Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Vivu
Kiều Á Nam vừa nghe tin liền nhanh chóng chạy đến văn phòng của Tuyên Minh. Cô thực sự rất bất ngờ khi biết Mỹ chính thức thông báo rằng công nghệ truyền thông G đã bước vào giai đoạn mô phỏng.
Tuyên Minh nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi: "Bộ trưởng Kiều, theo tôi được biết, tốc độ nghiên cứu và phát triển G ở Mỹ chậm hơn nhiều so với chúng ta. Nhưng đột nhiên bọn họ cua một khúc vượt mặt chúng ta, cô nghĩ nguyên nhân là gì?"
Y cho rằng Kiều Á Nam nhất định sẽ không bán thành quả nghiên cứu của tiến sĩ Triệu cho Mỹ, bởi dù sao cô ta vẫn cần dựa vào thứ này để leo lên cao. Nhưng Kiều Á Nam vừa mới lợi dụng chính phủ Mỹ để gϊếŧ tiến sĩ Triệu, Mỹ ngay lập tức đã công bố một bước đột phá trong công nghệ G, điều này chắc hẳn phải có liên quan tới nhau.
Do đó, y gọi người đến đây không phải là để nghe câu trả lời trung thực từ miệng đối phương, mà là để thăm dò cuộc trò chuyện của cô ta với hệ thống.
Qủa nhiên, Kiều Á Nam thầm gọi hệ thống trong lòng: ", rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở Mỹ? Sao họ lại đi trước chúng ta một bước? Không phải cậu nói rằng họ sẽ không thể đạt được một chút tiến bộ quan trọn hay sao?"
giọng trầm thấp, như đang cố kìm nén cơn tức giận: "Ký chủ, tại sao Mỹ nhanh hơn chúng ta, cô phải là người biết rõ nhất chứ? Tôi vừa xâm nhập vào internet của họ và phát hiện ra rằng, thuật toán G mà họ nghiên cứu được giống hệt như của tiến sĩ Triệu. Đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Ký chủ, tôi nhớ cô đã nói rằng: sau khi Mỹ gϊếŧ chết tiến sĩ Triệu thì đã hỏi cô về việc hợp tác nghiên cứu thuật toán G, cô tùy tiện gửi cho họ một tài liệu giả mạo, nhưng chính xác thì cô đã gửi cái gì?"
Sau khi tiến sĩ Triệu qua đời, đã lần theo tín hiệu Bluetooth mà nó cài vào chiếc SUV sắp phát nổ để quét con chip bên trong cơ thể của tiến sĩ.
Trong khoảng thời gian này, người Mỹ đã gửi một tin nhắn yêu cầu Kiều Á Nam thanh toán cho vụ gϊếŧ người, đó là thuật toán G.
Kiều Á Nam cuối cùng cũng nhớ ra điều này, ngay lập tức hoảng sợ: "Tôi không gửi gì cả! Tôi tìm thấy một tài liệu được đánh dấu G từ thùng rác của cậu nên đã gửi nó. Nếu cậu ném nó vào thùng rác, thì nó chắc là thứ vô dụng rồi!
tức sùi bọt mép, thiếu chút nữa là xỉu ngay tại chỗ.
Nó chui vào thùng rác của mình, nhìn vào hồ sơ truyền tải, nghiến răng nghiến lợi gầm rú: "Cô đọc không hiểu à? Đó là bản nháp của tiến sĩ Triệu!"
Kiều Á Nam vừa khó hiểu vừa ủy khuất: "Tôi không hiểu! Bộ không thể gửi bản thảo tính toán sao?"
hít một hơi, nhưng không kìm được lửa giận trong lòng, rít gào phẫn nộ: "Cô có biết thuật toán là cái gì không? Thuật toán được suy ra từ logic của suy nghĩ và hướng tiến triển! Đối với công nghệ G, kết quả của thuật toán không quan trọng, cái cốt yếu ở đây là quá trình, logic và phương hướng. Bản thảo tính toán, đúng lúc lại là thứ bọn họ muốn nhất! "
"Cô có phải là đồ ngốc không?" gằn giọng: " Đã bao lần tôi dặn cô phải chăm chỉ học hành, CHĂM CHỈ HỌC HÀNH, đừng quá ỷ lại vào tôi, tại sao cô lại không làm vậy? Chỉ cần có chút thường thức cơ bản hoặc nền tảng thì cô đã không gửi một thứ quan trọng như vậy!"
Kiều Á Nam cũng phát lửa, phản bác: "Nếu cậu biết bản thảo này rất quan trọng thì tại sao lại ném nó vào thùng rác? Cậu căn bản chỉ đang lừa tôi! Tôi đã nói rằng tôi không muốn giao dịch với Mỹ, là cậu buộc tôi phải hợp tác với họ, cậu nói rằng muốn rèn luyện năng lực của tôi. Giờ thì sao, có chuyện đã xảy ra lại ném trách nhiệm cho tôi. Được, tôi làm cái gì cũng sai, mọi điều cậu làm là đúng! Cậu có giỏi thì tự mình đi công lược Tuyên Minh, cần tôi làm gì? "
hoàn toàn không nói nên lời. Hiện tại, nó chính là vô cùng hối hận, hối hận lúc đó máy móc bị nước tràn vào nên mới giao cho Kiều Á Nam làm chuyện quan trọng như vậy. Một kẻ rác rưởi với chỉ số IQ không thể trở thành thiên tài dù có trau dồi đến đâu, chưa kể cô ta không biết làm việc hay chăm chỉ mà chỉ dựa dẫm vào người khác trong mọi việc.
"Quên đi, bây giờ không phải lúc tranh luận chuyện này, chúng ta vẫn hành động theo kế hoạch ban đầu."
thở dài giải thích nhanh chóng: "Tôi sẽ tung tin tiến sĩ Triệu bị sát hại để chèn ép giá cổ phiếu của tập đoàn Hải Minh. Khi tập đoàn không cầm cự được nữa, cô sẽ đứng lên làm vị cứu tinh. Có sức ép của Mỹ, tình hình của Tuyên Minh càng khó khăn thì càng có lợi cho chúng ta."
Kiều Á Nam thoạt đầu còn có chút áy náy, nhưng khi nghe lời này, cô ta lập tức khoe mẽ: "Cậu xem, tôi không phải là chó ngáp phải ruồi à! Mỹ muốn hủy Tập đoàn Hải Minh, tôi sẽ đứng lên vào lúc mấu chốt nhất, Tuyên Minh nhất định sẽ rất biết ơn. Kế hoạch không có bị phá hủy, ngược lại càng trở nên hoàn mỹ, đúng không?"
yếu ớt lên tiếng: "Tôi sẽ dẫn hướng dư luận trên mạng, cô trước hết hãy trả lời Tuyên Minh đi kìa."
Cuộc trò chuyện của cả hai đến đây là kết thúc.
Tuyên Minh ngồi đối diện với bọn họ, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại là lửa giận thiêu đốt. Y biết Kiều Á Nam là một kẻ ngu ngốc, nhưng không ngờ được rằng cô ta có thể ngu tới tình trạng này.
Chỉ vì có được một hệ thống, từ một kẻ phế vật không nên có đã biến thành một nhà khoa học nữ kiệt xuất nhất Trung Quốc, thật quá nực cười.
Vì nhiệm vụ, cô ta có thể lấy mạng người, cướp đoạt thành quả, chơi xỏ lòng người, phản bội công ty hay thậm chí là lợi ích quốc gia. Cô ta đúng là súc sinh mà.
Nếu không phải công nghệ G cốt lõi vẫn đang nằm trong tay Kiều Á Nam, Tuyên Minh thực sự muốn mua người gϊếŧ người.
"Khi nào thì cô có thể tìm ra thuật toán G?" Tuyên Minh xoa răng hàm sau, cố gắng hết sức để không tỏ ra u ám.
"Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể. Tuyên tổng, xin hãy tin ở tôi." Kiều Á Nam trả lời bằng vài câu sáo rỗng.
"Được rồi, cô ra ngoài đi." Tuyên Minh hắt tay, vẻ mặt đầy chán nản.
Kiều Á Nam nhận ra tâm trạng muộn phiền của anh, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng cô không thể dừng kế hoạch được. Nếu không kéo Tuyên Minh từ trên trời cao xuống bùn đất, y sẽ không bao giờ cúi đầu nhìn thấy sự tồn tại của cô.
"Vậy tôi sẽ quay lại làm việc, gặp lại sau nhé, Tuyên tổng."Kiều Á Nam ra khỏi văn phòng, do dự đứng ở cửa một lúc, nhưng nhanh chóng cứng rắn bỏ đi, không quay đầu lại.
Tuyên Minh nhấc ống nghe, lạnh giọng dặn dò: "Tôn Kính Thư, anh để người trong bộ phận PR chú ý theo dõi xu hướng trên mạng. Một khi tin tức về vụ gϊếŧ người của tiến sĩ Triệu được đăng tải, hãy lập tức tìm người xóa nó, sau đó kiểm soát dư luận. Ngoài ra, hãy chuẩn bị một quỹ đối phó với việc giá cổ phiếu giảm mạnh. "
Người mật vụ ngồi ở bên cạnh ngạc nhiên: "Chúng tôi đã giúp ngài trấn áp tin tức mưu hại tiến sĩ Triệu, ai dám thả nó ra?"
"Người không sợ chết tự nhiên sẽ thả ra. Vì lợi ích, có chuyện gì không dám làm? Hãy liên hệ chính phủ, yêu cầu họ hợp tác với chúng ta càng nhiều càng tốt. Sắp tới sẽ có một cuộc chiến cam go để chiến đấu."
"Ngài có quá nhạy cảm rồi không? Chúng ta đã chào hỏi nhiều nền tảng khác nhau và họ không dám đăng tin tức của tiến sĩ Triệu." Người mật vụ xua tay.
Tuyên Minh cắt điếu xì gà, ngậm trong miệng, nhếch mép nói: "Tôi có nhạy cảm hay không, cậu cứ chờ xem đi."
Mười phút sau, tin tức về vụ gϊếŧ người của tiến sĩ Triệu được đăng tải trên các trang mạng lớn cùng lúc. Nó giới thiệu tác động tiêu cực giữa cái chết của tiến sĩ Triệu đối với tập đoàn Hải Minh.
Những người bình thường chỉ cảm thấy rằng người bắt đầu nó là điên rồ, nhưng những người trong ngành và các nhà đầu tư ngửi thấy sự nguy hiểm.
Như vậy chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, giá cổ phiếu của Hải Minh đã giảm tới %, những kẻ trùm sò tài chính từ nước ngoài đã nhắm tới miếng mỡ này từ lâu và giờ sẵn sàng ăn sạch nó.
Điều kỳ lạ hơn nữa là thông báo này xuất hiện trên các nền tảng lớn một cách khó hiểu và không ai đứng ra chịu trách nhiệm về nó chứ đừng nói đến việc xóa nó đi.
Dư luận vẫn còn nghi ngờ nhưng giá cổ phiếu đã giảm mạnh và tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.
Tuyên Minh nhanh chóng từ bỏ công chúng và chỉ tập trung vào việc huy động vốn, chuẩn bị tăng giá cổ phiếu. Người mật vụ nhận ra có điều gì đó không ổn và đã quay lại trình báo với cấp trên.
Tập đoàn Hải Minh từng đứng đầu ngành công nghệ thông tin đang phải đối mặt với thử thách sinh tử, nếu không níu kéo được thời điểm này có thể phải tuyên bố phá sản.
Mọi người trong công ty đang hoảng loạn, nhưng Trang Lý vẫn làm việc bình thường và tan làm như mọi ngày, không hỏi một lời.
Cậu trở về bằng tàu điện ngầm, xe chật ních người, tôi ở bên cạnh, siết chặt lấy nhau, mùi mồ hôi tỏa ra khắp nơi, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt xen lẫn, thoảng qua còn có mùi hôi thối của nấm chân, hỗn hợp mùi khó tả này khiến người ta choáng váng.
Nhưng Trang Lý không cảm thấy khó chịu, bởi vì khi nhìn xung quanh, có mái tóc đen, đôi mắt đen và làn da vàng, đó là một vẻ đẹp mà cậu có nằm mơ cũng không bao giờ có thể đẹp như vậy.
Nhìn những người đồng hương này, nhìn lá cờ thuộc về tổ quốc treo trên cột đèn, cho dù tiếng hét vang vọng trong đầu, Trang Lý cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cậu tìm về nhà theo địa chỉ tìm được trên mạng, vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi hương quá đỗi quen thuộc.
"Chân giò kho tương?" Cậu liếm môi, hình ảnh chân giò sốt nước tương khi còn nhỏ hiện lên trong đầu. Có vẻ như đất nước này cũng giống như quê hương của cậu.
"Ai nha, về rồi à! Mau ngồi ăn đi, bố nấu móng heo sốt cho con nè! Còn nóng hổi luôn!"
Ông có vóc dáng lực lưỡng, khi ngồi xuống, hai bàn tay trắng mập mạp lần lượt vỗ vào chiếc bụng to của mình, giống như một vị Phật Di Lặc.
Nhìn thấy nụ cười yêu thương của người đó, Trang Lý không khỏi sững sờ.
Tuy nhiên, dường như đã phát hiện ra một lục địa mới, cười chế giễu: "Ký chủ, tôi thấy cậu thực sự không đáng yêu chút nào! Đánh giá độ hảo cảm của mẹ dành cho cậu là -! Đây là người thân hay kẻ thù vậy?"
Lúc này, Trang Lý mới nhận ra rằng có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Phật Di Lặc, bà ấy đã ngoài năm mươi tuổi, trông rất bình thường, nhưng vẻ mặt lại vô cùng ảm đạm.
Đây là mẹ kế của "Trang Lý", tên Thường Tuệ, hai người không có quan hệ huyết thống nên không có gì ngạc nhiên khi độ hảo cảm thấp.
tiếp tục xem xét cha của Trang Lý, Trang Đại Hải, với giọng điệu châm biếm: "Ký chủ, để tôi xem độ hảo cảm của cha cậu đối với cậu như thế nào. Người xấu như cậu thì không nên được ai yêu mến. Hehehe, độ hảo cảm của bố dành cho cậu là..."
Âm thanh của hệ thống đột nhiên ngưng bặt như bị mắc kẹt.
Trang Lý nhướng mày nói: "Bao nhiêu?" Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hỏi độ hảo cảm của ai đó đối với mình.
không nói một lời, nhưng Trang Lý đã đoán được câu trả lời.
Không cần phải nói, độ hảo cảm của Trang Đại Hải đối với con trai mình rất lớn, nếu không ông ta sẽ không lần lượt bán tài sản của gia đình mình, chỉ để an bài cho con trai cả đời.
"Trang Lý" không phải là một người con ngoan, nhưng Trang Đại Hải chưa bao giờ làm trái ý anh. Trong lòng ông, con trai luôn là người tốt nhất.
"Ơ, con còn làm gì vậy? Mau ăn đi. Bố sẽ để lại cho con cái chân giò to nhất." Trang Đại Hải đeo găng tay dùng một lần, lấy phần chân giò có nhiều thịt nhất và nhiều nước sốt nhất từ
trong chậu, đặt nó vào một cái đĩa trống, cũng xới thêm một bát cơm lớn cho con trai.
Hốc mắt Trang Lý dần nóng lên, chân không tự giác bước qua. Đến bây giờ cậu mới thực sự cảm thấy thế giới này sẽ thuộc về mình và gia đình này cũng là thuộc về cậu.
- -------------------
Tương giò (chân giò sốt nước tương)
Phật Di Lặc
Di-lặc hay Di Lặc (zh. 彌勒, sa. maitreya, pi. metteyya là cách phiên âm, dịch nghĩa là "người có lòng từ", cũng có thuyết có tên là Vô Năng Thắng (zh. 無能勝, sa. ajita), phiên âm Hán-Việt là A-dật-đa, là một vị Bụt hay Bồ tát trong quan niệm Đạo Bụt.
Trong Đạo Bụt Tây Tạng, Di-lặc được thờ cúng rất rộng rãi. Trong Đạo Bụt Trung Hoa, từ thế kỷ , hòa thượng Bố Đại được xem là hiện thân của Di Lặc. Điều này dẫn đến rất nhiều hình tượng Bụt Di Lặc bị khắc hoạ là một ông già to béo đang cười (Wikipedia).