Ôn Yến ở trại huấn luyện ngây người tới lúc sắp khai giảng học kì của năm hai cao trung.
Cuối cùng, cô và Đông Tử cùng nhau, vinh quang tốt nghiệp. Thầy Hướng thậm chí còn tặng cho cô huy chương "Tấm Gương Giảm Béo", tiếc nuối hỏi.
"Không ở lại thêm một đoạn thời gian sao?"
"Không ạ, ở đây rất vui vẻ. Nhưng học tập vẫn còn đang đợi em."
"Cố gắng học tập, nơi này luôn mở cửa chờ em" Chờ em tới tẩy não lứa học sinh khác.
Ôn Yến mỉm cười đáp ứng.
Ôn Vĩ Kỳ gọi xe tới đón cô.
Đứng ở cửa đợi nửa ngày, cũng không đợi được người, qua một lát, chỉ thấy mấy người kết bè kết bạn đi ra, trong đó có một thiếu nữ tóc dài phất phới nổi bật, mặc quần jeans cạp cao bó sát người, ở trên thì mặc áo màu croptop màu đen, lúc đi lại, ngẫu nhiên sẽ để lộ vòng eo nhỏ gợi cảm.
Dáng người vô cùng tốt.
Người kia nghiêng mặt cùng đám nữ sinh thân thiết nói chuyện.
Ôn Vĩ Kỳ đi tới, lễ độ hỏi: "Xin hỏi một chút, bạn có biết chị gái Ôn Yến của tôi ở chỗ nào không?"
Người kia quay đầu lại.
Ôn Vĩ Kỳ sững sờ.
Khuôn mặt này quen thuộc, nhưng mà...
Người kia nở nụ cười, bình tĩnh kêu một tiếng " Em trai nhỏ."
[Mẹ nó, chị đi giảm béo về, hoá thành lưu manh luôn rồi]
Ôn Yến lúc trước học ở nhà hết lớp cao nhất, qua mấy ngày nữa sẽ khai giảng năm học mới, chuẩn bị vào cao nhị.
Về đến nhà, Ôn Vĩ Kỳ nhìn thấy chị gái kéo hành lí đi vào phòng, nhìn khuôn mặt kia cậu cũng không ngạc nhiên mấy. Dù sao bố mẹ Ôn năm đó cũng là một đôi tuấn nam mỹ nữ với nhan sắc hơn người.
Trái lại là Tiểu Kiều và Bạch Bạch hai mắt mở to mang theo tia nghi ngờ.
"Tôi nghi ngờ cô lén tôi đi thẩm mỹ"
"Hai cái người này" Ôn Yến cười gằn, lâu rồi không gặp đúng là thiếu đòn.
"Thì ra lúc cô giảm béo bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, quả là bạn tốt của tôi" Tiểu Kiều vội chuyển đề tài, hai mắt mở to vô tội.
Sau tai nạn bốn tuổi, Ôn Yến trở nên béo ú. Sau khi trưởng thành cũng không có ốm đi, lên cao trung lại càng mập hơn, ngũ quan thay đổi triệt để, gần như không nhìn ra được hình bóng khi xưa.
Lần này, từ trại huấn luyện trở về, trả giá mấy tháng vất vả, đổi lại không chỉ là kết quả mặt mũi đẹp đẽ giống như chỉnh sửa, dáng người cũng hoàn toàn khác rồi, cất bước từ núi thịt người, thay đổi thành mỹ nữ eo mảnh ngực to chân dài, lúc bước đi eo lay nhẹ, hơn hẳn liễu rủ trong gió. Trên đường lớn người ngoái đầu nhìn lại tỷ lệ khẳng định cao đến tám mươi lăm phần trăm trở lên.
Kinh thiên động địa như vậy, thay da đổi thịt lại biến đổi ngoại hình lớn đến vậy, ngay cả người luôn gắn bó với cô là Bạch Bạch trong một lúc nhất thời cũng sợ nhận nhầm, nói gì là những người khác.
Trong phòng, Ôn Yến đã sắp xếp xong đồ đạc trong va li, ôm lấy laptop, ngồi xếp bằng trên giường.
Trước tiên mở xem diễn đàn của của trường.
Không có tin gì mới, đám người kia dường như quên mất học thần béo rồi. Ngoại trừ mỗi lúc xem thành tích, sẽ chẳng còn mấy ai nhớ tới cô. Lần này quay lại hẳn sẽ tạo nên một hồi mưa to gió lớn.
Lại mở thiếp trường học.
Trang đầu có một bái thiếp bát quái: Tích Vy nữ thần dường như có quan hệ yêu đương với Lục Thiên Hàng, bám riết không buông.
Trang thiếp thứ hai là tin lảm nhảm gì đó.
Trang đầu thiếp ba còn có một thiếp hình động, có liên quan đến cô, hỏi gần đây clip trại huấn luyện giảm béo trên mạng nổi tiếng, bên trong clip có em gái mập mặc áo trắng kia không phải là Ôn Yến sao?
Cô không mở ra xem, đóng laptop lại, đứng dậy, đi đến bàn học, lôi sách vở của kì mới ra.
Giảm béo thành công, tiếp theo phải nghĩ cách giữ vững hạng nhất, chèn ép hạng hai.
Ôn Vĩ Kỳ dạo gần đây phát hiện chị gái nhỏ nhà mình trước kia cứ rảnh là học tập. Từ lúc trở về từ trại huấn luyện, cô ấy vẫn là tiêu phí rất nhiều thời gian cho việc học, sau đó sẽ giống một người bệnh tâm thần, vừa soi gương, vừa nói chuyện với mặt của mình, nhưng có lúc, cũng sẽ nhờ cậu gửi tin nhắn cho đám người ở trại huấn luyện biết, hẹn các cô ấy sáng sớm chạy bộ tập thể dục.
Có một vài người là nữ sinh cùng trường.
Cái này đối với cô mà nói là rất hiếm có.
Lúc trước cô độc quá lâu, cô đã quen với những ngày yên tĩnh, bên cạnh có người ngược lại thấy không quen, trừ phi là việc cần thiết, nếu không rất ít chủ động qua lại với mọi người.
Có lẽ là cô sẵn lòng liên lạc với đám chị em đó.
Bây giờ không cần giảm cân nữa, vài ngày một lần hẹn nhau đi chạy bộ.
Trước khai giảng mấy ngày, mọi người đều rất bận, không có ai rãnh rỗi.
Ôn Yến thuận tiện chuyển mắt nhìn một người phụ nữ khác ở trong nhà "Chạy bộ giảm béo không?"
Tiểu Kiều trước thường hối thúc Ôn Yến đi ra ngoài vận động, vì cổ vũ cô, cũng đã lấy mình làm gương, mang cô chạy bộ ở trong công viên, sau này Ôn Yến đi trại huấn luyện, cô ta tự nhiên lười biếng.
"Cho tôi xin, ma thì giảm béo cho ai xem. Chỉ việc bay vòng vòng thôi tôi cũng mệt rồi"
"Tự mình tiến bộ không thể cho cô động lực, vậy đàn ông có được không?"
Tiểu Kiều "..."
"Hôm nay chạy hơn mười phút, ngày mai Bạch Bạch nhìn cô nhiều hơn hai con mắt, mỹ nữ ngọt ngào cũng thành phù vân, trong lòng nó chỉ có cô. Được rồi, có động lực chưa? Nhanh đứng lên, chạy xong chúng ta huấn luyện kéo gân."
Bạch Bạch nghĩ cũng không biết nói gì, kí chủ đã chìm đắm tập luyện để thân hình ốm đi một cách không tự phát, cả ngày không phải là kéo các thiếu nữ đi chạy bộ, thì chính là kéo tiểu ma nữ nhà nó khóc hu hu chạy bộ.
Cuối cùng, ngày khai giảng đã tới.
Tiểu Kiều lẫn Bạch Bạch đều thở phào nhẹ nhõm.
Còn tiếp tục như vậy, nó sợ rằng cô ngoại trừ làm một học thần xếp hạng một, muốn cho bản thân xác định một ước mơ nhỏ là làm bé khỏe bé đẹp cái gì đó.
Thật tốt, khai giảng rồi.