“Chị à, đánh người là không đúng đâu” Diêu Nhất dính sát người vào trên tường, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Nữ sinh tóc xoăn kia trừng mắt “Mày gọi ai là chị đấy?”
“Em gái” Diêu Nhất lập tức sửa lại.
“Đồ ngu ngốc, mày!” Một nam sinh ở phía sau dơ cây gậy trong tay lên vừa hù dọa vừa nói.
Diêu Nhất nhìn cây gậy mới tinh trên tay nam sinh, sợ tới mức nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, tại con hẻm nhỏ tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
“Không phải là cảnh sát đến đó chứ?” Nữ sinh tóc xoăn bảo đám người phía sau tản ra một chút, chú ý lắng nghe âm thanh.
“Không có chuyện đó đâu, trước kia em từng đến đây xem rồi, ở đây bình thường chẳng ai qua lại cả” Nữ sinh bên cạnh lập tức nói.
Diêu Nhất nhỏ giọng phản bác: “Mình vừa mới báo cảnh sát rồi”
“Đang êm đẹp mày báo cảnh sát làm gì!?” Nữ sinh tóc xoăn quay đầu lại trợn mắt nói với Diêu Nhất.
“Không phải là cậu đang đánh…” Diêu Nhất còn chưa nói xong, nữ sinh tóc xoăn đã mang theo một đám người chạy đi như ong vỡ tổ.
Lúc này Diêu Nhất mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa định quay đầu lại tìm chiếc xe đạp, nữ sinh tóc xoăn lại mang theo một đám người xuất hiện trước mắt cô.
“….. Cảnh sát đang ở bên ngoài” Diêu Nhất lùi người ra phía sau nhưng bị nữ sinh tóc xoăn nắm lấy tay.
“Nhanh lên, đưa bọn tôi ra ngoài” Nữ sinh tóc xoăn gấp đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, lớp trang điểm đẹp mắt cũng bị nhoè không ít.
“?” Diêu Nhất ngốc luôn tại chỗ.
Nữ sinh tóc xoăn nghe thấy tiếng người càng ngày càng gần, vội la lên “Bọn tôi bị lạc đường rồi! Cậu mau dẫn bọn tôi trốn đi, người tốt cả đời bình an”
Rất nhanh một đám người xuyên qua con hẻm nhỏ vội chạy, mang theo một luồng gió.
“Bên phải, bên phải, tớ nhớ rõ bên phải có đường ra” Diêu Nhất chạy về phía trước, phía sau còn mang theo một đoàn người.
Cuối cùng chạy ra đến đầu hẻm, cánh tay Diêu Nhất vẫn còn bị nữ sinh tóc xoăn kéo, dựa vào tường thở dốc.
Mọi chuyện vì sao lại phát triển như thế này?
Diêu Nhất nhìn đám người ăn mặc gọn gàng trang điểm xinh đẹp này, bây giờ ở một mình không cảm thấy bọn họ giống lưu manh. Không biết vì sao nhưng lúc nhìn thấy họ vây quanh Dụ Thanh Doanh nhìn qua cực giống lưu manh.
“Lần này cảm ơn, tôi mời cậu ăn kem” Nữ sinh tóc xoăn thở hổn hển, vỗ vai Diêu Nhất nói.
“…… Không phải cậu nên nói sau này sẽ bảo vệ tớ à?” Diêu Nhất nhớ tới mấy đoạn kiểu thế này trong phim, nghi hoặc cảm thấy khó hiểu. Không phải nói là nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống thực à?
Nữ sinh tóc xoăn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diêu Nhất, không còn gì để nói: “Cậu xem phim ảnh nhiều quá rồi đấy, còn bảo vệ tớ nữa chứ, nghĩ tôi là giang hồ chắc? Học hành chăm chỉ tiến bộ từng ngày đi, đừng nghĩ lung tung vớ vẩn nữa”
Một đám người chạy vào quầy mua cái kem, toàn bộ đưa cho Diêu Nhất.
“Cầm này, không nợ nữa nhé” Nữ sinh tóc xoăn oai phong, hiên ngang phất tay mang theo một đám người rời đi.
Cầm cũng cầm không được, Diêu Nhất trực tiếp ném đi thì không tốt lắm, dù sao mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô vẫn đang còn hồi tưởng lại.
Đứng tại chỗ ăn liền cây, Diêu Nhất cảm thấy mình lạnh thấu tim, thiếu chút nữa là không đi nổi nữa rồi.
Còn ba cây nữa, Diêu Nhất vừa đi về hướng đường nhà mình vừa ăn cây kem sắp chảy.
Kia là…… Phó Xuyên?
Diêu Nhất nhìn thấy người quen, mấy miếng ăn xong miếng bánh ống giòn tan ở dưới, một tay cầm một cây kem, vội vàng đuổi tới.
“Ăn kem không?” Diêu Nhất giơ cây kem lên trước mặt Phó Xuyên.
Phó Xuyên đang đi dạo bên ngoài cho đỡ nhàm chán, bị sự xuất hiện đột ngột này của Diêu Nhất làm cho giật mình.
“Rất ngọt đấy, cũng rất ngon nữa, cậu nếm thử xem” Đầu Diêu Nhất giờ đã bị lạnh ngắt rồi, nhưng cây kem trên tay cũng bắt đầu tan chảy.
Nhìn vẻ mặt Diêu Nhất trong vô thức khẩn trương lên, Phó Xuyên gật đầu.
Diêu Nhất nhẹ nhàng thở ra, lúc này lớp kem cũng bắt đầu chảy xuống.
Diêu Nhất theo bản năng đưa cây kem bên tay phải lên cắn một ngụm.
Cây kem bên tay trái cũng không cam lòng, mắt thấy sắp nhỏ giọt xuống tay Diêu Nhất, Phó Xuyên cúi đầu cắn một ngụm.
“……” Diêu Nhất trước tiên là thả lỏng, sau lại thấy tư thế của hai bọn họ có chút kỳ quái.
Hai người đứng mặt đối mặt, một người cúi đầu cắn cây kem trên tay người khác, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
“Cậu cầm đi” Diêu Nhất cắn một ngụm kem, mơ hồi nói.
Phó Xuyên nghe lời nhận lấy, hơn nữa còn cười nói: “Cảm ơn kem của cậu”
“Không cần cảm ơn tớ, là người khác đưa cho tớ đấy” Diêu Nhất ăn no rồi không muốn cắn nữa, chỉ có thể nghỉ một chút rồi liếm kem ở mặt trên.
Phó Xuyên nhìn người nào đó vô ý lộ ra đầu lưỡi màu hồng nhạt, ánh mắt càng thêm sâu, chỉ một lát liền dời ánh mắt đi.
Xe đạp!
Diêu Nhất bỗng dưng nhớ tới xe đạp của mình còn ở con hẻm nhỏ kia.
“Tớ còn có việc đi trước nhé, tạm biệt” Diêu Nhất nói xong muốn quay lại con đường cũ thì lại bị Phó Xuyên kéo lại.
“Cậu đi đâu?” Trước kia khi còn ở Lộc Cốc, Lâm Tú Ngọc nói rất nhiều chuyện về gia đình của bọn họ cho nên Phó Xuyên cũng biết đại khái nhà của Diêu Nhất ở trên này. Cô bây giờ rõ ràng là đi hướng ngược lại, hoàn toàn không đúng.
“À, xe đạp của tớ còn ở con hẻm nhỏ kia” Diêu Nhất cũng không muốn giấu làm gì.
“Tôi đi cùng cậu, vừa vặn có thời gian” Phó Xuyên sắc mặt như thường nói.
Xem ra bọn họ rất giống như là bạn tốt của nhau, Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên thầm nói trong lòng.
“Oh” Diêu Nhất sau cùng vẫn đồng ý. Vừa nãy đám người kia cô không hiểu, nếu kéo nhau quay trở lại một lần nữa, càng nhiều người càng nhiều cơ hội báo cảnh sát.
Phó Xuyên vẫn là lần đầu đi vào con hẻm nhỏ như vậy, không phải là những con hẻm có phiến đá xanh. Con hẻm này chủ yếu tất cả đều là nền xi măng, có chỗ còn hẹp chỉ có thể một người đi qua, hai người thì phải nghiêng người lại, có chỗ thì lại rộng rãi có thể kéo một đám người vào đây đánh nhau.
“Xe đạp của cậu sao lại ở đây?” Phó Xuyên nhịn không được hỏi.
“Mình muốn đi đường tắt về nhà” Diêu Nhất thành thành thật thật nói, kỳ thật thì cũng không phải vì gần mà là vì ít người, cô có thể giữ vững xe.
“Ở đây quá vắng, dễ xảy ra chuyện” Gương mặt đẹp đẽ của Phó Xuyên lập tức nhăn lại “Cậu lớn như vậy rồi còn không biết tính nghiêm trọng của sự việc à?”
Phó Xuyên lần đầu tiên có ngữ khí nghiêm trọng như vậy với Diêu Nhất, làm cô ngây người ra.
“Vậy, vậy sau này tớ không đi nữa” Diêu Nhất gật đầu đồng ý, sự việc lúc nãy cũng đã cho cô một bài học.
Sắp đi đến chỗ cô ném chiếc xe đạp, Diêu Nhất lặng lẽ trộm nhìn một bên góc mặt của Phó Xuyên. Đợi lát nữa cậu nhìn thấy chiếc xe đạp bị quăng ngã của cô, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.
“Kia là xe đạp của cậu sao?” Phó Xuyên chỉ vào chiếc xe đạt nát bươm ở phía trước hỏi.
“Ấy” Diêu Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, lúc nãy rõ ràng là ngã trên đất, sao bây giờ bị dựng lên lại rồi?
Chẳng lẽ mấy chú cảnh sát lúc nãy làm?
“Không thể đi được nữa” Phó Xuyên nhìn thoáng qua chiếc xe đạp, phát hiện đầu xe của nó bị lệch sang một bên.
Không chừng là lúc nãy va vào trên tường, Diêu Nhất nhớ lại sự kiện va chạm vừa rồi.
Ngay lúc này, Diêu Nhất phải thành thật nói với ba mẹ về kỹ thuật lái xe của mình.
Diêu Nhất xoay đầu chiếc xe đạp lại, muốn đẩy ra ngoài.
“Tôi đẩy giúp cậu” Phó Xuyên giữ lấy tay cầm phía bên kia, để Diêu Nhất tránh ra.
“Oh” Diêu Nhất bị đẩy ra, im lặng đi theo sau Phó Xuyên.
Phó Xuyên quay đầu lại nhìn nhìn Diêu Nhất nói “Tôi đưa cậu quay về”
“Không cần phiền phức như vậy, đợi chú Lý đến rồi, tớ cũng mau quay trở về nhà” Diêu Nhất khi nãy không nhìn thấy chú Lý, có lẽ Phó Xuyên cần phải gọi điện thoại về.
“Tôi đưa cậu quay về” Phó Xuyên nói một cách không có gì phải nghi ngờ “Đi bộ về”
“Cậu không quay về nhà à?” Diêu Nhất đối với bạn học Phó Xuyên nhiệt tình lạ thường này đầy hoài nghi.
“Không có việc gì, muốn đi dạo một chút” Phó Xuyên tùy ý tìm một lý do “Thuận tiện thảo luận vấn đề học tập với cậu”
“Thảo luận cái gì với tớ chứ?” Diêu Nhất nghe thấy Phó Xuyên đến thảo luận với cô liền cảm thấy khó chịu “Người đứng top đầu còn cần thảo luận với tớ à?”
Phó Xuyên lắc đầu: “Chỉ là tôi viết văn ổn hơn một chút thôi, mấy môn khác còn kém cậu nhiều”
Diêu Nhất hoàn toàn bị Phó Xuyên dắt mũi, bị một hai câu của cậu đuổi sang một bên, Phó Xuyên thuận lợi đẩy một chiếc xe đạp bị lệch cổ đưa Diêu Nhất về nhà.
Diêu Nhất đi bộ không nhanh, có lúc còn dừng lại vài giây, cho dù Phó Xuyên có thả bước chân chậm rãi cô vẫn đi ở phía sau cậu.
Bây giờ cô nhìn thấy mái tóc dài của Phó Xuyên liền suy nghĩ lung tung. Thoạt nhìn vừa đen còn vừa dài, không biết khi sờ lên sẽ như thế nào.
Tóc của Phó Xuyên được buộc lên bằng một sợi dây màu đỏ, Diêu Nhất nhìn chằm chằm vào sợi dây, phát hiện lỗ ở trên càng ngày càng to ra.
Chỉ trong chốc lát, sợi dây màu đỏ trong tầm mắt Diêu Nhất biến mất, nó buông lỏng ra, bay thẳng tắp xuống dưới.
Diêu Nhất vội vàng đưa tay tiếp lấy, mà Phó Xuyên bây giờ mái tóc dài của cậu xoã ra, che khuất một nửa bên mặt của cậu.
Hai người không hẹn mà cùng chậm bước chân lại.
Diêu Nhất thấy Phó Xuyên không tự nhiên lắm vì bị thả tung ra, theo bản năng vươn một bàn tay khác ra giữ tóc của cậu lại ở đằng sau tai.
Tinh tế, mềm mại, không giống như tóc của mình khô cứng.
“…..Cậu có thể buộc nó lên giúp tôi không?” Phó Xuyên thử hỏi.
“Tớ không biết buộc lại với dây cột tóc này của cậu” Cột tóc với một sợi dây mà nói đối với Diêu Nhất là không có khả năng.
“Tôi dạy cho cậu” Phó Xuyên đặt xe đạp ở một bên, hai người cùng ngồi xuống bồn hoa ở bên cạnh.
“Được thôi” Diêu Nhất đưa dây cột lại cho Phó Xuyên.
Phó Xuyên cầm lấy một bàn tay của Diêu Nhất nói: “Cậu nhìn kỹ động tác của tôi”
Cậu định buộc dây lại trên cổ tay Diêu Nhất, nhẹ nhàng xoắn ống tay áo của cô lên, ngón tay cái ấn trên cổ tay, cảm giác ấm áp trên cổ tay làm Diêu Nhất sửng sốt một lát.
“Da của cậu ở đây bị trầy rồi” Phó Xuyên đang tính buộc sợi dây lên cổ tay Diêu Nhất, lại thấy dưới lòng bàn tay của cô bị trầy xước.
Diêu Nhất cúi đầu nhìn xem, nghĩ lại chắc lúc nãy nâng Dụ Thanh Doanh lên tường bị ma sát.
Vốn dĩ muốn mượn cái cơ buộc dây này gần gũi hơn với Diêu Nhất hơn một ít, bây giờ Phó Xuyên chỉ nghĩ đến chuyện rửa sạch sẽ vết thương cho cô.
“Phía trước có tiệm thuốc, cậu đợi tôi một lát” Phó Xuyên vừa đi về phía trước vừa buộc tóc mình lên, thuần thục dùng cái dây màu đỏ buộc chắc tóc.
“Này không phải sẽ buộc tóc à?” Diêu Nhất ngồi trên bồn hoa nhìn bóng dáng Phó Xuyên, cảm thấy không hiểu được.
Phó Xuyên mua xong thuốc liền chạy vội ra lại, nhìn Diêu Nhất không biết tự chăm sóc bản thân mình, cậu muốn răn dạy, nhưng lại không tìm được lập trường của mình, cuối cùng mím môi trầm mặc lại.
Mở túi ra ở bên trong là mấy lọ thuốc, còn có cả băng dán.
Phó Xuyên không ngồi xuống, chỉ ngồi xổm trước mặt Diêu Nhất, lấy ra một lọ thuốc khử trùng cho cô.
“Kỳ thật không nghiêm trọng như vậy đâu, qua một đoạn thời gian nó sẽ tự lành lại ấy mà” Diêu Nhất không hề để ý nói.
Phó Xuyên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diêu Nhất “Làm chính mình bị thương không tính còn không định sát trùng, cậu lợi hại đấy”
Diêu Nhất nghe ra giọng điệu Phó Xuyên không thoải mái liền ngậm miệng lại, tùy ý để cậu sát trùng cho mình.
Lông mi thật dài, đuôi mắt lại rõ ràng hướng lên trên.
Diêu Nhất nhìn chằm chằm đôi mắt đang rũ xuống của Phó Xuyên, thấy được một hàng lông mi dài của cậu.
Chiếc mũi thật cao, làn da trắng tinh sạch sẽ, hẳn là lớn lên rất đẹp đi.
Diêu Nhất hoàn hồn, sau khi nhìn Phó Xuyên đến phát ngốc. Quên mất mình còn đang sát trùng, bị nước thuốc kích thích đến giật mình, nhịn không được run lên.
Tác giả có lời muốn nói: Phó Xuyên: Một ngày nào đó……