Lão Hàn nghe thấy vợ mình gọi vào phòng bếp hỗ trợ, bỏ lại một đám người đang nhốn nha nhốn nháo.
Vừa đào ra tin tức mới là con trai Hiệu trưởng, Lý Cách đưa tay ra định thưởng thức trái cây lại bị Hàn Tiêu Tiêu đập vào tay.
“Sao vậy?” Lý Cách tổn thương, đau lòng giấu tay mình lại.
“Ba cậu từ khi nào đã thành hiệu trưởng rồi?” Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy như mình bị lừa gạt.
Lý Cách đỡ lại mắt kính, nghiêm túc nói: “Ba mình vẫn luôn là Hiệu trưởng mà”
Đã hai lần chịu tổn thương, Triệu Tiền cầm quả quýt ăn, hỏi ra lời trong lòng Hàn Tiêu Tiêu muốn hỏi:
“Tại sao cậu không nói cho chúng tớ biết ba cậu là hiệu trưởng”
Lý Cách vô cùng ấm ức: “Các cậu cũng đâu có hỏi, mình cũng không thể tự dưng nói Hiệu trưởng là ba mình chứ”
Tâm trạng của Lý Cách bây giờ và Hàn Tiêu Tiêu hôm trước trùng hợp một cách kỳ quái.
“Hơn nữa, nếu ba mình không phải Hiệu trưởng làm sao mình biết nhiều chuyện bát quái của Nhất Trung như vậy.” Lý Cách cảm thấy mọi người quá chậm chạp: “Mình chính là ở văn phòng hiệu trưởng xem hồ sơ chuyển trường của Phó Xuyên, còn có thành tích thi đấu của Diêu Nhất mình cũng là biết từ các giáo viên mà mình quen từ trước”
“…..” Mọi người cùng nhìn Lý Cách, cảm thấy lời cậu nói cũng có lý, bây giờ nghĩ lại nếu không có quan hệ gì sao Lý Cách có thể biết nhiều chuyện như vậy.
Triệu Tiền đáng thương thành tích so với mấy bạn ngồi đây không tốt bằng, đến gia thế cũng thua nốt.
Triệu Tiền nhìn chằm chằm Diêu Nhất: “Ba cậu không phải là thị trưởng luôn chứ?”
“Không có, ba mình bán đồ ăn khuya” Diêu Nhất phủ nhận.
Triệu Tiền nhớ lại một lát, đích thật Diêu Nhất thường ngày làm đề thi ra thì cũng không yêu thích cái gì, giày cũng là hai đôi đổi đi đổi lại.
Hàn Tiêu Tiêu ở bên cạnh có chút hoài nghi: “Nhất Nhất, nhà cậu không phải mua nhà trên núi Lộc Cốc sao?” Hình như một người bán đồ ăn khuya không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Núi Lộc Cốc?!” Lý Cách kinh ngạc cảm thán một câu:
“Khách sạn phía nam trên đó giá một đêm tốn rất nhiều tiền đấy!”
Núi Lộc Cốc có bốn hướng, đông, tây, nam, bắc. Phía bắc là nơi khách du lịch thường ghé thăm, hiện giờ phía tây cũng bắt đầu đang xây dựng, chính phủ bắt đầu mở rộng ra đến phía tây. Còn hướng đông nam tất cả toàn bộ đều là biệt thự, rất nhiều người từ bên ngoài lên đó để mua biệt thự với giá cao để sau này hưởng thụ. Một số ít mua để làm biệt thự, giá cả một đêm vô cùng cao.
“Nhà mình ở phía nam” Diêu Nhất nói thật ra.
“Nhà cậu bán đồ ăn khuya mua được nhà trên núi Lộc Cốc luôn?”
Tâm hồn ngây thơ vô tội của Triệu Tiền đã bị tổn thương bởi sự lừa dối này.
“Đúng thế, bán đồ ăn khuya mà kiếm tiền được như vậy mình cũng muốn làm” Lý Cách ở bên cạnh bổ sung, cậu đương nhiên vui vì ngọn lửa đã lây sang bên Diêu Nhất.
Diêu Nhất không có ý định che giấu, nói thẳng ra: “Nhà mình kinh doanh nhà ăn Nhiệt Điểm ấy”
“Cái trong nội thành ấy hả?” Hàn Tiêu Tiêu do dự hỏi.
Triệu Tiền xoè ngón tay tính tính:
“Mở nhà ăn như vậy kiếm tiền sao?”
Nhiệt Điểm là quán ăn đồ Tây dây chuyền mở trên cả nước, đã mở được rất nhiều năm phải nói quán ăn này rất chúng chất đồ ăn Tây. Vào buổi tối rất nhiều cặp đôi tình nhân hoặc thương nhân thích ăn ở đó, trên cơ bản là bán đến ,h sáng mới đóng cửa Diêu Nhất nói là bán đồ ăn khuya cũng không có gì sai.
Chỉ là thành phố Yên không phải là thành phố hạng nhất, giá thành ở Nhiệt Điểm lại quá cao nên người lui tới đó không nhiều.
Lý Cách đã đến đó với mẹ hai lần, hầu hết những người trong đó đều không hài lòng.
Diêu Nhất gật đầu: “Ừm, mấy cái trong nội thành cũng là của nhà mình”
“Cũng?” Triệu Tiền nhanh chóng phát hiện có chỗ không đúng
“Lẽ nào nhà cậu còn mở quán khác sao?”
Diêu Nhất gật đầu: “Tất cả các quán Nhiệt Điểm đều là của nhà mình”
“Quấy rầy rồi” Triệu Tiền nhìn ba người, cảm thấy mình bị phản bội sâu sắc.
Triệu Tiền ăn bữa cơm này thật khó khăn, vô cùng bi phẫn. Nói trước là tất cả đều là người bình thường, trong một đêm lại thành một người ba là chủ nhiệm lớp, người ba là Hiệu trưởng còn có một người ba là nhà tư bản.
Trước khi đi Hàn Tiêu Tiêu vỗ vai Triệu Tiền nói: “Bạn à, nghĩ thoáng chút”
Đại hội thể thao rầm rộ qua đi, tất cả học sinh lại khôi phục lại trạng thái bình thường, liều mạng học tập, cố gắng nỗ lực trong từng chuyện nhỏ.
Diêu Nhất đã từng nhắn tin hỏi Phó Xuyên ly trà gừng đường đỏ kia bao nhiêu tiền, Phó Xuyên chỉ gửi lại một câu ‘không cần’.
Diêu Nhất từ nhỏ đã được ba mẹ dạy không được chiếm tiện nghi của người khác, đối với mọi người phải có qua có lại. Phó Xuyên làm như vậy khiến Diêu Nhất rất khó xử.
Diêu Nhất từ nhà ăn đi ra, đứng ở cửa nhìn tiệm trà sữa đối diện cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô chạy vào hỏi chủ quán còn ly trà gừng đường đỏ kia không.
Nữ chủ quán có ấn tượng rất sâu với Diêu Nhất, cười nói: “Để chị tìm xem”
Tìm nửa ngày nữ chủ quán mới nhớ ra là mình đã uống hết rồi:
“Thật ngại quá, bạn học nhỏ, trà gừng đường đỏ kia hết rồi”
Diêu Nhất có chút tiếc nuối, chỉ là cô vẫn không từ bỏ, nhìn tấm biển trong cửa hàng hỏi: “Ở đây có gì uống được không ạ?”
Nữ chủ quán nghĩ rằng Diêu Nhất vẫn đang trong ngày kinh nguyệt, chỉ vào trên tấm biển nói:
“Sữa bò yến mạch được không? Cái này uống rất được”
“Phiền chị làm giúp em một ly, cảm ơn”
Cuối cùng Diêu Nhất mang ly sữa bò yến mạch ấy đi về phía Lớp , trên đường đi cô vô cùng tự hào.
Cô cảm thấy mình lại hiểu thêm một ít về việc đối nhân xử thế.
Thế giới của Diêu Nhất vốn dĩ từ đầu chỉ có toán học, đối với thế giới bên ngoài cô không hề bận tâm. Mà ba mẹ cô cũng biết chắc chắn rằng việc đối nhân xử thế sau này của cô sẽ dở tệ, bởi vậy luôn dạy cô năng lực kết giao với mọi người, học cách giao tiếp, đặc biệt chú trọng năng lực tự mình gánh vác.
Diêu Nhất từ nhỏ đã nghe lời cha mẹ dạy, nỗ lực đem bản thân mình từ trong thế giới toán học kia để ý đến thế giới bên ngoài. Dành thời gian để kết bạn, xử lý chuyện đối nhân xử thế của mình.
Ví dụ như kết bạn cùng đám Hàn Tiêu Tiêu, ví dụ như bây giờ mua sữa bò yến mạch để đáp lại bạn học Phó Xuyên.
Hành động lần này của Diêu Nhất không gây sóng gió lớn, bởi vì cô gặp được Phó Xuyên đang ở trên hành lang ra ngoài để hít thở không khí. Hai người nói chuyện không đến phút, ly sữa đã từ trong tay Diêu Nhất chuyển đến tay Phó Xuyên
Tất nhiên, hai đại học bá đứng nhất lại lần nữa tại hành lang tạo ra lời đồn đãi, đến khi lan đến các lớp khác lại thành một câu chuyện khác.
Phó Xuyên mang theo ly trà sữa vừa ngọt vừa béo ngậy kia vào lớp học, ly sữa dư thừa này chỉ có Dụ Thanh Doanh phát hiện.
Dụ Thanh Doanh thầm nhớ rõ trong lòng, cho rằng đây là món Phó Xuyên thích, nói chuyện với các nữ sinh khác giọng cũng dịu nhẹ đi không ít.
Đại hội thể thao qua đi đến tuần thứ , toàn bộ lớp đều là một bầu không khí căng thẳng. Tất cả các chủ nhiệm đã nhấn mạnh một chuyện: phân ban.
Khi phân ban các trường cấp ba khác đều giống nhau là sau khi thi cuối kỳ xong, tức là lớp sẽ bắt đầu chia. Mà thành phố Yên trải qua kỳ cải cách thay đổi thời gian phân ban về sau khi thi xong học kỳ , tức là sau khi thi xong học kỳ năm lớp . Nói cách khác điều này có nghĩa là học sinh chỉ ở lại chung một lớp với nhau nhiều nhất là một tháng, sau kỳ nghỉ đông một lần nữa phải tách lớp ra.
Lớp và Lớp không khí càng nghiêm túc hơn vì điều bọn họ gặp phải không chỉ có phân ban xã hội hay tự nhiên mà còn có sự tranh cãi giữa hai lớp đứng đầu. Một lớp đứng đầu chỉ có nhiều nhất là người, những ai đứng top trong học sinh mới có thể vào lớp này. Mà chủ nhiệm của lớp đứng đầu lại đặt trọng trách trên vai người ở top đầu, lớp nào có học sinh đứng nhất chủ nhiệm lớp đó sẽ làm chủ nhiệm của lớp đứng đầu.
“Vạn nhất nhỡ đâu có hai người đứng đầu thì làm sao bây giờ?” Hàn Tiêu Tiêu sốt ruột nói
“Đến lúc đó phân như thế nào?”
Ông cụ non Triệu Tiền lắc đầu:
“Khó lắm! Diêu Nhất đã bị giáo viên ngữ văn bắt đi đào tạo, cố gắng giữ điểm viết văn của cậu ấy ở mức điểm”
Lý Cách chơi đùa cục tẩy trong tay: “Mình đã xem bảng thành tích điểm ngữ văn của Phó Xuyên, phần tả văn của cậu ấy ổn định ở mức điểm. Nghe nói bài văn của Phó Xuyên luôn là bản sao trong lớp kia, sự cách biệt ở đây lên đến điểm”
Đây là một chuyện rất đáng kinh khủng, nếu một môn học chênh lệch đến hơn điểm, so sánh giữa các học bá như Diêu Nhất mà nói môn này cô ấy quá mức kém, căn bản là không thể so sánh được.
“Nhưng nếu mấy môn khác Diêu Nhất không tụt điểm, vậy Phó Xuyên cũng chưa chắc chắn” Triệu Tiền cảm thấy họ có thể kéo điểm lại gần hơn một chút.
Lý Cách không tin chút nào:
“Thành tích lớn nhỏ gì mình cũng đã phân tích qua một lần, Phó Xuyên đang hoàn thiện kỹ xảo làm đề của mình, mỗi một môn đều đang thu hẹp khoảng cách với Diêu Nhất”
Vì muốn biết được tin tức, phân tích tình huống, Lý Cách ở nhà kiên nhẫn xoa vai đấm lưng cho ba mình, bưng trà rót nước, vô cùng ân cần.
Hàn Tiêu Tiêu có chút bực bội:
“Không lẽ lớp mình thật sự bị tách ra sao”
Hiện tại toàn bộ Lớp đều gửi gắm hy vọng vào Phó Xuyên, còn Lớp toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Diêu Nhất.
Lý Cách liếc liếc mắt, Triệu Tiền có chút ưu sầu: “Mình cảm thấy hiện tại không cần lo lắng vấn đề Lớp có bị tách ra hay không, mà là bốn người chúng ta có thể sẽ không ở cùng một lớp”
Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Hàn Tiêu Tiêu phản ứng lại nhìn về phía Triệu Tiền đầu tiên.
“Nhìn mình làm gì, mình đã rất nỗ lực rồi” Triệu Tiền có chút hổ thẹn không giải thích được.
Lớp đứng đầu chỉ nhận top học sinh đầu tiên, kỳ thi lớn từ trước tới nay Triệu Tiền chưa bao giờ lọt vào top ″.
“Nếu lớp chúng ta bị tách ra cậu lại không chọn vào lớp đứng đầu” Hàn Tiêu Tiêu dừng một lát, nói tiếp “Về sau gặp mặt tụi mình không cần chào hỏi, chúng ta không quen biết”.
“Tiêu Tiêu, đừng tàn nhẫn như vậy chứ” Triệu Tiền ghé vào bàn yếu ớt nói: “Chúng ta không phải là bạn sao?”
“Cậu không chọn vào lớp đứng đầu chúng ta liền không phải là bạn” Hàn Tiêu Tiêu khinh bỉ nhìn Triệu Tiền nói.
“Chẳng lẽ tình bạn của chúng ta không bền vững vậy sao? Chỉ có thể dựa vào thành tích để duy trì”
“Không sai” Hàn Tiêu Tiêu càng nghĩ càng tức giận.
Cô bây giờ không chỉ mỗi ngày nỗ lực học tập, còn vì chuyện phân ban lo lắng, sau cùng còn để ý “học sinh kém hiểu biết” nào đó.
Về phần Diêu Nhất cô mỗi ngày cũng sống trong nước sôi lửa bỏng, vừa hết giờ học đã bị bắt đi cảm thụ những trích đoạn và câu văn hay, cảm nhận sự quyến rũ của văn học và sự kỳ diệu của ngôn từ.
“Em cảm thấy cái logic không đúng lắm” Diêu Nhất chỉ vào một đoạn trên văn mẫu nói: “Phía trước ông ấy nói thời gian một tấc là vàng, phía sau lại nói chúng ta hãy coi tiền bạc chỉ là vật chất, lý tưởng là tối cao. Điều này không phải đồng nghĩa với việc nói thời gian không có giá trị gì sao?”
“…..” Giáo viên ngữ văn ho khan một tiếng, cả giận nói: “Cô chỉ bảo em cảm nhận sức hấp dẫn của ngôn từ, không phải bảo em đến tìm ra logic không đúng. Nếu em cảm thấy hai câu này viết trong đây không thích hợp, vậy thì em viết riêng ra là được rồi”
“Vâng” Diêu Nhất ấm ức gật đầu, cô cảm thấy văn mẫu có quá nhiều lỗ hổng, căn bản là không chịu xem xét. Đây cũng là lý do mà cô không thích bắt chước những bài văn mẫu.
Giáo viên ngữ văn cũng bất đắc dĩ, lời Diêu Nhất nói không phản bác lại được, viết văn không thể viết ra một công thức để viết. Hơn nữa, sức hấp dẫn của ngôn ngữ không phải là nó đầy rẫy sự không chắc chắn, và nhiều sự kết hợp khác nhau có thể tạo thành một nền văn hóa tuyệt vời.
“Được rồi, được rồi, em tự mình quay về xem lại một chút, không cần quá để ý đến điều nhỏ nhặt” Cuối cùng giáo viên ngữ văn cũng thả Diêu Nhất quay về.
Nhìn bóng dáng Diêu Nhất đi xa, giáo viên ngữ văn thở dài một hơi. Tuy rằng các giáo viên vì chuyện phân ban mà mà rất sầu muộn, nhưng ông lại là giáo viên ngữ văn của cả hai Lớp và Lớp , chuyện phân ban lần này cũng không có gì lo lắng.
Nhưng vẫn luôn cảm thấy bầu không khí Lớp năm nay không tốt bằng Lớp , có lẽ là do Lớp có nhiều học sinh nhìn quá bắt mắt.
Vẫn là hy vọng Lớp sẽ không hoàn toàn bị tách ra.