Ở phía sau cô, Lạc Tư Ngôn tiếng cười trầm thấp vọng lại, hồi lâu mới cứng họng nói, "Ôn Tiểu Yến, cậu không cần quá ngây thơ. Cậu cho rằng Lục Thiên Mạch có thể bảo hộ cậu bao lâu? Cho dù cậu ta cưới cậu, cậu tin tôi cũng có thể đem cậu đoạt đi hay không? Mặc kệ cậu trốn đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể tìm được cậu."
Thiếu niên tràn đầy tự tin.
Nghe vậy, Ôn Yến nén lại run rẩy trong lòng, ngoài mặt giơ lên khóe miệng, xoay người nhìn cậu ta.
"Tôi không dựa vào Lục gia hay Lý gia, tôi chính là có Ôn gia chống lưng, còn có chính bản thân tôi."
Tươi cười mang theo trào phúng, cô xoay người đi đến phía trước.
Nghe vậy, thiếu niên nhướng mày, "Được, vậy thử xem."
Ở bên ngoài, Lục Thiên Mạch và Ôn Vĩ Kỳ đang dựa vào bên xe chờ cô.
Vừa thấy cô lại đây, hai người lập tức đuổi theo hỏi có chuyện gì hay không, người kia có làm gì khiến cô khó xử hay không.
Ôn Yến vẫn luôn không nói gì.
Lạc Tư Ngôn bên kia có thể thật sự bị dì còn có cậu nhà mình dây dưa, toàn bộ năm học cũng không quay lại trường học, nghĩ đến trước đó đoạn nói chuyện với cô cũng là trên đường lúc tranh thủ làm ra.
Người thắng cuối cùng ở Lạc gia là Lạc tư Ngôn không thể nghi ngờ. Ôn Yến cho dù không thích đối phương, cũng sẽ không hoài nghi năng lực của hắn.
Lớp mười một nghỉ hè chỉ có hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, đến ngày tựu trường, cả trường chỉ có học sinh lớp mười hai.
Cả tòa nhà dạy học, cực kỳ yên tĩnh, hành lang ngày thường rất ồn ào, vậy mà bây giờ ở bên ngoài chỉ có rất ít học sinh.
Đây chính là lớp mười hai, tránh không được căng thẳng, áp lực.
Ngày đầu tiên lớp mười hai, chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng nói rất nhiều câu cổ vũ lòng người, mỗi một học sinh đều được cổ vũ, trước giờ chưa từng có ý chí chiến đấu tràn trề như vậy.
Bên cạnh tấm bảng đen, treo lịch đếm ngược ngày thi đại học.
Lục Thiên Mạch bên này, mỗi ngày lấy bảo hộ làm lý do, theo vào cùng ra, trên đường về nhà cậu ta đi theo, ở trong trường học rảnh rỗi cậu ta cũng đi theo, thậm chí chỉ cần có sinh vật giống đực tới chung quanh cô trong phạm vi nửa thước, mặc kệ ở đâu, cậu ta đều có thể bỗng nhiên vụt ra tới, nhe răng trợn mắt đem đối phương uy hiếp đi.
Đang trên đường nhỏ đi về nhà, Ôn Yến rốt cuộc bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua, cất bước đi qua Lục Thiên Mạch và Ôn Vĩ Kỳ cách phía sau cô không xa nhìn một cái. Buổi tối cô đưa hắn rời đi, đứng ở dưới lầu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu ta.
"Lục Thiên Mạch, cậu rất nhàn sao?"
"Không có a, mình đây không phải lo lắng cậu xảy ra chuyện, Tư Ngôn hiện tại đầu óc không bình thường. Mình sợ cậu ta làm chuyện không tốt, đến lúc đó thống khổ chính là mấy người, cậu xem anh mình cùng Húc Dương liền không nói, hai người bọn họ thích cậu như vậy, Ôn Vĩ Kỳ cũng sẽ bị cậu liên luỵ, nửa đời sau của cậu sẽ không hạnh phúc. Tư Ngôn càng không cần phải nói, vợ cậu ta oán hận cậu ta, cậu ta cũng coi như là vừa tội."
Lục Thiên Mạch tính đến rất rõ ràng.
Ôn Yến trực tiếp nở nụ cười "Nhưng mà em trai mình còn phải học để thi Đại học, cậu kéo nó theo phá làm gì? Cậu không lo cho tương lai sao?"
"Mình đâu có, cậu ta tự theo mà" Lục Thiên Mạch bĩu môi vô tội. Ôn Vĩ Kỳ bên kia bị đồng đội bán tức giận đến run rẩy.
"Cho nên cậu hiện tại là giữ vợ dùm anh trai, hay là giữ vợ cho Lý Húc Dương hả?"
"Vậy phải xem cậu, xem cậu thích ai."
Nghe vậy, Ôn Yến mỉm cười, đôi mắt bỗng nhiên vừa động, tiến lên hai bước, liền kéo lại hai tay Lục Thiên Mạch đem cậu ta sang một bên, giây tiếp theo vài chiếc mô tô ngay lập tức từ bên cạnh bọn họ lướt qua.
"Cậu không sao chứ?" cô dừng lại hỏi.
"Không. Mịa, anh mình, ba người bọn họ đều không ở đây, đám tiểu lâu la này thế nhưng nhân cơ hội soán vị!" Ôn Yến sau khi trở về từ trại huấn luyện chính là nữ học thần xinh đẹp khả ái, nam sinh muốn tiếp cận cô thật sự rất nhiều. Lúc trước có ba người kia nên không ai dám động, bây giờ thần giữ của đi rồi, ăn trộm, ăn cướp đều lần lượt tới nhà gõ cửa.
Tức chết cậu ta.
Nghe Lục Thiên Mạch nói như vậy, Ôn Yến trừng cậu ta một cái, buông ra hai tay đối phương liền đi đến phía Ôn Vĩ Kỳ.
Cũng đúng lúc này, Lục Thiên Mạch bỗng nhiên thấy sợi dây màu đỏ được dệt rất đẹp trên cổ tay áo đồng phục, trên đầu treo hạt đào, mới vừa duỗi tay đem nó tháo ra, tiếng cô gái liền truyền tới, "Cậu còn không đi?"
Hắn ma xui quỷ khiến mà đem dây đỏ này nắm chặt trong lòng bàn tay, "A.... ừ, hai người đợi một chút"
Sau đó xiết chặt dây đỏ tiến lên theo, tiếp tục cười hì hì tìm cô đáp lời.
Về đến nhà, Lục Thiên Mạch nằm ở trên giường lúc này mới đem dây đỏ ướt sũng mồ hôi của mình buông lỏng ra, tay cầm một đoạn, treo trước mắt mình, run lên, lại giơ tay sờ lồng ngực luôn nhảy bùm bùm của mình từ lúc giấu dây đỏ tới giờ.
Ôn Tiểu Yến...
Không được, hắn không thể như vậy. Đừng nói Húc Dương, chính là anh hắn đều luôn nhớ Ôn Tiểu Yến, mỗi lần gọi điện thoại viết thư trở về đều phải dò hỏi, bọn họ đều cho rằng mình đang che chở cô, đều tín nhiệm mình như vậy.
Nghĩ như vậy, Lục Thiên Mạch liền đem sợi dây màu đỏ đó nhét vào ngăn kéo đầu giường, mắt không thấy tâm không phiền, hai tay gối dưới ót không được bao lâu, ngay lập tức lại đem dây màu đỏ đem ra, nhét vào dưới gối đầu của mình.
Ngủ ngon....Ôn Tiểu Yến.
Hắn thử nói như vậy, theo sau liền cười trộm nhắm mắt lại.