Ôn Yến cũng đã đứng lên,dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, ánh mắt khiến người thấy không rõ, nhưng thanh âm lại mang theo nồng đậm giọng mũi.
"Không nhớ rõ thì thôi vậy, tôi đi trước."
Lần này, Lạc Tư Ngôn như cũ giữ lại cánh tay cô, không có thái độ ác liệt như trước đó, chỉ là nhăn chặt mày "Chúng ta từng gặp qua?"
"Không có."
"Cô ngồi xuống."
"Không muốn" Ôn Yến liều mạng lắc đầu, cô đang thương tâm muốn chết. Sắc đẹp của bạn học Lạc đây cũng không an ủi được cô.
"Bên ngoài tuyết lớn, không ra được đâu" Lạc Tư Ngôn vẫn phải hạ giọng.
"Không muốn ở cùng cậu."
"Cô nếu bởi vì vấn đề thái độ mới nãy của tôi, tôi có thể xin lỗi với cô, thực xin lỗi." Lạc Tư Ngôn mất kiên nhẫn nhìn cô, gằn từng chữ một nói.
Nghe vậy, Ôn Yến lúc này mới cúi đầu nhìn cậu ta một cái, hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, cũng không xem cậu ta, chính là nhìn chằm chằm hang đá, hai mắt không hề liếc đi nơi nào.
"Này..." Lạc Tư Ngôn thử gọi.
Ôn Yến không thèm phản ứng, ăn hết thanh chocolate, ôm lấy miếng giữ nhiệt, ngồi dựa vào hang đá ngủ.
Lạc Tư Ngôn nhìn cô, ánh mắt bất lực, như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Đành phải ôm miếng giữ nhiệt mà đi ngủ.
Trời sáng, hai người tỉnh dậy, đi bộ xuống dưới chân cáp treo, định ngồi lên trên kia. Ôn Yến có thử tìm cái ván nhưng không thấy, đành từ bỏ.
"Chị làm em lo chết mất" Ôn Vĩ Kỳ thấy bóng dáng Ôn Yến, lập tức chạy lại ôm chầm lấy cô, hai mắt gấu trúc đỏ hoe yếu ớt.
"Ngoan nào, chẳng phải chị vẫn ổn sao" Ôn Yến cõi lòng mềm nhũn thành nước, một tay ôm lấy cậu, một tay xoa nhẹ đầu tóc.
"Cậu ổn chứ?" Hai anh em sinh đôi cũng vô cùng lo lắng.
Đôi chim cu Đặng Dương và Doãn Thiên Kỳ cũng chạy lại hỏi thăm.
"Học thần mà lại vụng về như vậy, trước sau gì hạng một cũng bị người ta chiếm mất" Lý Húc Dương từ tối qua đã lo lắng muốn điên rồi, nhưng nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
"Yên tâm, ai chiếm được cũng không tới cậu" Ôn Yến cười chắc nịch, vỗ vai an ủi.
"Cậu!!!" Lý Húc Dương tức giận, uổng công cậu ta lo lắng cho cô.
Cô và Lạc Tư Ngôn bị đám người bắt lại đưa đi kiểm tra, chẩn đoán không cảm mạo hay sốt gì mới được thả về.
"Các cậu thu thập một chút, chiều nay chúng ta trở về. Ngày mai phải lên lớp nhận bảng điểm."
"Được."
Doãn Thiên Kỳ không vội, cùng Đặng Dương ngọt ngào đi dạo. Ôn Yến trở về phòng một mình, soạn đồ bước vào phòng tắm, thẳng tắp quỳ xuống nhận lỗi với ma nữ và Tiểu Bạch.
"Tôi sai rồi" Thẳng thắn được khoan hồng, mặc dù lỗi là do bão tuyết.
"Cô làm tôi lo chết mất" Ma nữ tức muốn điên lên, hôm qua cô và con hệ thống này đã đi khắp nơi tìm, cuối cùng từ trên màn hình nhìn thấy cô vẫn ổn.
Phù, lúc đó siêu lo lắng, tim đập bình bịch luôn á.
À quên mất, cô làm gì còn trái tim đâu...
Ma nữ ngượng ngùng xoa đầu, cùng hệ thống nói chuyện phiếm.
Thấy hai bọn họ đã tha thứ cho mình Ôn Yến vội thở phào nhẹ nhõm, đi ngâm bồn nước nóng.
Đêm hôm qua ngủ ngoài trời, cô thật sự rất cóng rồi, thân thể cũng nhớp nháp muốn tắm rửa. Ôn Yến ngâm bồn, cảm giác ấm áp làm cô thoải mái, ngủ quên trong đó.
Cũng may Doãn Thiên Kỳ mau chóng trở về, đánh thức cô, bằng không Ôn Yến sẽ ngủ vĩnh viễn vì sặc nước mất.
"Trời ạ, chị sao lại ngủ quên trong đó chứ" Doãn Thiên Kỳ trách mắng, chỉnh lại nút áo của bộ đồ ngủ hình con gấu trúc cho Ôn Yến "Chị ngủ đi, em thu dọn giúp cho. Đến khi nào trở về em sẽ đánh thức chị."
Ôn Yến cũng không làm bộ làm tịch, lập tức cảm ơn cô bé rồi leo lên giường, ngáp một hơi dài, chìm vào giấc ngủ.
Cục shit màu vàng: Doãn Thiên Kỳ thật tốt, ước gì tôi cũng có một cô bé như thế làm bạn.
Trái táo màu đỏ: Anhh anh anh, Thiên Kỳ đáng yêu chết mất, vừa giàu có, vừa xinh đẹp, lại còn có anh người yêu nuông chiều. Mà có ai để ý không, Ôn Vĩ Kỳ lột vỏ tôm cho Ôn Yến ăn đó, tôi cũng muốn tìm một nam nhân biết nhẫn nại lột vỏ tôm cho tôi.
Chủ bình luận là một mỹ nữ, ở phía dưới comt của cô nàng được rất nhiều nam FA để lại câu trả lời.
Yêu mỹ nhân: Mỹ nữ, anh biết lột tôm. Chỉ cần em làm quen anh, sau này anh sẽ luôn lột tôm cho em.
Tôi là cẩu độc thân: Chị gái nhỏ, chị độc thân, em cũng một mình, chi bằng chúng ta ghép đôi với nhau.
Trái táo màu đỏ: không cần, cảm ơn icon mỉm cười
Nhị Cẩu Tử: Phụ nữ quả nhiên đều như vậy.
Lạc Lạc Trường An: Hận đàn bà.
Lầu trên có bệnh: Mỹ nữ không dễ tán, mấy thanh niên lầu trên nghĩ quá đơn giản rồi, há há há.