Ngồi ở hành lang bệnh viện, Ôn Yến nhìn hoa trong tay, lại nhìn phòng bệnh phía trước.
Qua hồi lâu, Lạc Tư Ngôn cùng Lục Thiên Mạch, thậm chí là người nhà Lý Húc Dương lúc này mới đuổi lại đây.
Cơ hồ là mọi người vừa đến liền nhìn về phía Ôn Yến đang ôm hoa.
"Cháu là..."
Một nữ nhân trung niên trang điểm tinh xảo dường như muốn nói cái gì với cô, nhưng trực tiếp bị nam nhân bên cạnh kéo lại.
Đồng thời bên kia có một người tới chỗ Lục Thiên Hàng tìm hiểu tình huống của Lý Húc Dương. Ôn Yến trước sau đều ôm hoa, trầm mặt không có đáp lại.
Vốn dĩ, mưa không phải cô cầu, Lý Húc Dương cũng không phải cô giữ chặt một hai phải làm cậu ta gặp mưa, bản thân hiện tại còn là người bị hại đâu!
Ôn Yến nhìn chằm chằm khe trắng của gạch men trên mặt đất, nghĩ đến như vậy. Một đôi giày da dính nước xuất hiện trước tầm mắt cô. Ôn Yến ngước lên, là đứa em trai nhỏ của mình.
"Chị..." Ôn Vĩ Kỳ thấp giọng, nghẹn ngào kêu một tiếng.
Trùng hợp đúng lúc này, Ôn Yến cảm giác được bên cạnh mình lún xuống.
Cô không quay đầu xem cũng biết là Lạc Tư Ngôn, chỉ có trên người cậu ta luôn tản ra một mùi hương như có như không, rất dễ nhận ra.
"Mình biết.."
"Hai người có thể câm miệng không?"
Hai thiếu niên nghe định nói chuyện, Ôn Yến liền đón đầu chặn trước một bước trước khi hai người mở miệng, sau đó tiếp tục ngơ ngẩn nhìn cái khe kia.
Lạc Tư Ngôn nhìn cô như vậy, nhướng mày, không có nói nữa, không bao lâu liền không biết bỏ đi đâu. Ôn Vĩ Kỳ vẫn là trầm mặt chắn phía trước.
Đầu này, lại không nghĩ Lục Thiên Mạch thế nhưng cũng ngồi xuống bên người cô, cười nói, "Ôn Tiểu Yến, không biết chúng ta học bù tối nay còn tiếp tục hay không?"
"Tiếp tục, giáo án tôi đã viết xong, lần trước cho cậu phát bài thi, tôi cũng muốn kiểm tra phê chữa một lần, tối thứ bảy tôi sẽ đi qua."
"Tôi còn tưởng rằng cậu bởi vì tức giận, mà tức giận sẽ không cho tôi học bù đâu?" Lục Thiên Mạch sửng sốt, ánh mắt thoáng qua tia vui mừng.
"Vì cái gì? Tôi không có đạo lý có tiền mà không đi, tôi cần tiền, tôi cũng cần một công việc kiếm thêm thu nhập, học bù vừa nhẹ nhàng vừa có lợi cho học tập, tôi vì sao không dạy bù cho cậu?"
Ôn Yến quay đầu nhìn Lục Thiên Mạch, đối phương liền cười rộ.
Bên này bác sĩ làm kiểm tra cho Lý Húc Dương rốt cuộc đi ra, "Không có vấn đề gì lớn, bé trai thân thể rất tốt, chính là có chút sốt, chờ đêm nay sốt lui liền không có gì."
Ôn Yến vừa nghe thân thể thiếu niên không có vấn đề gì, đứng dậy lập tức liền đi ra ngoài.
Trùng hợp đúng lúc này, Lục Thiên Mạch liền giữ lại cánh tay cô, "Mình đưa cậu đi"
"Không cần, mình cùng Tiểu Kỳ trở về" Ôn Yến từ chối. Ôn Vĩ Kỳ thấy cô trong lúc tức giận vẫn còn nghĩ tới mình liền cười thầm trong lòng, ngoan ngoãn dính sát chị gái.
"Nơi này cách xa trường học, một nữ sinh như cậu buổi tối cũng không an toàn, mình thấy hai cậu cũng không mang tiền ra cửa, chẳng lẽ muốn đi bộ trở về sao?"
Lục Thiên Mạch tiếp tục đối với cô cười.
"Tính phí học bù một giờ."Ôn Yến bình đạm trả lời.
"Có thể, có thể, cậu nói cái gì cũng có thể."
Ba người đi ra ngoài, vừa lúc đi ngang qua Lạc Tư Ngôn không biết từ nơi nào trở về, đầu này, Lục Thiên Hàng sau khi nghe xong bác sĩ nói, vừa lúc liền thấy được Lục Thiên Mạch, Ôn Vĩ Kỳ và Ôn Yến cùng nhau đi ra ngoài, muốn tiến lên, trong đầu lại không tự chủ được mà hồi tưởng cái nắm tay kia, cuối cùng cười khổ, tìm vị trí ngồi xuống.
Mà Lạc Tư Ngôn vừa định giữ chặt tay Ôn Yến, cô ngay lập tức tránh ra, căn bản không liếc nhìn cậu ta một cái, tiếp tục đi đến phía trước.
Lạc Tư Ngôn bị bỏ ở phía sau ba người, mắt nhìn bàn tay thất bại vủa mình, hạ mi xuống.
"Như thế nào cảm thấy cậu đối với Tư Ngôn đặc biệt không kiên nhẫn?" Lục Thiên Mạch biết rõ còn cố tình hỏi
"Cậu không cần thử tới thử lui, tôi trước đó thấy được nữ sinh đem di động phát sóng trực tiếp ném tới trước mặt tôi trước khi vào lớp từng ở phía sau khu tự học nói chuyện với Lạc Tư Ngôn"
Nghe cô nói như vậy, Lục Thiên Mạch cùng Ôn Vĩ Kỳ nhướng mày.
Thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
A, ngu ngốc, gậy ông đập lưng ông.