Hôm nay là cuối tuần, vì đã chuyển từ đầu bếp sang phục vụ cho nên hôm nay không có ca làm của cô. Ôn Yến định ngây ngốc trong kí túc xá.
Sau khi chạy bộ về, ngay lập tức tắm rửa rồi trở lại giường ngủ, kéo rèm, thay quần áo đi ngủ. Âm thanh khua chiêng gõ trống, kèn xe hơi, thậm chí là khàn cả giọng kêu gọi cô đều ngủ mê không nghe thấy.
Ôn Yến trong lỗ tai nhét nút bịt tai, trước sau đều ngủ ngon lành. Kết quả sáng sớm trực tiếp ngủ tới chín giờ sáng, sau khi tỉnh ngủ, cảm thấy bản thân có chút chột dạ, người cũng không phải rất thanh tỉnh.
Chờ cô xuống lầu, lại thấy mấy người F và em trai cô năm người đều đã đứng ở dưới ký túc xá chờ. Lạc Tư Ngôn, hai anh em Lục gia còn tốt, Lý Húc Dương trực tiếp một đôi mắt xanh đen oán niệm mà nhìn cô, Ôn Vĩ Kỳ mới tới im ru không nói gì.
Ôn Yến đi xuống cầu thang thấy năm người trước mặt, đầu tiên là sửng sốt một cái, ngay sau đó vẫy vẫy tay "Buổi sáng tốt lành."
Nói xong quay đầu hướng nhà ăn đi đến.
Vừa thấy cô không mặn không nhạt mà nói câu buổi sáng tốt lành liền thẳng đến nhà ăn mà đi, Lý Húc Dương chỉ cảm thấy chính mình đã chịu một vạn điểm thương tổn, cực kì muốn khóc.
Tối hôm qua bọn họ nghĩ mai là cuối tuần khẳng định cô có thời gian, cho nên bọn họ đặt phòng xong, chuẩn bị mang cô đi ra ngoài chơi, kết quả bốn người ở dưới lầu cô từ lúc mười giờ hơn, đối phương đều trước sau không có một chút phản ứng, gần như các loại biện pháp đều thử qua, thậm chí ngay cả Lý Húc Dương dùng âm thanh loa khuếch đại rống lên cô cũng không có một chút phản ứng.
Sau đó Tư Ngôn liền đi rồi, Thiên Mạch cũng bởi vì thân thể không tốt nên Thiên Hàng dắt tay rời đi, liền còn lại hắn một người lại lăn lộn tới tám giờ rưỡi, ngay cả bác gái quản lý ký túc xá cũng ra mắng, cô vẫn là không có một chút phản ứng.
Hắn cũng không mặt mũi trở về, ngay tại bên trong xe ngủ cả đêm, không đúng, phải nói là chịu tội cả đêm, buổi sáng giờ dậy liền gọi điện thoại cho ba người bọn họ, kết quả ba người bọn họ đều đã tới, có thêm cả Ôn Vĩ Kỳ, lúc này nhân vật chính mới mang theo khuôn mặt buồn ngủ mà xuống lầu.
Đây là ngủ như chết đi?
Đợi cô cả đêm lại đến sáng sớm, năm đại soái ca, liền mỏi mắt trông mong mà đợi cô lâu như vậy, kết quả liền chờ tới một câu buổi sáng tốt lành, thậm chí mị lực của nhà ăn đều lớn hơn so với bọn hắn.
Lý Húc Dương hoàn toàn phẫn nộ tột đỉnh, một bước dài liền vọt tới bên người Ôn Yến, liền kéo lấy cánh tay của cô, lại không nghĩ đối phương mơ mơ màng màng mà quay đầu lại, "Cậu ăn bữa sáng không? Ăn thì tôi mời cậu a."
Lửa giận trong hắn lập tức tiêu tan hết "Ăn, tôi muốn cậu nấu."
Đối phương dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn "Nấu ngoài trời à?"
"Tới nhà tôi đi, không có trưởng bối ở nhà" Lạc Tư Ngôn cũng hứng thú với tay nghề của cô.
"Được" Ôn Yến bị Lý Húc Dương kéo đi trước, bên cạnh là Ôn Vĩ Kỳ bám theo gỡ tay hai người ra.
Ba người còn lại nhìn mấy người phía trước đi xa, trong nhất thời lại có chút vô ngữ cứng họng.
"Anh, em cảm thấy Ôn Tiểu Yến cô ấy thật là lợi hại. Húc Dương tức giận như vậy, cô ấy nói hai câu ngay lập tức tách ra đề tài, cô ấy thật sự có tài năng dỗ trẻ đúng không?"
Nói như vậy, vẻ mặt Lục Thiên Mạch thê lương mà nhìn về phía Lục Thiên Hàng bên cạnh.
"Anh không biết." Lục Thiên Hàng cũng có chút khó hiểu. Thấy ba người đi xa, mấy người phía sau vội vàng đuổi theo.
Nhà họ Lạc bây giờ thật như lời Lạc Tư Ngôn nói, không có ai, vắng tanh. Nguyên nhân là trưởng bối người có việc bận, người ra ngoài đi du lịch, đầu bếp hay người giúp việc phần lớn đã được cho nghỉ, chỉ còn lai rai vài người.
Ôn Yến trực tiếp theo chân cậu ta xuống phòng bếp, bên trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, vô cùng phong phú. Cô đẩy mấy người kia ra ngoài, đóng cửa ngăn cách phòng bếp lại, xăn tay áo lên chuẩn bị.
Năm người kia bên ngoài không có việc gì làm, sau khi chơi xong một ván bài liền lủi thủi vào bên trong phụ giúp.
Trên bếp lò đặt một cái nồi lớn đậy kín vung, ngay cả một tia hương vị đều không thể lọt ra ngoài, nhưng mọi người lại không nhịn được đem tầm mắt nhìn tới.
Cục bột kéo tới kéo lui trong chớp mắt biến thành mì sợi. Nước trong nồi đã bắt đầu sôi, mì kéo xong được cho vào nồi nấu.
Mì nấu xong vớt ra để ráo rồi cho vào trong chén. Trứng vịt muối cắt lát đặt ở bên trên, màu đỏ của dầu từ trứng ứa ra thấm vào sợi mì.
Đậu phộng rang được rải lên, một cái trứng gà cũng được cho vào, sau đó là một ít thịt bò cắt thành khối vuông được xào sơ, chén mì này thật sự rất thơm ngon.
Sáu bát mì được chuẩn bị xong, đặt trên bàn ăn.
Ôn Yến muốn cởi tạp dề, nhưng nhìn phần mì vừa mới kéo còn dư một ít, trực tiếp cho vào nồi nấu.
Nồi sứ trên bếp là nồi chuyên dùng để nấu canh. Nguyên liệu bên trong đều đã được ninh nhừ ra nước ngọt. Cô lấy khăn mở nắp nồi ra, khí nóng nháy mắt bay ra, mọi người trong phòng bếp đều có thể ngửi được mùi thơm!
Hương vị này không biết phải diễn tả như thế nào, khiến cho hồn phách mọi người đều bị dụ hoặc. Mùi thơm rất thanh đạm nha.
Lạc Tư Ngôn thật sự không thích ăn ở bên ngoài, một mặt là vì an toàn, mặt khác là do cái miệng của cậu rất kén chọn, thậm chí kén chọn đến mức chấp nhận chịu đói cũng không đồng ý ăn. Rất nhiều món ăn cũng không hợp khẩu vị của cậu.
Thế nhưng tô mì này thật sự rất thơm...
Vừa rồi bên ngoài mùi thơm còn rất nhẹ, hiện tại trong phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm này. Đúng là một mùi hương làm người ra sảng khoái muốn cầm đũa thử ngay.
Cậu nếm thử bát mì. Nhiệt độ trong bát còn rất ấm, mì kéo có lực, hơn nữa cũng rất thơm.
Lạc Tư Ngôn bình thường không có hứng thú ăn sáng, nhưng tô mì này lại khiến bụng cậu kêu ọt ọt.
Ngon quá!
Ăn xong bát mì, Lạc Tư Ngôn có cảm giác thoả mãn hiếm thấy, dạ dày được lấp đầy làm cho người ta vô cùng thoải mái.