Sân viện trong con hẻm sâu này khá yên tĩnh. Có khóm trúc hoa xanh tươi, hành lang uốn lượn, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót truyền đến. Còn thấy một hàng lồng chim treo dưới mái hiên, rất giống phong cách của những những công tử ăn chơi trác táng ở thành phố B ngày xưa. Dường như thành phố rộn ràng nhộn nhịp, cuộc sống hối hả đã bị cô lập bên ngoài.
Nhan Tô Tô đi theo sau lưng Hoắc Lãng, nhìn đông nhìn tây, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc mới mẻ. Hoắc Lãng dường như không xa lạ với nơi này. Hai ba câu liền thuận miệng giới thiệu ở đây cho Nhan Tô Tô. Đây là sản nghiệp riêng của Đoàn Thị, không nhận khách không đặt phòng trước, cũng không nhận order. Lúc đặt trước, khách hàng chỉ cần báo số lượng người và thời gian, về phần đồ ăn ngày hôm đó, còn phải tùy tâm tình của đầu bếp. Mặc dù vậy, muốn đặt được một bàn ở đây, không phải là điều dễ dàng.
Phương thức kinh doanh tự cao tự đại như vậy khiến cho Nhan Tô Tô có chút choáng váng. Hai người vừa nói chuyện vừa cười cười rồi tiến vào phòng bao. Nội thất bên trong rất đặc biệt, bên cạnh bàn ăn là phòng trà bằng gỗ lim. Ngũ Đạo Viễn đang ngồi nói chuyện cùng với hai người khác. Nhan Tô Tô biết một người trong đó, đó chính là đạo diễn Vi của đài truyền hình quốc gia. Lúc Nhan Tô Tô tham gia buổi thử vai diễn đã có duyên gặp mặt một lần. Lần này Ngũ Đạo Viễn mời khách, cũng mời đối phương đến luôn.
Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô đi vào, tất nhiên không thể thiếu một màn chào hỏi.
Ngũ Đạo Viễn mỉm cười giới thiệu Nhan Tô Tô với mấy người thoạt nhìn không tầm thường ngồi bên cạnh:
"Tô Tô, mau đến nhận thức tổng giám đốc Chung một chút. Lần trước ở hội nghị cao cấp không phải giả mạo nhân viên của tổng giám đốc Chung sao, còn không nhanh đi đến chào hỏi "ông chủ" của em một tiếng?"
Nhan Tô Tô kịp phản ứng, vội vàng cười nói:
"Xin chào Chung lão tiên sinh. Chuyện lần trước xảy ra đột ngột, có chút đường đột rồi."
Cô tuổi không lớn lắm, mặc một bộ váy màu xanh ngọc, làn da trắng nõn rạng rỡ. Nụ cười tỏa sáng như vậy quả thật làm cho cả căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Ngược lại vị Chung lão tiên sinh kia cười rất sảng khoái:
"Tổng giám đốc Ngũ, cậu cũng biết nói đùa rồi."
Ông ấy dùng giọng nói đặc trưng của người miền Nam nói:
"Lần trước rất cảm ơn cô Nhan đã cứu giúp. Lần này cũng là mượn cơ hội gặp mặt để nói lời cảm ơn cô Nhan."
Nhan Tô Tô liền nói không dám. Đừng nói đến mấy lão đại của tập đoàn Gia Hòa, với tuổi tác của vị tổng giám đốc Chung này, cô thật sự không đảm đương nổi lời nói khiêm tốn của vị trưởng lão này... Có điều, trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ quái. Với thân phận của vị tổng giám đốc Chung này, kỳ thật ông ấy không nhất thiết phải tham dự bữa cơm này nhỉ? Về phần nói lời cảm ơn với cô, trong lòng Nhan Tô Tô càng biết là càng không thể. Dù sao chuyện kia, là đối phương nợ đàn anh Ngũ một nhân tình.
Đạo diễn Vi ngồi bên cạnh nghe mọi chuyện từ trong miệng tổng giám đốc Ngũ, không khỏi kinh ngạc:
"Trong vòng hai ba phút, Tô Tô có thể nhìn qua là nhớ sao? Thật sự rất lợi hại!"
Mặc dù ở buổi thử vai lần trước, biểu hiện Nhan Tô Tô quá bất ngờ, nhưng dù sao cũng là bản lĩnh chuẩn bị trong tiếng đồng hồ, nội dung có lẽ Nhan Tô Tô đã học qua. Nhưng mà nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy lên sân khấu... Trước đó chưa từng nhìn thấy bài đọc diễn thuyết mà có thể nhìn một lần liền nhớ, quả thật đây chính là năng lực!
Chung lão tiên sinh nói:
"Lúc tôi nghe điện thoại, nhân viên nói đã tìm được người giúp đỡ lên sân khấu, phản ứng đầu tiên của tôi là quá hồ đồ. Tổng giám đốc Ngũ ngồi bên cạnh tôi nói cô gái kia là học muội của hắn, thật sự không sao đâu, tôi mới nửa tin nửa ngờ... Cuối cùng cô Nhan lên sân khấu, phát biểu quả thật quá xuất sắc. Sau đó rất nhiều lão tổng tìm tôi cười đùa nói muốn đào người. Tôi nói nhân viên xuất sắc như vậy, tôi phải giấu kỹ, hahahhaha."
Mọi người trên bàn đều bật cười, Nhan Tô Tô vội vã giải thích:
"Cũng bởi vì bài diễn thuyết của ngài viết rất tốt, tôi nhìn qua một lần liền học thuộc, cũng học được rất nhiều điều trong đó."
Mọi người ở đây đều có kinh nghiệm xã hội hơn nhiều so với Nhan Tô Tô, tất nhiên nhìn ra được cô thật sự cảm thấy như vậy. Bọn họ không khỏi sinh ra ấn tượng tốt. Cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp lại không chút kiêu ngạo. Rất khó để không thích một cô gái như vậy.
Mà đạo diễn Vi ngồi bên cạnh nghe vậy, càng kinh ngạc hơn. Học muội của tổng giám đốc Ngũ sao? Nếu nhớ không lầm, Ngũ có bằng cử nhân và bằng tiến sĩ của cùng một trường đại học... Chẳng lẽ Nhan Tô Tô cũng tốt nghiệp trường đại học T. Đây cũng quá khiêm tốn rồi!
Nhìn Hoắc Lãng ngồi bên cạnh, ý đầu của đạo diễn Vi lóe lên suy nghĩ.
Theo nghi thức xã giao, sau khi Nhan Tô Tô chào hỏi tổng giám đốc Chung xong, cô liền giới thiệu Hoắc Lãng cho Ngũ Đạo Viễn và Chung lão tiên sinh.
Thật ra đây là lần đầu tiên Ngũ Đạo Viễn chính thức gặp Hoắc Lãng. Lần trước Nhan Tô Tô đi thử vai, lịch trình của Ngũ Đạo Viễn dày đặc, không có thời gian đến gặp Nhan Tô Tô. Lần này đã có cơ hội bắt tay với Hoắc Lãng:
"Tổng giám đốc Hoắc tuổi trẻ tài cao. Học muội này của tôi còn cần anh phải chăm sóc nhiều hơn."
Giọng điệu hài hước nhưng mặt ngoài của lời nói không thiếu sự ủng hộ dành cho Nhan Tô Tô. Đều là sinh viên trường đại học T, Nhan Tô Tô nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi, cô gái nhỏ thông minh, thật hiếm khi kiên trì những việc mình làm. Ngũ Đạo Viễn đã nghe nói một vài chuyện lùm xùm trong giới giải trí, Nhan Tô Tô chỉ mới bước chân ra khỏi cổng trường không lâu, nhân cơ hội này, tất nhiên hắn phải chào hỏi người đại diện của Nhan Tô Tô một chút.
Nhan Tô Tô nghe thấy vậy không khỏi có chút xấu hổ:
"Cảm ơn đàn anh Ngũ... Ông chủ vẫn luôn quan tâm em."
Hoắc Lãng mỉm cười gật đầu:
"Tô Tô là nghệ sĩ mà tôi ký hợp đồng, đó là điều nên làm."
Đạo diễn Vi bên cạnh ha ha cười:
"Tổng giám đốc Ngũ, ngài thật sự là một câu đoán trúng. Khu khai phá phía tây bắc thành phố B mà lần trước giám đốc Tư của ủy ban quản lý đã nói đang tiến hành một hạng mục khu vui chơi giải trí kết hợp công nghệ cao, biến thành trung thôn trở thành khu vui chơi ... Này, hạng mục đó chính là do tổng giám đốc Hoắc đầu tư vào."
Thành trung thôn (城中村): hay còn gọi là làng trong phố. Để tồn tại ở các thành phố lớn với chi phí sinh hoạt đắt đỏ và tiết kiệm tiền gửi về quê, họ thường tập trung thuê nhà ở các khu nhà trọ giá rẻ. Người TQ gọi những khu nhà đó là “làng trong phố”.
Ngũ Đạo Viễn cảm thấy kinh hãi không thôi. Xem ra vị tổng giám đốc Hoắc này không chỉ là một người đại diện đơn giản như vậy.
Tin tức lớn nhỏ về các khu vực của thành phố B đều rất sôi động, huống chi hạng mục phát triển khu vực tây bắc kia là một trong những hạng mục ngôi sao của năm nay, rất nổi tiếng. Chỉ là Ngũ Đạo Viễn không ngờ, phía sau lại là một người như Hoắc Lãng.
Trong lòng Nhan Tô Tô phản bác, không phải chỉ là một khu vui chơi sao? Còn có công nghệ cao kết hợp vui chơi giải trí... Ông chủ thật biết cách đóng gói.
Hoắc Lãng xua tay nói:
"Đạo diễn Vi nói đùa rồi. Bên phía chúng tôi chỉ là một hạng mục nhỏ. Hơn nữa, tổng giám đốc Chung mới là chuyên gia về hoạt động bất động sản, tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Tập đoàn Gia Hòa của Chung lão tiên sinh không làm mấy hạng mục vui chơi giải trí. Không biết tại sao nhưng ông ấy lại cảm thấy hứng thú hỏi:
"Ồ? Thành trung thôn ở phía tây bắc thành phố B? Không biết là hạng mục giải trí như thế nào?"
Hoắc Lãng chỉ giới thiệu ngắn gọn:
"Trước kia lúc chúng tôi quay một bộ phim có tên là "Chân tướng", chúng tôi đã có một vài cảnh quay ở thành trung thôn. Kết quả là bởi vì nạn vi phạm bản quyền phim tràn lan, hoạt động trực tuyến không thể thu hồi chi phí. Dứt khoát xem vi phạm bản quyền thành chiêu trò quảng cáo, biến những cảnh quay lúc đó thành khu vui chơi để khán giả có thể nhập vai trải nghiệm cảm giác của nhân vật chính trong phim đi giải đáp các câu đố. Coi như là một loại hoạt động IP mà thôi."
Chung lão tiên sinh quả thật là ông trùm doanh bất động sản, vừa nghe vậy liền hỏi ngay:
"Vậy miếng đất đó, cậu sở hữu à?"
Hoắc Lãng lắc đầu cười:
"Không, chúng tôi chỉ ký thỏa thuận sử dụng với ủy ban thôn."
Tổng giám đốc Ngũ rất am hiểu các quy tắc bên trong, không ngừng gật đầu:
"Cậu thật sự đã biến thành trung thôn này trở thành một hạng mục tốt, tránh được chi phí phá dỡ và di dời, đồng thời giải quyết việc làm cho dân làng địa phương... Nó cũng mang lại sự nổi tiếng cho khu vực đó. Nghe nói hiện tại có rất nhiều khách du lịch đến đó? Chẳng trách giám đốc Tư rất tự hào khi nhắc đến hạng mục của cậu."
Chung lão tiên sinh cũng cười nói:
"Quả nhiên là nên giao lưu nhiều hơn với mấy thanh niên tài giỏi như tiểu Hoắc tiên sinh đây. Đầu óc bọn họ linh hoạt. Nói như vậy, toàn bộ hạng mục được gói gọn lại, tôi đoán một chút, các cậu đầu tư không quá tỷ, có đúng không?"
Hoắc Lãng rất kính phục:
"Chính xác là , tỷ. Lão tiên sinh thật đúng là người làm việc lớn."
Nhan Tô Tô khẽ hít một hơi, đôi mắt xinh đẹp không khỏi trợn to quay đầu nhìn ông chủ. Anh có tiền như vậy sao!
Chung lão tiên sinh cười nói:
"Người chuẩn bị hạng mục của các cậu rất lợi hại. , tỷ đã có thể khiến cho hạng mục xoay chuyển được như vậy."
Hoắc Lãng:
"Giám đốc điều hành của khu vui chơi đặc biệt mời từ nước M. Chi phí quảng cáo thì được tiết kiệm nhờ các bộ phim và chương trình thực tế... "
Một già một trẻ nói về chủ đề khởi nghiệp. Một lúc sau, Ngũ Đạo Viễn nhỏ giọng nói với Nhan Tô Tô:
"Hôm nay nhà sản xuất Phùng và đạo diễn Châu có việc khác, có thể là không đến đây được. Lần sau chúng ta lại hẹn lúc khác."
Nhan Tô Tô gật đầu, trong lòng lại cảm thấy bữa cơm tối hôm nay càng thêm kỳ lạ. Rõ ràng là nói ăn cơm cùng nhà sản xuất và chế tác của , đột nhiên lại có mặt vị Chung lão tiên sinh này. Bây giờ ngay cả mấy người đạo diễn Châu cũng không đến? Tuy rằng hiếm khi tham gia mấy bữa tiệc như thế này, nhưng cô luôn cảm thấy bữa tối hôm nay hình như khác với mục đích lúc ban đầu.
Có điều cô và Ngũ Đạo Viễn là bạn cùng trường, đài truyền hình quốc gia cũng có người từ trường đại học T ra, vì vậy ba người cô, đạo diễn Vinh và Ngũ Đạo Viễn không thiếu chủ đề để nói chuyện.
Nhân viên phục vụ gõ cửa hỏi:
"Đồ ăn đã làm xong. Xin hỏi bây giờ mang thức ăn lên luôn hay sao? Hay là quý khách còn muốn chờ thêm một chút nữa?"
Không biết vì sao Chung lão tiên sinh vừa nghe, sắc mặt liền trầm xuống, nhìn Ngũ Đạo Viễn, cười nói:
"Tổng giám đốc Ngũ còn có khách nữa sao? Nếu không, tôi thấy thời gian không còn sớm, chúng ta cũng không cần đợi."
Ngũ Đạo Viễn nhìn Chung lão tiên sinh. Không biết ánh mắt hai người trao đổi gì với nhau, cuối cùng hắn cười nói:
"Được, vậy chúng ta ăn cơm."
Đồ ăn ở đây không cần phải bàn, nếu không cũng sẽ không thu hút nhiều người đến như vậy. Mọi người nói chuyện sôi nổi, tuy rằng không nhiều người, nhưng không thiếu đề tài, không khí rất hòa hợp. Cửa phòng bao đột nhiên bị người bên ngoài mở ra. Một cô gái mang kính râm đạp giày cao gót bước vào.
Cô gái nhìn thấy Chung lão tiên sinh, đi đến cười nói:
"Cha."
Sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông, đối với người khác thì chỉ mỉm cười gật đầu, thái độ không mặn không nhạt.
Chung lão tiên sinh hơi cau mày nhưng vẫn cười nói:
"Đây là con gái DY của tôi."
Sau đó ông quay đầu nhìn con gái nói:
"DY, lần trước con đến muộn, chính là nhờ vị cô Nhan này giúp con giải vậy. Còn không nhanh cảm ơn cô ấy. Cô ấy là học muội của tổng giám đốc Ngũ, cao tài sinh của trường đại học T. Các con đều là con gái, nên giao lưu nhiều hơn."
高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.
Đôi mắt màu hoa oải hương của DY liếc mắt nhìn Nhan Tô Tô, cười nói:
"Cảm ơn cô Nhan. Có điều tôi thấy cô Nhan có chút quen mắt? A, gần đây trên weibo có rất nhiều tin tức về cô Nhan đây mà."
Nhan Tô Tô cảm thấy giọng điệu của đối phương bất thiện. Nhưng cô không có giao thiệp gì với đối phương, trong lòng cũng không để ý, chỉ cười nói:
"Xin chào cô DY, rất hân hạnh được biết cô."
Tổng giám đốc Ngũ nhìn bộ dạng của vị tiểu thư này, mỉm cười:
"Mọi người nếm thử món canh này đi. Xem ra tâm tình của ông chủ Đoàn ngày hôm nay không tệ, lại có thể làm món canh hoa nhài thanh đạm này."
Màu sắc nước canh rất trong. Ban đầu có thể ngửi thấy mùi hoa nhài thơm mát, nhưng dần dần có thể ngửi thấy thoang thoảng một mùi hương khác. Trên đầu lưỡi có hương vị thơm ngon, sau đó lưu lại hoa nhài ngòn ngọt, hết sức kỳ lạ.
Nhưng DY vừa uống canh, vừa như bừng tỉnh đại ngộ nói:
"Tôi nhớ trên weibo nói cô Nhan sắp diễn ... A, này không phải là phim thần tượng sao? Cao tài sinh của trường đại học T như cô Nhan cũng có có thể vừa ý sao?"