Lại đến cuối tuần, ngay tại buổi tối thứ sáu, Ôn Yến đang ở trong phòng, làm xong bài tập, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận kêu gọi.
"Ôn Tiểu Yến"
Kêu một lần lại một lần, làm cho cô chính là muốn xem nhẹ cũng xem nhẹ không được.
Cô mở ra cửa sổ, vừa lúc liền thấy mấy người F đều đứng ở dưới lầu chờ.
Lạc Tư Ngôn cùng Lục Thiên Hàng ngược lại không có biểu tình gì, Lục Thiên Mạch cùng Lý Húc Dương giống như hai tên ngốc cười tủm tỉm, hô to gọi lớn.
Vừa thấy cô đem cửa sổ mở ra, Lục Thiên Mạch lập tức tiến lên đem tay cuốn thành dạng loa, hướng cô hô, "Ôn Tiểu Yến mau xuống lầu, hôm nay thứ sáu, ngày mai không cần lên lớp, mang cậu đi ra ngoài chơi, xuống lầu a!"
"Đi nơi nào a? Tôi còn muốn ôn bài đâu, tôi thì không đi rồi, thực mau liền phải thi tháng, cậu cũng phải xem sách cho tốt, bằng không lại đứng chót thì sao bây giờ" Cô lo lắng nói, mặt không nhịn được nhăn lại.
"Móa!" Nghe vậy, Lý Húc Dương mắng một tiếng, nữ nhân này thấy hắn nơi nào đau liền hướng nơi đó thọc a!
Một tên bại trận, Lục Thiên Mạch đuổi kịp.
"Ôn Tiểu Yến, xuống đây đi."
"Không được, giáo án của cậu tôi còn muốn sửa lại một chút, tối nay còn phải giúp cậu học bù, lúc này cậu cũng không thể lại ngủ."
"Má" Vừa nhớ tới học bù, Lục Thiên Mạch tay, chịu thua đưa cờ trắng.
"Không phải đều là bạn bè sao? Hiện tại bạn bè gọi cậu đi ra ngoài chơi một lát có phải cũng không nghĩ tham gia hay không a? Chỉ một hồi, chờ đến trước giờ chúng tôi tuyệt đối sẽ đem cậu đưa về ký túc xá, xuống đây đi." Lúc này Lạc Tư Ngôn nói chuyện.
Nghe vậy, cô liền do dự, nét mặt hiện lên sự đắn đo.
Sau đó Lục Thiên Mạch trực tiếp liền duỗi tay đẩy anh hắn một chút, "Anh, đến anh, đến anh, Ôn Tiểu Yến đối với anh cảm giác luôn rất tốt, mau kêu cô ấy, anh kêu cô ấy, cô ấy khẳng định xuống đây."
Nghe vậy, Lục Thiên Hàng nháy mắt do dự, "Xuống đây đi, suốt ngày đọc sách, cũng không có hiệu suất như vậy, ngẫu nhiên đi ra ngoài hít thở không khí đối với cậu cũng tốt."
Nghe cậu ta nói như vậy, cô cắn cắn môi, "Ừ, vậy được rồi, các cậu chờ tôi một chút."
Thấy thế, Lục Thiên Mạch lập tức liền dùng bả vai đụng Lục Vân Hàng một chút, "Anh vẫn là anh có biện pháp, em liền nói Ôn Tiểu Yến đó đối với anh rất có hảo cảm đi! Hắc hắc, xem ra lúc này không cần suy nghĩ, thắng được khẳng định là anh của em."
Nghe vậy, Lý Húc Dương không phục mà quay đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái.
Lạc Tư Ngôn hơi hơi gợi lên khóe miệng, không nói gì.
Đầu này Ôn Yến nghĩ nghĩ, sau đó xoay người vào phòng vệ sinh, dặn dò Tiểu Kiều đừng tuỳ tiện chạy ra ngoài. Sau đó cô rửa mặt, thay quần áo, vội vã chạy xuống lầu.
Lúc này trên kênh phát sóng trực tiếp của bốn người, lại sớm đã bị các loại hâm mộ, ghen tị, hận spam.
Ôn Yến vội vã chạy xuống, cô mặc thường phục. Là một cái váy yếm hai dây dài đen kết hợp cùng áo len cách điệu, trên vai là cái balo. Dùng chân mà đoán, F chắc chắn trong kia chính là sách vở cô mang theo để học.
Không hổ danh là con mọt sách của Ám Quang.
"Này, gọi Tiểu Kỳ với A Dương cùng đi được không?"
Nhớ tới khuôn mặt của tên luyến tỷ với tên phiền phức, Lý Húc Dương muốn từ chối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Ôn Yến, cậu lập tức sửa lời "Gọi thì gọi, thêm người thôi mà."
Đợi hai người kia đến bọn họ mới xuất phát. Xe chạy hơi nhanh, Ôn Yến sợ hãi nhắm chặt mắt, dựa đầu vào vai Ôn Vĩ Kỳ, trong lòng đang bình tĩnh nói chuyện phiếm cùng với tiểu hệ thống.
"Này, Bạch Bạch, em biết họ mang chị đi đâu không?"
[Em cũng chẳng biết, mấy người này nhàm chán như thế, đừng nói là đi công viên giải trí nhé] Bạch Bạch bĩu môi, nó muốn về nhà chơi cùng ma nữ Tiểu Kiều hơn.
Ra đến ngoài đường mới phát hiện ở đây có rất nhiều người, có nam có nữ, tiếng cười nói huyên náo.
Cô có thể đại khái đoán ra, đây có lẽ là nơi tổ chức đua xe.
Đua xe?
Còn là học sinh đua xe?
Không học tập mà đua xe?
Kẻ có tiền chơi đều rất lớn a!
Bởi vì người chung quanh thật sự là quá nhiều, Ôn Yến trực tiếp đã bị đám người chen chúc cùng mấy người F tách ra, bất quá lúc này còn tốt, một bàn tay bỗng nhiên nắm chặt cô.
Ôn Yến kinh hoảng thất thố một chút, đột nhiên ngẩng đầu vừa thấy, vừa lúc liền đối diện đôi mắt xinh đẹp của nam sinh.
Ôn Vĩ Kỳ...
"Chị đây rồi, xém chút nữa liền lạc" Cậu nhóc lo lắng nắm chặt tay cô. Ôn Yến cười phì an ủi cậu "Sợ gì chứ, chị xấu như thế, ai mà thèm bắt cóc."
Cậu nhóc lườm cô "Em chỉ sợ ai đó tinh mắt như em, nhìn ra vẻ đẹp của chị liền bắt cóc chị đi thôi"
"Thằng nhóc thối, chỉ được cái dẻo miệng"
Ôn Yến ngoài mặt cười vui vẻ, chỉ cô mới biết, trái tim đang đập thình thịch lên rồi.
Có lẽ là do nơi này quá ồn ào, nhất định là như thế...