Con người chính là thế này, bình thường nghĩ rằng đó là đương nhiên, khi đánh mất rồi mới liều mạng đi tìm. Đánh mất thì đánh mất thôi, đã định trước không phải của mình thì vĩnh viễn không phải. Cũng vừa lúc nên thay một số điện thoại khác, bắt đầu lại một lần nữa
Vừa mới thở dài xong, Phương Dư Khả đã tiến về phía tôi, lịch sự vươn tay ra với Vương Nhất Mạc: “Bạn của Lâm Lâm, Phương Dư Khả.” Lúc này, tôi bỗng nhiên rất chú ý anh không nói “bạn trai”, mà chỉ nói “bạn”.
Vương Nhất Mạc nháy mắt với tôi một cái: “Xin chào, bạn trên mạng, Vương Nhất Mạc.”
Cô gái áo hồng cũng tới cùng Phương Dư Khả. Nhìn gần, cô gái này cao quý trang nhã, hiền lành như thánh mẫu Maria, đủ để thức tỉnh tình yêu với mẹ của mấy gã đàn ông. Cô ta dùng tiếng Anh chuẩn xác, nhẹ giọng nói chuyện với Phương Dư Khả, thỉnh thoảng còn nhìn tôi cười thản nhiên, trong nụ cười còn có ý tứ đánh giá.
Tim tôi nảy lên một cái. Cảnh tượng Phương Dư Khả mỗi ngày đều đọc thư tình bằng tiếng Anh cho tôi đột nhiên đánh úp vào tâm trí. Toàn thân tôi đều khó chịu, thậm chí buồn nôn. Điều này giống như tôi nhảy múa vòng vòng trong đêm tối, giày thủy tinh dưới chân cộp cộp gõ lên sàn nhà, tôi mở rộng hai tay, thỏa thích tận hưởng hương thơm của trời đất, cho rằng đó là lãng mạn, nhưng khi ngọn đèn vừa bật lên, mới phát hiện mình chỉ là ruồi muỗi bay loạn trước nhà vệ sinh, đi đôi giày rơm, ngửi khí mê-tan, nhảy loạn mà thôi.Tất cả những điều tốt đẹp chỉ do chính mình tưởng tượng ra, tất cả những cảm động chỉ do tự mình đa tình.
Toàn thân tôi rét lạnh, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng tươi cười: “Chị gái này nói tiếng Anh thật tốt.”
Phương Dư Khả nói với tôi: “Cô ấy ở Luân Đôn từ nhỏ. Không biết nói tiếng Trung, chỉ nói được tiếng Anh.” Không giải thích thân phận, không giới thiệu danh tính. Là chưa tới mức phải nói với tôi, hay không tiện nói?
Cô gái áo hồng che miệng cười, còn bất giác quàng lấy một cánh tay Phương Dư Khả. Sự thân mật rất tự nhiên, tùy ý.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, anh muốn tôi học chăm chỉ, muốn tôi học tiếng Anh, muốn cải tạo tôi thành một thục nữ tài ba, phải chăng là muốn nhào nặn tôi thành cô ta. Khốn, tôi con mẹ nó vẫn chịu cái mệnh làm cái bóng của người khác. Trước đây, khi thầm mến Tiểu Tây, vốn tưởng rằng có thể làm ánh mặt trời của anh; nhưng hiện tại thì sao, tôi đã cho rằng tôi vẫn luôn là ánh mặt trời của Phương Dư Khả, không ngờ kết quả là tôi vẫn phải sống dưới cái bóng của người khác. Tôi cho rằng bản thân có thể trở thành một cô công chúa, không ngờ công chúa vừa xuất hiện, tôi lập tức biến sắc, tự động thoái vị, biến thành một vở hài kịch để người ta chê cười.
Khi bạn trai vô cùng thân mật với một người con gái khác, nhưng ngay cả giải thích anh ta cũng lười, tôi còn có thể nói gì?
Vẻ mặt tôi cứng nhắc nói: “Chị đây là…?”
Trong lòng tôi có một vạn tiếng cầu xin, mong chị gái không biết tiếng Trung này có một phần tám cùng huyết thống với Phương Dư Khả, có lẽ chỉ cần một phần mười sáu hoặc một phần ba mươi hai thôi cũng được.
Nhưng Phương Dư Khả lại sờ sờ mũi nói: “Sau này anh sẽ nói với em. Chuyện này nói ra rất dài.”
Trong môn tâm lý học mà hai chúng tôi đều chọn có nói, khi nói, nếu một người không nhìn vào mắt bạn, còn vuốt mũi, điều đó chứng minh người kia đang nói dối.
Tôi cười mỉa, đầu óc thoáng cái trống rỗng, không biết nói gì mới tốt. Mặc dù đã một ngày một đêm tôi không nhận được điện thoại của anh, tâm tình bất định như vậy cũng không đủ để tiếp nhận sự bất ngờ này.
Tôi há mồm, nhưng lại không nói nên lời. Trong cổ họng giống như nghẹn một cuộn bông rất to. Tôi cố gắng nói thật chậm: “Phương Dư Khả, em đưa Tiểu Mạc đi tham quan một chút. Anh ấy nói đã lâu chưa tới Bắc Đại, em dẫn anh ấy đi dạo, dẫn đi dạo.”
Phương Dư Khả nhìn tôi thật kỹ, rồi lại kéo tôi sang một bên, nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Anh ta là ai vậy? Vì sao em phải làm phiền người ta như thế?”
Tôi nuốt nước bọt: “Đúng vậy, cuối cùng tôi vẫn là làm phiền người ta. Không nói được tiếng Anh lưu loát, không thi được điểm, hiện giờ ngay cả cái gương cũng lười soi, không biết mình tàn tạ đến mức độ nào rồi. Chuyện bạn qua mạng một lời khó nói hết, nói ra rất dài.”
Phươg Dư Khả nhìn tôi: “Gặp bạn trên mạng có gì mà một lời khó nói hết? Có phải em có gì gạt anh hay không?”
Tôi cúi đầu, bướng bỉnh nhìn chằm chằm sàn nhà.
Phương Dư Khả quay đầu nhìn thoáng qua cô gái kia, lại xoay người nói với tôi: “Hôm nay anh còn một số việc phải giải quyết, chờ anh giải quyết xong chúng ta lại nói tiếp.”
Tôi nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh cười khổ nhẹ giọng giải thích gì đó với cô gái kia. Xem kẽ trong đó tôi nghe thấy “misunderstanding” (hiểu lầm), “coincidence” (trùng hợp).
Bạn xem tiếng Anh quan trọng tới mức nào đi.
Nếu như bạn nghe hiểu được những từ then chốt này, bạn sẽ không bị người ta đùa giỡn như kẻ ngốc. Chí ít tôi biết, hiện giờ anh đang vội vàng giải thích cho cô ta, muốn coi chuyện giữa tôi và anh chỉ là hiểu lầm và trùng hợp. Còn người sốt ruột cần một lời giải thích là tôi lại chỉ nhận được cơ hội “nói tiếp”.
Tôi kéo Vương Nhất Mạc, cười nói tạm biệt với bọn họ, sau đó đẩy cửa bước đi.
Lá trên cây ngô đồng trước cửa nhà hàng đã chuyển sang màu vàng, gió đầu đông vừa thổi qua liền lưa thưa bay xuống đất. Từng tia nắng mặt trời xuyên qua cành cây, chiếu lên trên người. Tôi nghĩ ánh mặt trời có chút chói mắt, khiến cho tôi choáng váng không nhìn rõ đông tây. Và cả chất lỏng ấm ướt sắp chảy ra từ khóe mắt. Tôi ngửa đầu nhìn trời, liều mạng đi về phía trước.
Vương Nhất Mạc có chút khó xử theo sát phía sau tôi: “Chuyện đó… Tôi có nên trở lại tìm Chu Lỵ không? Chu Lỵ còn chưa biết chuyện gì xảy ra.”
Tôi lau mặt: “Anh chờ một lát đi. Khi anh trở lại tìm Chu Lỵ lại để Phương Dư Khả nhìn thấy, anh ta sẽ cười nhạo tôi. Anh ta sẽ nói: Chu Lâm Lâm, ngay cả bạn qua mạng của cô cũng một chân đạp hai thuyền, cô còn vờ vịt cái gì.”
Tôi đi về hướng cái hồ nổi tiếng thật lâu, đi ngang qua cái ghế đã ngồi khóc lần trước, rốt cuộc không ngăn được nữa, khóc rống lên.
Vương Nhất Mạc lập tức luống cuống: “Tôi vẫn nên gọi Chu Lỵ tới đây. Nếu không Chu Lỵ còn tưởng tôi ức hiếp cô.” Nói xong, anh ra lấy di động ra bấm số.
Chu Lỵ đã đóng kịch là đóng nguyên bộ, sim của con bé còn cắm trong điện thoại của tôi.
Tôi lau lau nước mắt, muốn lấy sim ra khỏi máy, nhưng lại không tìm được sim của mình.
Tôi sờ tất cả các túi của mình một lượt, đổ hết các thứ trong túi xách sang một bên, vẫn không tìm được. Tôi cười thảm nói với Vương Nhất Mạc: “Nói mất là mất. Con người chính là thế này, bình thường nghĩ rằng đó là đương nhiên, khi đánh mất rồi mới liều mạng đi tìm. Đánh mất thì đánh mất thôi, đã định trước không phải của mình thì vĩnh viễn không phải. Cũng vừa lúc nên thay một số điện thoại khác, bắt đầu lại một lần nữa.”
Vương Nhất Mạc cẩn thận tìm từ: “Chuyện kia… Có phải cô nghĩ chuyện đó nghiêm trọng quá không? Chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường thôi mà. Không phải vừa rồi cô nói hai người cho nhau không gian riêng sao?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, lắc đầu: “Không giống như vậy. Trước đây Phương Dư Khả không ngại cho tôi xem thư tình của người ta gửi cho anh ấy. Anh ấy cũng không giấu diếm, dù sao anh ấy cũng không để ý tới mấy lá thư tình kia. Nhưng giờ anh ấy lại vì người khác mà nói dối tôi, cũng không đối mặt giải thích với tôi. Tuyệt đối là có chuyện.”
Vương Nhất Mạc không biết phải nói gì, xoa xoa tay nói: “Nhưng tôi nghĩ những gì cậu ta nói với cô gái kia rất bình thường mà.”
Tôi bỗng nhiên nhớ ra, Vương Nhất Mạc là một tên ABC, anh ta hẳn có thể hiểu được những gì Phương Dư Khả nói với cô gái kia.
Tôi lập tức căng thẳng hỏi anh ta: “Anh nhớ lại xem, rốt cuộc bọn họ nói cái gì?”
Vương Nhất Mạc suy nghĩ một chút: “Cô gái kia nói, có người đang ghen tị, sau đó Phương Dư Khả nói, chỉ là một sự trùng hợp thôi, đừng tùy tiện hiểu lầm, cô gái kia nói, tôi không tin… Cụ thể thế nào tôi cũng không nghe rõ ràng lắm, tôi cách bọn họ hơi xa. Hơn nữa, tôi cũng không có thói quen nghe trộm.”
Một chút hy vọng vừa dấy lên trong tôi lại bị dập tắt. Cuộc sống thật sự làm cho người ta tuyệt vọng.
Trở lại ký túc xá, Chu Lỵ đang đứng ngồi không yên.
Tôi uể oải nói: “Vương Nhất Mạc kia biết tớ là giả mạo rồi. Anh ta cũng phát hiện ra cậu rồi. Vì vậy cậu cứ yên tâm về anh ta đi.”
Vẻ mặt Chu Lỵ vô cùng kinh ngạc: “Vậy vừa rồi cậu và Phương Dư Khả, còn cả cô gái kia nữa, có chuyện gì xảy ra? Có phải Phương Dư Khả hiểu lầm cậu và Vương Nhất Mạc không?”
Tôi khoát tay: “Vì sao cậu không hỏi tớ có hiểu lầm bọn họ hay không?”
Chu Lỵ thành thật trả lời: “Phương Dư Khả có cả đống cốt truyện để đối phó với cậu. Cậu có hiểu lầm, chẳng nhẽ sẽ không ở bên cậu ta nữa? Nhưng nhỡ may cậu ta hiểu lầm cậu, không để ý tới cậu nữa, thật sự đi cùng người kia thì phải làm sao bây giờ?”
Tôi tức điên đá con bé một cái: “Bà chị đây giúp mi đi mua thịt, mi còn chân ngoài dài hơn chân trong? Lần này, chị đây và anh ta kết thúc, mi hả hê lắm chứ gì!”
Chu Lỵ kinh ngạc nhìn tôi: “Không phải chứ? Đây chẳng phải chỉ là hiểu lầm tám chữ viết còn chưa hết sao? Cậu cũng không phải bắt kẻ gian dâm tại giường…”
Tôi nằm trên giường, lười nói. Nếu như bắt kẻ gian dâm tại giường thật thì tốt rồi, tôi cũng hoàn toàn mất hy vọng. Nhưng hiện giờ tôi bị treo trên không trung, phải làm như thế nào mới được? Thời gian qua, Phương Dư Khả cứng rắn ép tôi học tiếng Anh, giống như nếu tôi không qua được môn tiếng Anh sẽ xảy ra chuyện lớn vậy, chính anh cũng nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, chuyện này có liên quan gì tới cô gái kia? Vì sao quan hệ hai người nói ra lại rất dài? Quan hệ thế nào nói ra mới rất dài? Bạn gái cũ? Đối tượng tôn thờ?
Tôi nằm trên giường, lật người như lật bánh rán, quấn chặt lấy chăn vẫn không ngủ được. Vô số lần xuống giường kiểm tra điện thoại ký túc có tín hiệu hay không, cẩn thận gác ống nghe, nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không thấy nó có động tĩnh, đành phải trở lại giường tiếp tục lật bánh rán.
Ba người kia cuối cùng không cách nào nhịn được nữa, A Đào ở giường dưới rống lên: “Tương tư cũng phải để cho người ta ngủ chứ…”
Tôi uất ức bĩu môi, ôm chăn ngồi thiền. Vương Tiệp ở đối diện ngẩng đầu nhìn tôi: “Lâm Lâm à, đêm hôm khuya khoắt, cậu ngồi như vậy ở bên trên nhìn rất kinh khủng nha. Trước đây da cậu đen còn đỡ, nay thật vất vả cậu mới trắng lại, sao có thể lại đi ra dọa người như thế?”
Tôi lại uất ức bĩu môi, nằm xuống ngay đơ.
Chu Lỵ ngồi dậy, xa xa liếc mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu xuống nói với giường dưới: “Tiệp Nhi, hôm nay nói gì Lâm Lâm cũng không phản kháng, xem ra chuyện ban ngày còn đả kích con bé.”
Vương Tiệp ngồi dậy: “Chu Lỵ, sau này cấm cậu dùng tạo hình Sadako nói chuyện với tớ! Sức chịu đựng của tớ có giới hạn thôi.”
Sadako: hình như nhân vật trong phim kinh dị “the ring”, muốn biết thế nào yêu cầu search GG, bạn tìm rồi, không dám trưng ra đây, bạn sợ ma T^T
A Đào cũng tham dự vào cuộc tọa đàm: “Lâm Lâm, cậu bị chuyện gì đả kích cơ?”
Tôi lẩm bẩm trong lòng: nói nhảm, không bị đả kích thì tôi có thể trầm lặng đến mức khiến các người quan tâm sao?
Vương Tiệp rời giường đi rót một cốc nước, vừa rót vừa nói: “Lâm Lâm, cậu nên kể lại với bọn tớ từ đầu đi. Cậu nghẹn thì không nói làm gì, nhưng không thể không để bọn tớ ngủ yên nha.”
Tôi thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lại ngồi dậy, thanh thanh cổ họng, kể lại tình huống ban ngày một lần.
Nửa giờ đầu tiên, trọng tâm câu chuyện lại rơi vào thiên tình sử giữa Chu Lỵ và Vương Nhất Mạc. Một Vương Tiệp sống chết muốn xem ảnh của Vương Nhất Mạc, một A Đào lại muốn xem lịch sử nói chuyện của bọn họ. Vì vậy, nửa đêm nửa hôm, ba người như đang xem phim kinh dị, dán mắt vào cái máy tính bảng trong cảnh tranh tối tranh sáng, sau khi bới móc đầy đủ cả đoạn nói chuyện xong mới miễn cưỡng trở lại trọng điểm tôi muốn nói tới.
A Đào cười lăn lộn trên giường: “Lâm Lâm, không phải cậu nói cô gái kia hơn chúng ta , tuổi sao, dưa chuột héo, sao có thể so với cậu.”
Vương Tiệp ngắt lời A Đào: “Cũng chưa chắc. Người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi là chín chắn nhất. Hiện giờ không phải đang thịnh hành tình chị em sao? Bởi vì mấy cậu trai trẻ chưa bước vào xã hội, luôn có cảm giác tìm kiếm thứ mới lạ với mấy cô gái văn phòng. Hơn nữa, Phương Dư Khả có thể nói tiếng Anh lưu loát như vậy cũng rất kỳ quái. Luyện nói nhiều như chúng ta mà khi nói tiếng Anh vẫn có chút văn phong Trung Quốc. Vì vậy, có JQ đây.”
Chu Lỵ nằm vắt chéo chân trên giường nói: “Chẳng lẽ đây là câu chuyện Han Meimei và Li Lei trong truyền thuyết?”
Han Meimei và Li Lei là hai nhân vật chính trong loạt sách giáo khoa tiếng Anh, được sử dụng bởi các học sinh trung học cơ sở Trung Quốc đại lục từ những năm . Kiểu như Mai, Lan, Nga hay được dùng trong sách tiếng Việt cấp , cấp ở Việt Nam ấy.
Tôi nhướng mày: “Cái gì mà Han Meimei với Li Lei? Còn tớ là Polly đây.”
Polly trong truyện này hình như là một con vẹt =))
Chu Lỵ tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cậu không biết câu chuyện kinh điển của Han Meimei và Li Lei sao? Han Meimei and Li Lei are best friends, câu nói đó khiến bao người thổn thức nha. Rõ ràng yêu nhau lại không thổ lộ với nhau, cuối cùng Han Meimel một mình bay đi nước ngoài, để lại Li Lei cô đơn bóng chiếc trong nước, vì vậy Li Lei mới liều mạng học tiếng Anh, chính là để một ngày có thể đi theo Han Meimei đấy.”
Tôi thè lưỡi: “Chu Lỵ, hồi trung học cơ sở, có phải cậu học tiếng Anh dựa vào ý dâm đấy không? Vậy mới có thể học tiếng Anh không biết mệt mỏi như thế. Sau này tớ cũng phải có sức tưởng tượng như cậu mới được, hoặc là chỉ cần một nửa năng lực biên tập truyện của cậu thôi tớ cũng qua được tiếng Anh cấp tám.”
Chu Lỵ khinh thường nói: “Học tập buồn chán, đương nhiên phải tìm hứng thú chứ. Tớ nghĩ Phương Dư Khả có thể nói tiếng Anh lưu loát như thế chính là nhờ có cô gái thần bí kia. Có lẽ vì luôn đi theo bước chân của cô ta nên hành động của Phương Dư Khả đều bị cô tả ảnh hưởng, vì thế bắt cậu liều mạng đọc sách. Đáng tiếc cái đầu hóa thạch của cậu chọc không thủng được, sống chết vẫn sờ sờ ra đó; cậu ta lại gặp lại ngôi Sao Mai của cậu ta, càng nghĩ cậu tầm thường, rồi sau đó…”
A Đào xen vào nói: “Chu Lỵ, cậu đừng dọa Lâm Lâm. Tối nay con bé mà mất ngủ thì cả phòng chúng ta cùng thức đấy.”
Tôi ngồi ngây người, cồn chưa nhảy ra được từ câu chuyện của Chu Lỵ.
Một lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại: “Vậy Chu Lỵ, nếu anh ấy thích nối gót theo cô ta như thế, vì sao lại phải tìm một cái đầu hóa thạch như tớ? Tìm một người giống cô ta không phải tốt hơn sao?”
Chu Lỵ cúi đầu suy nghĩ một chút: “Có lẽ cậu ta muốn thoát khỏi cái bóng của cô ta, vì vậy mới hạ liều thuốc mạnh cho mình chăng?”
Con bé vừa nói vậy, trong lòng tôi cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.
A Đào vội vàng nói: “Chu Lỵ đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình thôi. Con bé vừa nhìn thấy người ta chảy máu mũi sẽ nói đó là bệnh máu trắng. Chuyện chính mình hỏng tới nơi còn chưa biết sửa. Lâm Lâm, cậu đừng nghe lời nó. Nếu nó thông minh như thế sẽ không bày ra trò gặp mặt bạn mạng vớ vẩn kia.”
Đôi mắt tôi nhìn thẳng vào A Đào, trong đầu lại là những hình ảnh Chu Lỵ miêu tả. Chẳng lẽ tôi chính là loại thế thân bi thương trong truyền thuyết? Đây thật sự con mẹ nó quá máu chó rồi.