn: “Mùi vị không sai. Hắc hắc, Phương Dư Khả, tôi và cậu thật có duyên phận. Cậu xem, chúng ta đều là vị trí gần cửa sổ. Nếu không cao hơn hai tầng lầu, chúng ta chính là hàng xóm đối diện. Sau này có việc chỉ cần gọi một tiếng là được, không cần nhắn tin gọi điện gì cả.”

Phương Dư Khả đưa tôi một tờ giấy ăn, cười nói: “Đúng vậy, duyên phận rất dài.”

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, gần như hòa tan gương mặt thường ngày lạnh lùng. Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Phương Dư Khả, bình thường cậu cười rộ lên không phải rất dễ nhìn sao? Sao lại cứ làm cái mặt bình tĩnh như ông già như vậy a? Làm như ai cũng thiếu tiền cậu vậy.”

Phương Dư Khả kéo ghế ngồi xuống: “Tôi vốn đã như vậy. Hơn nữa phần lớn thời gian tôi muốn cười lại bị cô chọc giận.”

Tôi có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Phương Dư Khả như vậy thật không dễ dàng. Tôi bắt đầu tham quan giá sách của cậu ta. Không giống một đống sách giáo khoa, sách tham khảo chuyên nghiệp như của Tiểu Tây, phần lớn trên giá sách của cậu ta đều là sách về máy tính, sau đó mới đến sách chuyên ngành. Khụ khụ… Tầng cuối của giá sách đặt một đống đĩa CD âm nhạc cổ điển. Trên bàn là máy tính IBM màu đen, trên màn hình là ba hình vẽ không ngừng biến đổi. Tôi bỗng nhiên nổi lòng hiếu kỳ muốn nhìn một chút xem trong máy tính của sát thủ mặt lạnh có tích trữ loại hàng gì. Tôi di di chuột, đúng là cuồng sạch sẽ, trên màn hình chỉ có bốn thư mục: Cách download nhanh, My Computer, Downloads, còn có một thư mục tên là “Thiên sứ của tôi”.

Ngay trong lúc tôi dùng tốc độ ánh sáng định mở thư mục thì Phương Dư Khả đã giật lấy chuột. Giỏi thật, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cậu ta, giấu cái gì vậy? Dám đấu với lão nương, lão nương đây chính là cô gái kim cương xinh đẹp vô địch, tiểu nương tử của bá vương đấy. Tôi với tay định cướp lại con chuột, không ngờ phản ứng của tên ăn nói ác độc này nhanh hơn tôi. Cậu ta lập tức tắt máy sau đó nhét con chuột vào lòng tôi, đắc ý nói: “Biết mật mã thì mở đi.”

Tôi hết chỗ nói. Nhìn vóc dáng m của cậu ta, lại còn chơi trờ chơi ấu trĩ như thế. Đương nhiên, cậu ta muốn ấu trĩ tôi còn có thể ấu trĩ hơn cậu ta. Tôi nhận lấy con chuột, chuẩn bị mở mật khẩu. Tên nhóc này sinh nhật ngày bao nhiêu nhỉ? Tôi nhớ lại trong chốc lát, nhớ tới tờ “cáo phó” kia. Trí nhớ của tôi đây đối với học tập đặc biệt kém, nhưng đối với các loại bát quái hay tương tự như vậy, tôi đã gặp qua là không bao giờ quên. Tôi cười gian một tiếng, bắt đầu nhập “”, sai, nhập “”, sai, “”, sai, tất cả những tổ hợp từ những số này tôi đều đưa vào, toàn bộ sai. Tôi có chút nổi giận, phẫn nộ ném chuột lại cho cậu ta.

Phương Dư Khả thỏa mãn cười: “Làm khó cô biết sinh nhật của tôi. Ngày thường dò hỏi ai vậy? Chỉ là nhập nhầm sinh nhật người khác. Mật mã khởi động máy không phải sinh nhật của tôi.” Trong nháy mắt tôi có xúc động muốn gọi điện hỏi thăm sinh nhật Như Đình, đương nhiên tôi biết nếu bây giờ tôi gọi điện cho cô ấy, sự kích động này sẽ phải trả giá bằng năm nay tôi sẽ phải trải qua trong oán niệm. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tôi cười nhạt: “Hừ, hoặc là cậu sửa mật mã sớm một chút, nếu không tôi nhất định sẽ tìm hiểu được sinh nhật của Như Đình.”

Phương Dư Khả đặt lại con chuột, lại bắt đầu biến thành sát thủ mặt lạnh: “Cô đi hỏi thăm đi. Có bản lĩnh thì hỏi ngay giờ đi.”

Phép khích tướng? Lão nương cũng không phải dễ kích thích như vậy. Tôi cười nói: “Không có gì, không có gì. Thư mục thiên sứ á, chẳng phải là hình ảnh hay mấy đoạn phim về người đẹp sao. Thật hổ cho người chòm sao cự giải chúng ta lại có phong phạm như vậy, loại thư mục này cũng trực tiếp đặt lên destop, không phải nói người chòm sao cự giải che dấu loại thư mục này kỹ đến nỗi không đào lên được sao? Ví dụ như C:WINDOWSsystemMicrosoftProtectseeUser những năm tháng tình cảm thiêu đốt mãnh liệt?”

Phương Dư Khả: “Kẻ xấu xa có cách của kẻ xấu xa. Nếu cô muốn nói xấu thiên sứ của tôi như vậy tôi cũng không có cách nào khác, một ngày nào đó cô sẽ phải hối hận vì nói như vậy.”

Tôi ha ha cười: “Tôi rất sợ đấy nha. Nhưng Phương Dư Khả, một lần duy nhất xem phim A trong đời chúng ta cũng là xem cùng nhau. Nếu tôi là con trai, nhất định xưng anh xưng em với cậu. Đáng tiếc tôi lại là con gái, dám xưng anh xưng em với cậu sợ là có người ghen.”

Phương Dư Khả đùa nghịch điện thoại: “Ai bằng lòng xưng anh xưng em với cô a?”

Tôi nhìn điện thoại của cậu ta một chút, bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Phương Dư Khả, cậu không xưng anh xưng em với tôi, tôi cũng không quan tâm. Nhưng phiền cậu sửa lại tên của tôi trong điện thoại của cậu một chút. Bị cậu gọi là đồ ngốc tôi cũng quen rồi, dù sao cậu có đức hạnh như vậy tôi có chống lại cũng vô dụng. Nhưng có cần phải sau lưng tôi gọi tôi là đồ ngốc không? Tôi có ngu ngốc như vậy sao?”

(Từ “đức hạnh” ở đây thường mang nghĩ xấu, mỉa mai)

Phương Dư Khả có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao cô biết trong điện thoại của tôi gọi cô là đồ ngốc?”

Tôi hắc hắc cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ. Sau này có khi tôi còn có thể phát hiện ra “thiên sứ” là ai thì sao?”

Phương Dư Khả cười khó tin: “Chờ cô phát hiện ra tôi sẽ đổi tên cô thành thiên sứ, đổi tên tôi trong máy tính thành đồ ngốc, được không?”

Tôi gật đầu: “Đồng ý!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio