Vì thế, tôi lập ra một kế hoạch mạnh mẽ, đanh thép.
. Mỗi buổi sáng, để Phương Dư Khả mua đồ ăn sáng cho tôi, sau đó gọi điện gọi tôi dậy, bắt đầu học tiếng Đức; xét thấy anh nghe tiếng Đức không hiểu, tôi thuyết phục anh chọn tiếng Đức làm ngoại ngữ thứ hai, như vậy có thể dùng nó tiếng Đức để nói lời yêu thương tại nơi công cộng.
. Yêu cầu Phương Dư Khả phải chọn những môn tự chọn như của tôi, như vậy anh có thể dạy kèm, chép bài, ghi lại trọng điểm kỳ thi cho tôi.
. Trước khi đi ngủ, bắt anh phải đọc một đoạn thư tình bằng tiếng Anh cho tôi qua điện thoại, như vậy có thể nâng cao khả năng Anh văn.
Kết luận, tôi tin tưởng, thành tích của tôi sẽ tăng vọt. Thuận tiện tôi còn có thể đạt được mục đích không thể cho ai biết: nếu Phương Dư Khả không kiên trì được, tôi sẽ có lý do thanh minh cho điểm số kia, đến lúc đó, tôi chém xuống còn điểm hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, Phương Dư Khả lại thần chung mộ cổ như con trai hiếu thảo, bảy giờ ba mươi sáng mỗi ngày đều gọi điện đánh thức tôi, mười giờ ba mươi tối dùng tiếng Anh đọc một đoạn thư tình, ngoại trừ các môn chuyên ngành, tôi chọn môn gì anh cũng chọn môn đó. Anh còn chọn tiếng Đức, hơn nữa học còn không tệ. Mắt thấy học kỳ đã qua hơn nửa mà Phương Dư Khả vẫn không cần tốn nhiều sức lắm làm tất cả mọi chuyện; so với tôi, sau khi xuống khỏi giường, vừa cầm lấy sách tiếng Đức lập tức lại mơ màng đi vào giấc ngủ lần nữa, thư tình Phương Dư Khả đọc, tôi nửa hiểu nửa không, nhưng nghe vẻ trình độ nói của anh lại nâng cao không ít. Khi lên lớp học các môn tự chọn, toàn bộ suy nghĩ của tôi đang đặt trên người người bên cạnh, nào có tâm trạng đọc sách. Aiz, cứ tiếp tục như vậy là không được rồi, đến khi tốt nghiệp, phải chăng tôi vẫn giậm chân chỗ cũ?
Thần chung mộ cổ: tiếng chuông sớm và tiếng trống chiều của các tăng ni trong chùa, ý Lâm Lâm là Phương Dư Khả thực hiện ba điều trên của bạn ấy vô cùng đều đặn. Thần chung mộ cổ cũng là tiếng chuông, tiếng trống giác mê, thức tỉnh người đời đang say sưa trong giấc mộng trần.
Đôi lúc tự học cùng với Phương Dư Khả, tôi sẽ ngây người nhìn anh. Ví dụ như vẻ mặt chăm chú đọc sách của anh, ví dụ như mái tóc lộn xộn trên trán anh, ví dụ như bờ vai dày rộng của anh, ví dụ như ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu trên người anh. Sau đó, mỗi lần tôi đều nghĩ, thật không chân thực. Bởi vì mụn thanh xuân trên mặt tôi vẫn không ngừng lan tràn, mỡ trên người vẫn liên tục chồng chất, nhìn thế nào cũng phải rớt từ tiêu chuẩn “nhìn thuận mắt” xuống “vô cùng thê thảm”. Thậm chí tôi còn thay Phương Dư Khả bóp cổ tay thở dài, dù thế nào cũng phải nghĩ cho gien của đời lai F một chút thôi.
Những phiền muộn khi ở bên Phương Dư Khả, ngoại trừ tự ti xấu hổ còn có mấy cái đuôi của anh. Trước đây, khi còn là bạn bè bình thường, tôi không phát hiện được sức hấp dẫn của anh mạnh mẽ thế nào, hiện giờ mới biết trình độ thu hút khác phái của tên nhóc này mạnh đến mức sắp nổ tung. Mỗi lần không có cách nào vào được hòm thư, tôi phải mượn hòm thư của Phương Dư Khả, sau đó phát hiện bên trong có một đống thư tình có một không hai. Nhất là sau khi kỳ thực tế kết thúc, những em gái học trường cũ của tôi, mượn danh nghĩa học tập đều gửi thư tới tỏ tình thẳng thắn, trình độ còn cao hơn khi tôi theo đuổi Tiểu Tây. Hơn nữa, nội dung rất phong phú, từ cổ điển tới hiện đại, không có gì không có. Nhìn Phương Dư Khả không chút cảm xúc gì mà xóa thư đi, tôi còn nghe thấy tiếng những trái tim thủy tinh non nớt vỡ nát. Phương Dư Khả chỉ nói: “Không thích trẻ tuổi, có nhiều chuyện suy nghĩ khác nhau.” Lúc đó tôi vô cùng ngạc nhiên, thì ra khẩu vị của anh nặng như vậy, vì vậy tôi say mê yêu cầu anh cho xem phim A của anh có phải đều là bà chủ gia đình hay không, rồi bị Phương Dư Khả gõ đầu thật mạnh. Nhưng sau vô số ngày nhận được thư, tôi vừa nhìn thấy Phương Dư Khả liền nghĩ đến mấy anh chàng yếu đuối được các phu nhân bao nuôi; mà anh không thể chịu đựng được ánh mắt quái dị của tôi nữa, cuối cùng điều chỉnh thành tích từ lên để nghiêm phạt tôi, tránh cho tôi suy nghĩ lung tung, khiến cho tôi bình tĩnh lại học bài.
Phim A: A = Adult, phim người lớn, +
Tôi thật sự không cách nào hiểu được trình độ quan tâm của Phương Dư Khả tới việc học tập của tôi, nhất là tình độ nói tiếng Anh, mỗi lần không nhịn được hỏi anh, anh liền trả lời bằng một câu “anh thích những người nói tiếng Anh tốt, đọc sách tiếng Anh giỏi”, khiến tôi uất ức mà chết. Trình độ nói tiếng Anh của tôi chỉ dừng lại tại đoạn hội thoại “how are you?” “Fine, thank you. And you?”, muốn tôi trong nháy mắt có thể nói lưu loát được các loại câu như “đầu bếp căn tin hôm nay thật không tệ, thịt kho tàu vừa chín tới, ngọt mà không lợ, thật vừa miệng”, thật sự là làm khó tôi. Lần đâu tiên tôi ao ước từ tận tim gan rằng tổ quốc đủ mạnh mẽ, mở công cuộc “Phương Tây mới” trên toàn thế giới, khiến nhân dân toàn cầu học tiếng Trung, bắt bọn họ thi Ielts, Toefl gì đó bằng tiếng Trung, sau đó bảo họ dùng tiếng Trung để khen ngợi thịt kho tàu, cho bọn họ hiểu được nỗi khổ của tôi. Hừ.
Vừa lăn lộn trên giường nghe “ câu đối thoại tiếng Anh”, tôi vừa hỏi Chu Lỵ: “Chu Lỵ này, cậu thấy với thành tích của tớ hiện giờ, cuối kỳ có thể được bao nhiêu điểm?”
Chu Lỵ đang đắp mặt nạ, nằm trên giường giống như ma cà rồng hút máu, mí mắt cũng không mở mà nói: “Để làm gì, cậu quan tâm tới thành tích từ khi nào vậy? Dù sao cứ cố gắng không trượt là được. Năm ngoái không phải là cậu qua hết đấy sao? Cậu xem thầy giáo của chúng ta thật nhân hậu.”
“Vậy cậu nghĩ thầy giáo có nhân hậu đến mức để tớ được điểm không?” Tôi ôm đầu gối nhìn chằm chằm con bé.
Chu Lỵ hiếu kỳ liếc mắt nhìn tôi: “Cậu có chí tiến thủ như thế từ khi nào? Đời cậu không phải chỉ hy vọng đạt đủ tiêu chuẩn sao? Ở bên Phương Dư Khả, cần gì phải tính nhiều như thế.”
Tôi bĩu môi: “Nỗi sợ hãi đời tớ chính là tạo thành từ điểm số đấy. Giờ Phương Dư Khả lấy điểm ra làm điều kiện cho phép tớ chuyển ra ngoài, ép tớ…”
“Vì sao cậu lại không có triển vọng như thế? Ba bọn tớ còn chưa cho ý kiến, ai cho phép cậu chuyển ra ngoài. Tớ thấy cậu bị nắm đằng chuôi rồi. Con nhóc thấy sắc quên bạn, đến lúc đó đừng tìm bọn này mà khóc.” Chu Lỵ giương nanh múa vuốt nói.
Tôi hì hì cười ngây ngô: “Ai nha, tớ đây không phải để lại cho các cậu một cái giường trống để đồ hay gì đó sao. Cậu nghĩ biện pháp giúp tớ, làm thế nào để Phương Dư Khả dẹp ngay cái điều kiện buồn cười này? Mẹ tớ còn chưa yêu cầu cao như thế đâu. Vừa nhìn mấy cái chữ abc méo mó này tớ đã thấy tớ sắp nhồi máu cơ tim hoặc chảy máu não, vừa nhìn mấy chữ vuông vuông này, tớ đã muốn thay Khổng phu tử ân cần hỏi thăm họ hàng nhà tác giả của bọn nó rồi. Cậu xem tâm tình tớ tiêu cực như thế, nếu có thể thi được điểm, chẳng phải đang chứng minh học tập là một việc gì đó rất rẻ mạt sao? Cậu càng ác với nó, nó càng lấy lòng cậu? Aiz, làm thế nào mà tớ lại có một bạn trai cuồng học như thế này. Trước đây anh ấy không phải cũng có ba tiết trốn hai sao? Vì sao hiện giờ đến cả lớp tự chọn cũng đi đầy đủ, còn giám sát tớ, không cho ngủ, không cho ăn đồ ăn vặt. Tớ tìm bạn trai chứ có tìm một ông bố đâu.” Tôi đau khổ oán trách.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi và Chu Lỵ nhìn nhau, đều chờ người kia nhận điện thoại. Đáng tiếc đối phương thiếu kiên nhẫn, không đợi chúng tôi thi nhau tìm ra người nhận, tiếng chuông đã ngừng.
Chu Lỵ nghiêm mặt nói: “Chu Lâm Lâm, tớ sẽ xem Phương Dư Khả có thể bao dung cậu đến thế nào. Qua thôn này sẽ không còn nhà trọ. Nhanh kết hôn đi. Nhỡ may ngày nào đó người ta đột nhiên tỉnh ngộ rồi hối hận, muốn rút lui thì làm thế nào?”
Tôi vừa định nói thì tiếng di động của tôi lại vang lên. Tôi nhận điện, là Phương Dư Khả.
“Em không muốn nghe thư tình bằng tiếng Anh. Nghe không hiểu, anh đọc cho em đoạn đã dịch sang tiếng Trung đi.” Tôi vừa nhận điện đã tức giận nói. Anh có thể kiên trì nhưng không nhất thiết tôi cũng có thể.
“Năm ngoái các em không có lớp tiếng Anh, năm nay mở lại thì nhanh học đi. Không qua được cấp bốn của Bắc Đại sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp. Ngoan, đừng cáu kỉnh.” Giọng nói Phương Dư Khả không nhanh không chậm truyền đến.
“Ai nha, phiền muốn chết. Cứ làm như bố em vậy.” Tôi tức giận hét, không đợi Phương Dư Khả nói đã ngắt điện thoại. Sau khi ngắt xong, chính tôi lại càng hoảng sợ.
Chụ Lỵ liếc mắt nhìn tôi: “Cậu ăn nhầm thuốc nổ à? Người ta mỗi ngày đều đọc tiếng Anh cho cậu nghe cũng không dễ dàng, tốt xấu gì cũng là một đài phát tiếng Anh miễn phí, sao cậu lại không biết quý trọng như thế? Tớ nghe Phương Dư Khả nói tiếng Anh giống như người bản xứ vậy, nhà cậu ta có phải muốn di cư sang Anh hay không nhỉ?”
Tôi bĩu môi: “Sinh viên ưu tú mãi mãi không thể hiểu được nỗi đau của học sinh yếu kém. Mỗi lần thầy giáo giảng bài lại như một lần khắc vào đầu anh ấy, anh ấy nhớ vô cùng rõ ràng, hận không thể thiết lập lại hiện trường một lần nữa cho tớ. Còn tớ, mỗi lần thầy giáo vừa lên lớp, tớ lại uể oải như phản xạ có điều kiện, giống như nghe Đường Tăng niệm kinh vậy. Cậu nói xem làm sao anh ấy có thể dùng trình độ của mình tới yêu cầu tớ. Còn nữa, tớ đã thẳng thắn nói muốn tới nhà anh ấy ở, nếu anh ấy không đồng ý cũng có thể từ chối. Dùng một điều kiện như thế là ý gì. Mấy ngày nay tớ đều nằm mơ thấy thành tích cuộc thi. Sắp trở lại thời gian thi đại học đến nơi rồi. Khi thi đại học, ít nhất còn có thầy cô giáo giúp đỡ mặt tâm lý, hiện giờ tớ phải dựa hết vào chức năng điều tiết của mình.”
“Phương Dư Khả muốn cậu học tập chăm chỉ cũng không sai. Cậu xem cậu vừa yêu đương một cái là quên hết tất cả, nếu không yêu cầu cậu thi được điểm, thì ngay cả điểm tiêu chuẩn cậu cũng không đạt được. Vì vậy người ta mới dự kiến trước, hoàn toàn hiểu rõ con người cậu, còn đem chuyện mê hoặc cậu nhất để kìm hãm cậu, cao nhân nha.” Chu Lỵ nói.
“Tớ mặc kệ. Tớ phải nổi giận, biết đâu dọa anh ấy sợ, nói không chừng tớ không cần khốn khổ như thế này cũng đạt được mục đích.” Tôi chột dạ nắm chặt lấy điện thoại, chờ Phương Dư Khả gọi điện tới dỗ dành tôi một chút, đợi một lúc lâu anh vẫn chưa gọi tới, không biết có phải anh đang giận hay không.
Ngày hôm sau, tổi ngủ thẳng tới hơn giờ mới dậy. Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua Phương Dư Khả không gọi tới thúc giục tôi dậy. Xem ra tôi không có khả năng dọa anh, là anh dọa tôi thì đúng hơn. Cơn tức đột ngột hôm qua đắc tội anh, quay đầu lại còn phải tạ tội nữa, aiz.