Cuối cùng Chung Cảnh Văn cũng thành công chống đỡ bộ dạng kiêu ngạo của mình về nhà. Sau đó là vội vàng tháo trang sức, thay áo quần, mở máy vi tính. Quy trình dưỡng da thường ngày cũng bị cô ta ném sang một bên. Mở những chú ý mà Nhan Tô Tô đã đánh dấu trong kịch bản. Bắt đầu... Sửa kịch bản.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn. Mặt trời lặn rồi mặt trời mọc.
Thức trọn hai đêm, cô ta nằm trên máy tính, đầu óc mơ hồ, toàn dựa vào cà phê tiếp tục cuộc sống. Cuối cùng đến sáng sớm ngày ước định, trời còn chưa sáng đã gửi kịch bản cho đoàn phim, sau đó ôm đầu ngủ bù. Khi tỉnh dậy lần nữa, Chung Cảnh Văn nghĩ đến thành tích to lớn của mình đã hoàn thành việc sửa lại toàn bộ kịch bản trong hai đêm một đêm. Quả thật không thể tin được cô ta đã tự mình làm được điều đó... Lúc này, cô ta cảm thấy bản thân mình quả thật là người không có gì không làm được!
Tất nhiên, đây là trước khi cô ấy vào nhóm nói chuyện trên mạng của đoàn phim.
Lúc cô vào nhóm, một đám vuốt mông ngựa: [Nhìn xem! Cô DY quả nhiên không sao!], [Cô Chung thật sự là người giữ chữ tín!]
Chung Cảnh Văn gửi một biểu tượng cảm xúc so easy qua.
Sau đó một tin nhắn mới hiện ra. Không biết tại sao, bức ảnh avatar quái dị đó + tên của Nhan Tô Tô khiến cô ta có chút rùng mình khi nhìn thấy nó.
Chung Cảnh Văn siết chặt điện thoại di động và ổn định tâm trí, chuẩn bị tâm lý đọc kỹ tin nhắn:
[Cô DY thật tuyệt! Tôi cũng đã sửa lại bản thảo thứ hai rồi! Mời cô DY xem qua một chút ~ Hoặc là chúng ta có thể thảo luận từ xa ~]
Ting ting, một file mới được gửi lên.
Cô DY:...
WTF! Cô ta vừa mới sửa xong kịch bản? Mà Nhan Tô Tô đã đọc xong kịch bản mới được sửa rồi???
Cô DY chỉ muốn nhìn thấy bóng tối trước mắt, hy vọng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Cô ta cúi đầu nhìn, biểu tượng cảm xúc So easy của cô ta vẫn còn treo ở đó. Cô ta chỉ muốn quay trở lại một phút trước đó, tiện tay bp cht chính mình đi! Bây giờ muốn giả chết trên nhóm trò chuyện cũng không được...
Cắn răng mở tập tin kia ra. Chú giải màu đỏ tươi khiến cô không thể nhịn thêm được nữa. Bấm vào biểu tượng gọi video cho Nhan Tô Tô.
Đối diện với gương mặt sáng ngời trong video, DY còn chưa lên tiếng, thì Nhan Tô Tô mơ màng mở to mắt hỏi:
"Hả? Cô là ai?"
Tuyên Hồng và những người khác cũng lần lượt vào cuộc gọi video, chưa hiểu chuyện gì đã nghe thấy một tiếng hét chói tai " A____!". Trong nháy mắt Chung nhị tiểu thư thoát khỏi cuộc gọi video ---- Cô ta lúc nãy vừa mới rời giường, chưa có rửa mặt, chưa trang điểm, chưa chải tóc aaaaaaaaaaa!
Nhan Tô Tô kịp phản ứng. Hóa ra cô gái thanh tú lúc nãy là... Cô DY? Phong cách ngự tỷ ngày thường của cô ấy là do trang điểm mà ra? Thật sự rất lợi hại!
Mọi người trong camera cũng kịp phản ứng, nhìn nhau, sau đó không nhịn được nở nụ cười.
Vài ngày sau, sáu phiên bản lớn đã được sửa đi sửa lại, và hơn phiên bản phụ... Tiểu thư Chung Cảnh Văn đã hoàn toàn thờ ơ với bộ dạng nhếch nhác của mình trước camera, cô đang ôm đầu bùng nổ, sau đó khóc rống lên nói:
"Tôi không sửa nữa.... Tôi không sửa nữa đâu, huhuhuhu....."
Mọi người trong căn phòng làm việc ở đầu bên kia nghe được thanh âm này không nhịn được xì xào bàn tán: Nghe thấy không? Nhan Tô Tô lại ép điên, a không, phải là ép ngốc một biên kịch rồi.
Tôn Hiểu Bác hắt hơi một tiếng to.
Cuối cùng An Kỳ Thâm không đành lòng nói:
"Tôi thấy như vậy cũng được rồi. Chúng ta còn phải nhanh chóng quay chụp, không nên làm chậm tiến độ."
Chung Cảnh Văn quả thật nước mắt lưng tròng.
Cầm kịch bản như vậy, chọn diễn viên cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn. Bốn vai nam, một vai nữ diễn cùng, nét đặc sắc của mỗi nhân vật đều rõ ràng tươi mới. Tuyên Hồng và Hoắc Lãng đều có mạng lưới giao thiệp. Điều kiện tiên quyết mà hai nhà sản xuất cùng nhất trí để lựa chọn diễn viên là: Không cần quá đắt tiền, chỉ cần phù hợp.
Cuối cùng là buổi thử vai của An Kỳ Thâm. Hầu hết là sinh viên của một số trường đại học và cao đẳng điện ảnh, nghệ sĩ hạng hai và hạng ba, và một số diễn viên kinh nghiệm lâu năm nhưng tên tuổi không nổi bật.
Nhan Tô Tô cũng nhận được kịch bản của riêng mình, bắt đầu bài học diễn xuất. Dù sao thì cô cũng muốn thể hiện vai diễn trước ống kính, cô cần phải tự mình trao đổi với An Kỳ Thâm. Không giống như nhiều đạo diễn lớn, An Kỳ Thâm thích tự mình quay phim. Mỗi một đạo diễn đều có đặc điểm riêng trong việc sử dụng máy quay và cũng có những yêu cầu riêng đối với các diễn viên của mình.
Sau khi được Nhan Tô Tô "giơ tay đánh khẽ" buông tha, Chung Cảnh Văn cuối cùng cũng lấy lại sinh lực và xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa. Đại tiểu thư giẫm lên đôi giày cao gót, nhưng, khụ khụ, cô ta không còn đeo kính râm nữa.
Mà toàn bộ quá trình sản xuất của bộ phim vẫn còn những công việc quan trọng phải hoàn thành: chọn bối cảnh và đạo cụ.
Trước đây Chung Cảnh Văn đã mời một nhà thiết kế từ nước F đến vẽ bản vẽ thiết kế, nói thật là giá rất cao. Khiếu thẩm mỹ của cô ta ở đó, tất nhiên sẽ không chọn nhầm người. Đập xuống chi phí thiết kế hơn triệu quả thật rất đáng đồng tiền. Tiền nào của đó.
Vấn đề là ___
Hoắc Lãng:
"Phương án lắp đặt thiết bị này không khể làm."
Chung Cảnh Văn nhíu mày:
"Phong cách này của thời kỳ Phục Hưng..."
Hoắc Lãng tỉnh táo nói:
"Chúng ta không có nhiều chi phí để làm bối cảnh và đạo cụ như vậy."
Chung Cảnh Văn lập tức đứng dậy:
"Không phải nói đầu tư triệu tệ sao? Giấy trắng mực đen, lẽ nào muốn chơi xấu?!"
Không trách DY nổi giận, cô ta ngày đêm sửa đổi kịch bản, nếu như đối phương dám chơi xỏ cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không khách khí.
Vẻ mặt Hoắc Lãng bình tĩnh nói:
"Khoản đầu tư , triệu nhân dân tệ đã đến, A Grain Of Dust đã thực hiện lời hứa. Xin vui lòng biết, nó đã được viết rất rõ ràng trong hợp đồng của chúng ta trước đó. Điều kiện hợp tác tiên quyết là chi phí chi tiêu phải dựa theo dự tính, và dự án phải tuân theo một quy trình quản lý nghiêm ngặt."
Chung Cảnh Văn mông lung:
"Đã có tiền, tại sao tôi không thể dựng phim và mua đạo cụ theo thiết kế?"
Tuyên Hồng ho khan một tiếng:
“DY, chi phí nhân sự của chúng ta đã chiếm gần một nửa.”
Rất nhiều người trong đoàn còn cần ăn uống có phải không? Mọi người nên được trả tiền chứ?
An Kỳ Thâm nhấn mạnh:
"Còn có hậu kỳ và phát hành, nhất là đối với phim thần tượng. Không được tiết kiệm phần phát hành."
Chung Cảnh Văn hít sâu một hơi:
"Kinh phí cho bối cảnh và đạo cụ là bao nhiêu?"
Hoắc Lãng báo một con số:
"Tám triệu sáu trăm năm mươi bảy nghìn sáu trăm mười bốn tệ (..)."
Chung Cảnh Văn trợn mắt nhìn:
"Anh trêu đùa tôi đó à?"
Hơn tám triệu? Fuck! So với giá thiết kế còn rẻ hơn.
Cô ta vui mừng khi cô đi mua sắm quẹt thẻ còn nhiều hơn cái con số này! Chưa kể phụ kiện tóc đính kim cương được cô cẩn thận sắp xếp cho nữ chính từ đầu đến chân, thời trang cao cấp, giày dép, túi xách... Ngoài ra còn có những chiếc xe hơi, du thuyền, sân golf nổi tiếng mà cô ấy đã viết trong kịch bản......
Cô ta vô thức vò đầu bứt tóc:
"A a a a a, hơn tám triệu muốn quay trường học ưu tú cho quý tộc! Làm sao có thể! Không thể để cho một học sinh quý tộc ăn mặc ít tiền như vậy được!!!"
Hoắc Lãng chỉ vào những chỗ bị xóa bỏ trong kịch bản và danh sách đạo cụ hàng hiệu chi tiết, nhàn nhạt nhìn DY, rồi đổi lại bảng kinh phí:
“Cô Chung, hãy nghĩ về tâm sức mà cô bỏ ra cho tác phẩm này. Cô không muốn nhiều người nhìn thấy nó sao? Hãy nghĩ đi... Mọi thứ đều có thể."
Lúc này, Chung Cảnh Văn gần như có thể cảm nhận được vực thẳm ngay trước mắt mình.
Tuyên Hồng nhắc nhở:
"Bởi vì cô DY có quan hệ với rất nhiều nhãn hàng nổi tiếng, tôi đã tìm bọn họ nói chuyện một chút. Có mấy nhãn hàng đồng ý cho mượn đồ. Nhưng bởi vì chuyện gần đây, những đồ cho mượn có thể sẽ bị thay đổi."
Dù sao, một khách hàng lớn như DY, đối phương cũng muốn duy trì mối quan hệ. Nhưng mà, tin tức từ Hồng Kông không thể gạt người được. Mặc dù những thương hiệu này không trở mặt ngay lập tức, nhưng cũng dễ dàng đáp ứng như ban đầu.
Chung Cảnh Văn hít sâu một hơi, ép buộc bản thân ngồi xuống, lật danh sách đạo cụ, giống như bắt đầu kiểm tra:
"Những hãng nào nào đồng ý cho mượn?"
Tuyên Hồng cũng lần lượt báo cáo:
“Hãng Ba lô F GH số lượng có hạn, nói là hết hàng, chỉ mượn được một chiếc màu đen”.
Mặt Chung Cảnh Văn đen lại, cô ta đánh dấu vào danh sách.
"Đồng hồ hãng T, mẫu cô muốn, bọn họ nói rằng các quầy trong toàn bộ khu vực tạm thời hết hàng. Họ chỉ có thể cho mượn mẫu khác."
Chung Cảnh Văn trực tiếp nói thẳng:
"Không được, phải là kiểu dáng đó. Đợi chút nữa tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho bọn họ."
..............
Nhìn từng cái một, sau đó gọi từng cuộc điện thoại. Tuy sắc mặt Chung Cảnh Văn nhìn rất khó coi, nhưng ít nhất đã giải quyết được một phần ba, còn hai phần ba lỗ hổng còn lại. Cô ta vốn lập kế hoạch mua...
Nhưng nhìn tờ ngân sách kinh khủng, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Lãng, chưa kịp nói thì Hoắc Lãng đã nở nụ cười:
"Cô Chung, kinh phí nhiều như vậy. Tác phẩm là do cô viết. Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể thay thế bằng những thứ khác..."
Chung Cảnh Văn đau khổ gãi gãi đầu. Nghĩ đến hình ảnh Nhan Tô Tô sẽ đeo đồng hồ T, mang túi F, mặc bộ váy hàng chợ sao?! Cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận được!!!
A? Khoan đã!!!!
Cô ta nhìn dáng người của Nhan Tô Tô đứng bên cạnh, siêu cấp tiêu chuẩn... Hai mắt Chung Cảnh Văn sáng lên:
"Nhan Tô Tô mang giày dép và quần áo size nào?"
Dường như Hoắc Lãng đã chuẩn bị trước nên nhanh chóng nói ra, nhân tiện còn nói ra số đo của diễn viên phụ, khiến cho mọi người lại lần nữa phải ghé mắt nhìn anh.
Chung Cảnh Văn nhanh chóng liệt kê danh sách các món, nhưng vẫn còn thiếu một số thứ. Cô ta lấy điện thoại ra:
"A San, là tớ! Hừ, các cậu chơi đi, gần đây tớ rất bận rộn không đi được. Tớ có thể mượn mấy đôi giày KD của cậu được không? Không phải cậu mang giày cỡ số sao? Mẫu mới nhất của CL năm nay, cậu khẳng định đã có hết rồi đúng không, cũng cho tớ mượn hai tháng.... Đm! Tình bạn nhiều năm như vậy, không cho mượn thì không bạn bè gì hết nữa. Cậu xem đó mà làm!"
Ngọn lửa đang thiêu đốt trong mắt Chung nhị tiểu thư. Không cho mượn mấy chục triệu thì không sao. Nhưng nếu mượn quần áo, trang sức mà còn mượn cớ, vậy thì cứ dứt khoát tuyệt giao!
Sau một hồi gọi điện thoại, đồ vật còn thiếu chỉ còn lại vài thứ. Nhà sản xuất Hoắc Lãng tán thưởng:
"Nhìn đi. Cô Chung, mọi chuyện đều có thể!"
Sau đó, anh ấy gạt phần lớn danh sách đạo cụ sang một bên, lật qua tài liệu khung cảnh và các đạo cụ lớn hơn.
Trường học chắc chắn là ưu tiên hàng đầu. Chung Cảnh Văn thật sự có chút khó khăn, địa điểm này không dễ chọn.
Nhưng Hoắc Lãng khẽ mỉm cười, lấy điện thoại ra, mở ra một bức ảnh. Bầu trời trong xanh, tòa lâu đài màu trắng bị cây cối rậm rạp bao quanh:
"Nơi này có thể hơi khác so với thiết kế của cô. Tôi tự hỏi liệu nó có thể đáp ứng yêu cầu của cô hay không?"
Chung Cảnh Văn ngây dại ra. Không chỉ phù hợp, mà nó còn là... Ngoài sức tưởng tượng. Từ trong mắt cô ta thấy rõ, đây rõ ràng là một hòn đảo tư nhân.