Ôn Yến vừa bước xuống kí túc đã thấy Ôn Vĩ Kỳ vội vã chạy tới, đi bên cạnh là nam sinh xa lạ, có vẻ như vừa mới quen. Nam sinh thấy cô, sắc mặt thoáng phức tạp, sau lại vui vẻ bắt tay, niềm nở chào hỏi.
"Chào cậu, tớ là Đặng Dương, bạn cùng kí túc của A Kỳ, cậu là chị của cậu ấy hả.
Nam sinh ngũ quan xinh đẹp, không phải là kiểu đẹp phi giới tính như Ôn Vĩ Kỳ, mà là loại hình thiếu niên ánh dương, lúc nào cũng tươi cười, tràn đầy sức sống.
"Xin chào, tôi là Ôn Yến" Ôn Yến đưa tay định bắt tay với cậu ta, thế nhưng tay Đặng Dương lại bị Ôn Vĩ Kỳ tàn nhẫn đánh rớt.
"Gì, bạo lực thế" Đặng Dương xoa tay, chu môi khóc thầm.
Cậu ta không phải là tỷ khống đấy chứ
"Chị của A Kỳ cũng là chị của tớ. Sau này cứ gọi tớ là Dương Dương, tớ gọi cậu là Tiểu Yến" Đặng Dương vui vẻ, khoác vai hai người. Ôn Vĩ Kỳ tuy vui vẻ vì có người muốn làm bạn với chị mình nhưng không vì thế mà chừa cho Đặng Dương mặt mũi.
"Cút cút, ai anh em với cậu. Bỏ tay thúi của cậu ra khỏi người chị tớ."
Đặng Dương "...."
Đại ca, tỷ tỷ của cậu có cho free tôi cũng không thèm nhé.
"Tiểu Yến, cậu học lớp mấy?" Đặng Dương đã xem danh sách, nhưng chẳng thấy ai tên Ôn Yến, có lẽ cô học lớp khác.
"Lớp một" Ôn Yến bình thản nói ra một câu cũng đủ làm mặt Đặng Dương biến sắc.
"Lớp một? Mẹ nó thiên tài a" Cậu ta từ nhỏ luôn cầm cờ đi đầu, mất ăn mất ngủ học hành nhưng chỉ có thể vào lớp hai. Cô gái trước mặt thế nhưng lại học lớp chuyên số một của trường, quả là nhìn người không thể nhìn mặt, học thần a!
Ba người nói với nhau vài câu, sau đó ai về lớp nấy.
Lớp học của Ôn Ý ai cũng mang theo một quyển sách, đều là mọt sách, thấy cô xấu xí nhưng họ cũng lười quan tâm.
Cô nhìn quanh phòng, chỉ thấy chỗ được các nữ sinh tụ lại đông nhất là bàn của một cô gái rất xinh đẹp.
Dường như bọn họ đang nói về các nam sinh đẹp trai vừa gặp, giọng rất lớn.
Ngồi được vài phút giáo viên đã tới dẫn bọn họ ra sảnh tổ chức khai giảng.
Đông vô cùng!
Ôn Yến bị số lượng người làm cho nghẹt thở. Cô ngẩng lên muốn xem là ai có thể khiến bọn họ trở nên điên cuồng như vậy.
Nam sinh kia cao gầy, khi mỉm cười lên dịu dàng, giọng đọc bài diễn thuyết cũng rất cuốn.
Là hội trưởng hội học sinh, có lẽ là đàn anh năm cuối.
Buổi khai giảng mau chóng trôi qua, mọi người lần lượt về lớp. Chủ nhiệm cầm theo giáo án bước vào.
"Buổi học đầu tiên chúng ta sẽ giới thiệu nhé, bắt đầu từ em đi."
Mọi người ai cũng chuyên tâm đọc sách, học bá giới thiệu rất ngắn gọn nhưng đầy đủ. Sau cô bạn xinh đẹp nhất lớp ngồi phía trên là tới lượt Ôn Yến.
"Lâm Chung Đình, hạng năm" Hạng trong miệng cô nàng là hạng thi vào trường.
Cả lớp vỗ tay ào ào. Cô gái này đã xinh đẹp lại còn học giỏi, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
"Ôn Yến, hạng nhất" Lớp học đang đọc sách đều đồng lượt ngẩng đầu, ánh mắt một lời khó nói hết.
Ôn Yến nghe giọng ai đó xì xầm.
"Xấu như thế mà lại là thủ khoa."
"Có phải gian lận không?"
"Eo ơi, vừa mập vừa đen, tởm quá."
Ôn Yến với mấy lời này chọn cách nhắm mắt làm ngơ không nói gì, cô bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục đọc quyển sách còn đang giang dở.
Giáo viên rất hài lòng hành động này của cô, lại tiếp túc nghe những người khác giới thiệu. Cuối cùng đập bàn một cái rầm, bà nghiêm khắc
"Những người ngồi đây nếu không phải học thần đều là học bá. Tôi biết các em kiêu ngạo về thành tích, ít nhiều coi khinh người khác. Thân là giáo viên của các em, tôi khuyên các em nên chú tâm học tập, đừng mơ mộng hay giở trò hãm hại ai. Để tôi phát hiện được thì chuẩn bị cuốn gói đi."
Cả đám học sinh sửng sốt, sau đó đều ngượng ngùng đáp lại một lời. Xong xuôi mọi người đứng lên chào tạm biệt giáo viên, lần lượt ra về.
Ôn Yến để ý thấy có vài người đã kết giao với bạn mới, nhưng cô không quan tâm mấy vấn đề này. Ban nãy cùng Ôn Vĩ Kỳ nói qua hẹn gặp ở nhà ăn nên cô trực tiếp ôm sách vở trở về kí túc.
Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy khuôn mặt nhiễm máu me của ma nữ Kiều Kiều, Ôn Yến bị doạ cho lùi một bước chân.
"Thấy chưa, rõ ràng là cô thấy tôi mà."
Ma nữ Kiều Kiều thấy cô bị doạ liền vui vẻ, bay lượn xung quanh người cô.
"Trong mấy chục năm nay nay cô là người đầu tiên nhìn thấy tôi, hơn nữa cô không chỉ nhìn thấy tôi còn có thể nghe được tôi nói chuyện! Tôi sẽ không rời khỏi cô đâu!"
Ôn Yến: "..."
Ôn Yến có chút bực bội cầm quyển sách lên đọc, lẩm bẩm, "Tùy cô thôi, nếu cô không đi, tôi sẽ tìm người đến bắt quỷ."
Hai chữ "Bắt quỷ" này dường như đã uy hiếp đến nữ quỷ, cô do dự rất nhanh, rồi đột nhiên trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, vẻ mặt thống khổ nhìn Ôn Yến "Tôi thật sự sẽ không hại cô, tôi chỉ là một nữ quỷ nho nhỏ cái gì cũng đều không biết, cô không cần phải tìm người tới bắt tôi."
Ôn Yến: "..."
Kỹ xảo biểu diễn tuyệt diệu như thế, khi còn sống nhất định là ảnh hậu.
"Cô phiền quá đấy"
"Cô mới phiền, đã khuyên cô đừng học ở đây nữa, mau đổi trường đi, ở đây rất nguy hiểm đó" Cô ta như keo bám dính vậy, Ôn Yến đi đâu cô ta lại bám theo đó, mở miệng ra mãi mãi là lời khuyên chuyển trường.
"Tại sao phải chuyển đi?" Ôn Yến không hiểu. Trường học cung cấp điều kiện rất tốt, cô muốn nỗ lực học tập ở môi trường này.
"Cái này..." Nét mặt cô ta hiện tia khó xử " Nói chung là mau chuyển đi đi, ở đây rất nguy hiểm"
"Được rồi, được rồi, muốn chuyển thì cô chuyển đi. Tôi không đi đâu hết." Ôn Yến phiền não đẩy cô ta ra, ngồi vào bàn học tiếp tục nghiên cứu bài giảng.
"Cô quả thật là mọt sách" Tiểu Kiều nhàm chán bĩu môi, trực tiếp trèo lên giường nằm.
Ôn Yến ngước mắt lên nhìn cô ta, rồi lại cụp xuống chẳng nói gì.