Edit: Hyukie Lee
Sau khi cái áo nữ bị Kiều Thiều ném vào thùng rác lại bị lụm ra.
Nguyên nhân không phải do y, mà là Kiều Thiều sợ lúc dì Ngô dọn rác nhìn cái áo này sẽ suy nghĩ kì quái.
Kiều Thiều có thể qua đây học tập đã rất không dễ dàng, thật sự không muốn người nhà nghĩ nhiều.
Áo sơ mi trắng không chỗ an nghĩ cứ vậy bị mang đến trường học.
Bình tĩnh xem lại, chiếc áo này nếu không xem mạc chắc chắn sẽ không biết là đồ nữ, nhưng cái nhãn trong cổ áo là in vào, muốn xé cũng không xé được.
Hiếm khi bạn học Hạ Thâm cũng không biết nói gì.
“Ừm…” Hạ Thâm dừng lại: “Kiểu dáng cũng không phân biệt nam nữ.”
Kiều Thiều lấy ba lô dưới giường ra, ném cái áo lên tay hắn.
Bỗn chữ “Thời trang bé gái” đầy sặc sỡ đập vào đáy mắt Hạ Thâm.
Hắn không khỏi khẽ cười ra tiếng.
Còn dám cười!
Kiều Thiều rất tức giận: “Đây là một cái áo nữ, cậu nhìn eo bóp nhỏ xíu kìa!”
Hạ Thâm kéo nó ra, xa xa ướm với người Kiều Thiều: “Cậu mặc rất vừa.”
Kiều Thiều lặp lại: “Nhưng nó là đồ nữ!”
“Thì có sao đâu?” Hạ Thâm nói: “Nhãn trong cổ áo, không vạch ra sẽ không ai biết.
Đạo lý rất đúng, nhưng mà… Kiều Thiều: “Đầu có thể nát máu có thể chảy, nhưng đồ nữ tuyệt đối không thể mặc!”
Hạ Thâm vừa buồn cười lại có chút đau lòng — Cuộc sống càng gian nan thì lòng tự trọng càng mạnh, hắn hiểu.
Nghĩ đến đây, Hạ Thâm có chút hổ thẹn, trò đùa này của mình hơi lố, đúng là khi dễ con nít.
Hắn thu lại chiếc áo, nói rằng: “Tôi đổi một cái áo mới cho cậu.”
Kiều Thiều: “?”
Hạ Thâm đi tới: “Cậu cởi đồ ra trước đi.” Nói xong còn hỗ trợ cởi áo sơ mi Kiều Thiều ra.
Kiều Thiều không từ chối, y đã quen được người hầu hạ mặc quần áo, còn thành thật duỗi tay.
Hạ Thâm cởi áo dơ ra, cau mày nói: “Cậu… Cũng hơi trắng đó.”
Kiều Thiều ngồi đến thẳng thắn vô tư: “Cũng được, mùa hè phơi nắng đen hơn rồi.”
Hạ Thâm: “Cậu chưa thấy tôi cởi quần áo sao.”
Kiều Thiều cảm nhận được khiêu khích: “Thế tôi cho cậu một bịch rác vào mặt để cậu có cơ hội cởi quần áo nhé?”
“Được nha.” Hạ Thâm nháy mắt mấy cái: “Thuận tiện chúng ta còn có thể tắm uyên ương.”
Kiều Thiều nổ tung: “Câm miệng!”
Hạ Thâm cảm thấy như vậy không tốt, nhưng đùa tên nhóc này thật sự rất vui, nhịn không được.
Hắn cầm cái áo bẩn của Kiều Thiều vào toilet.
Phòng ngủ tầng năm “cao cấp” còn có máy giặt quần áo, Hạ Thâm chà miếng xà bông lên chỗ dơ sau đó để vào máy giặt.
Tuy Kiều Thiều giận hắn nói hưu nói vượn, nhưng thấy người ta nhiệt tình giúp đỡ như vậy, cũng không giận lâu lắm.
Sau khi Hạ Thâm đi ra liền nói: “Chờ.”
Kiều Thiều muốn hỏi hắn đi đâu, nhưng người đã đi mất.
ước chừng mười mấy phút sau, Kiều Thiều cảm thấy lành lạnh, Hạ Thâm đã trở lại.
Kiều Thiều nhìn qua.
Tựa hồ Hạ Thâm đã chạy, âm thanh thoáng có chút dồn dập: “Cầm.”
Kiều Thiều cầm cái túi, thấy được một chiếc áo sơ mi màu trắng xanh sạch sẽ bên trong.
Hạ Thâm nói: “Cậu không có đồng phục đúng không? Cái này rất giống đồng phục trường mình.”
Kiều Thiều ngẩng đầu: “Vậy mà cậu…” Đi mua quần áo a.
“Đề cử đồ nữ cho nam sinh, là lỗi của tôi, xem như bồi thường.” Hạ Thâm ngồi lên giường Lâu Kiêu nói.
Kiều Thiều nhìn nhìn cái áo, rõ ràng không phải hàng khuyến mãi.
Y muốn hỏi giá tiền, Hạ Thâm lại nói tiếp: “Mặc đi, không mặc chỉ đành vứt, size này người bình thường mặc không vừa.”
Một ít rối rắm của Kiều Thiều bay sạch sẽ.
Cảm ơn con khỉ, đây là Hạ Thâm mắc nợ!
Ai quan tâm bao nhiêu tiền, quần áo đắt cỡ nào mà Kiều Thiều chưa từng mặc qua?
Kiều Thiều mặc vào thử, bi ai phát hiện, đúng là size này rất vừa vặn, không lớn không nhỏ, còn vừa người hơn cái lúc trước.
May mà Hạ Thâm nhịn xuống, không nói ra sự thật đây là đồ trẻ em.
Tiểu Kiều Thiều thật sự quá nhỏ con, cũng may mà vẫn đang trong giai đoạn phát triển, ăn cơm ngon rèn luyện thêm nhiều chút chắc chắn sẽ cao lên.
Chuyện đồ nữ xem như tạm thời dẹp qua.
Tuy Hạ Thâm luôn làm người ta tức giận, nhưng cũng giặt quần áo mua quần áo cho mình, trong lòng Kiều Thiều là thật sự cảm kích.
Y nói: “Tiền thuốc và tiền cơm là bao nhiêu? Tôi trả cậu.” Cũng không thể thiếu nợ nhiều như vậy.
Căn bản Hạ Thâm không muốn y trả, hắn sợ Kiều Thiều trả tiền xong sẽ đói bụng cả tuần.
Ngẫm lại tính tình của Kiều Thiều, không trả tiền tám phần sẽ thấy lòng tự trọng bị thương.
Hắn nói: “Tổng cộng bốn mươi sáu.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Trong lòng y nghĩ thật là rẻ, đương nhiên biểu cảm sững sờ này bị hiểu nhầm thành thật đắt.
Không chờ y mở miệng, Hạ Thâm lại nói: “Tôi là chủ nợ, tôi quy định quy tắc trả tiền.”
Kiều Thiều mơ hồ cảm thấy đằng trước có hố, nhưng y nào sờ tới mạch não của Hạ Thâm.
Chỉ nghe Hạ Thâm nói tiếp: “Bốn mươi sáu đồng, thời hạn trả tiền, mỗi ngày trả tôi một xu.”
Kiều Thiều: “???”
Hạ lão bản bấm tay tính toán: “Cũng chỉ bốn trăm sáu mươi ngày thôi, chỉ hơn một năm là xong rồi.”
Kiều Thiều cảm thấy hoặc là Hạ Thâm điên rồi, hoặc là mình điên rồi: “Này…”
“Thêm bạn nào.” Hạ Thâm nói.
Kiều Thiều lấy di động ra, Hạ Thâm quét mã xong nói: “Nhớ kỹ, sau này mỗi ngày chuyện đầu tiên là gửi tin cho tôi.”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy được nghiêm túc.
Thiệt hay giả?
Học sinh bình thường luôn trả bốn mươi sáu đồng trong bốn trăm bốn mươi sáu ngày sao?
Là y rời xa thực tế, hay hiện thực bây giờ ma huyễn như vậy?
Hạ Thâm vỗ vỗ đầu y, nói : “Thời gian không còn nhiều nữa, tôi có việc đi trước.”
Kiều Thiều vẫn còn hỗn loạn: “Tiền này…”
Hạ Thâm tiếp lời: “Bắt đầu từ ngày mai.”
“Không phải…” Kiều Thiều đáng thương còn không có cơ hội nói hết, vì “chủ nợ” đã đi rồi.
Kiều Thiều ngơ ngác nhìn điện thoại, nhìn chằm chằm một bạn tốt mới thêm vào hộp thư.
Số điện thoại này là mới, hộp thư cũng là mới, bạn tốt duy nhất chính là Hạ Thâm.
Hình đại diện của Hạ Thâm là một quyển sách, bìa là màu xanh đạm, một mảnh rừng u lãnh, một ngọn lửa màu vàng, người ngồi bên đống lửa như bị cả thế giới vứt bỏ.
Robinson phiêu lưu ký?
Kiều Thiều đọc ra tiêu đề trên cuốn sách.
Mà tên wechat của Hạ Thâm cũng chứng thật điểm này, tên là – Không Có Thứ Sáu.
Lúc học tiểu học Kiều Thiều đã đọc qua Robinson phiêu lưu ký, nhớ rõ lúc sau anh ta giải cứu một tù nhân, gọi là Thứ Sáu, từ đó sống nương tựa lẫn nhau.
Ừm…
Một Robinson không có Thứ Sáu?
Kiều Thiều chớp mắt máy cái, bỗng nhiên có chút tội nghiệp.
Lúc này, tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của Kiều Thiều, y nhanh chóng dấu điện thoại.
Trần Tố mặt mệt mỏi trở về, đôi mắt thâm đen rất nhiều.
Kiều Thiều chào hỏi: “Đang vội gì vậy?”
Trần Tố như mới sựt nhớ ra trong phòng có người, giật mình tỉnh lại: “Không… Không vội gì cả.”
Kiều Thiều không đứng dậy được, chỉ đành ngồi trên giường nhìn cậu ta: “Trần Tố?”
Trần Tố có chút bối rối mà nói: “Tôi thấy có người đưa cơm cho cậu nên lúc nãy đi quán ăn.”
Kiều Thiều nhận ra Trần Tố không muốn nói, không hỏi nhiều nữa, chuyển đề tài, hỏi cậu ta một cái đề bài.
Nói tới học tập, Trần Tố lên tinh thần rất nhanh, ngồi bên người Kiều Thiều giảng giải.
Kiều Thiều nghe đến nghiêm túc, khen ngợi: “Cậu nói còn rõ ràng hơn giáo viên nữa!”
Trần Tố nhếch môi cười: “Là tại cậu nghe lại lần hai.”
Kiều Thiều: “Không quan tâm, dù sao thì thầy nói tôi không hiểu nổi, mà cậu nói tôi mới hiểu.”
Tâm trạng Trần Tố rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Chuông đi ngủ sắp vang lên, cũng chưa thấy bóng dáng lông xanh đâu.
Lâu Kiêu thì càng không cần nói, đến buổi tối cũng không trở lại.
Kiều Thiều rất buồn bực, nếu không ở trường còn giành một cái giường làm chi, lãng phí tài nguyên.
Y và Trần Tố đã lên giường, sau chốc lát an tĩnh, rốt cuộc Kiều Thiều vẫn nói nhỏ: “Trần Tố, mình có thể hỏi cậu một chuyện được không?”
Trần Tố nhỏ giọng trả lời: “Sao?”
Kiều Thiều đè thấp âm thanh nói: “Mình không có ý gì khác, chỉ muốn kham khảo thôi… Ừm, một tuần cậu xài hết bao nhiêu tiền?”
Thế này không tính là xâm phạm riêng tư đi? Kiều Thiều rất thấp thỏm.
Trần Tố dừng lại, nói rằng: “Gần hai ba trăm, nhưng tôi chỉ ăn trong căng tin, thật ra năm sáu chục cũng đủ rồi.”
Kiều Thiều chấn kinh rồi! Đến một chữ cũng không nói nên lời!
Năm sáu chục?
Năm sáu chục đô la cũng không được tính là tiền a!
Trần Tố thấy người không nói, lại hạ giọng: “Đừng so với người bên ban quốc tế, bọn họ không giống, chúng ta chỉ cần ăn no là được.”
Hiển nhiên là không ngoài Hạ Thâm, Trần Tố cũng nghĩ Kiều Thiều là tiểu đáng thương.
Kiều Thiều lấy lại tinh thần, hiểu lầm từ đầu tới đuôi: Xem ra ban quốc tế là một tuần cỡ hai ba trăm, học sinh bình thường là năm sáu chục…
Kiều Thiều nghiêm túc nói: “Đương nhiên mình sẽ không so với ban quốc tế.”
Kiều Thiều đến đây để cố gắng học tập, không chỉ muốn học theo cách của Trần Tố mà còn muốn điệu thấp như cậu ấy làm một học sinh bình thường.
Nhưng thật ra, Trần Tố không phải một học sinh bình thường.
Tiêu chuẩn của vật tham chiếu quá thấp, dẫn đến tiêu chuẩn sinh hoạt của Kiều Thiều ngày càng đáng thương.
Chờ khi Kiều Thiều phát hiện vật tham chiếu không đúng, lúc đó đã muộn không thể vãn hồi.
Kiều Thiều lấy điện thoại ra, nhìn hình đại diện của Hạ Thâm, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Một tuần chỉ tiêu xài năm sáu chục, so ra bốn mươi sáu đồng này đúng là một số tiền lớn.
Hạ Thâm để y trả như vậy là lo mình đói bụng đi.
Tuy miệng người này thúi quắc, nhưng tâm vẫn rất thiện lương.
Kiều Thiều mở khung đối thoại ra, chuyển một xu tiền cho Hạ Thâm, ghi chú: Cảm ơn.
Hạ Thâm vừa ra khỏi cổng trường di động liền vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tin, khóe miệng tràn ra một nụ cười.
Lâu đại gia mắt mù nhướng mày: “Sao vậy?”
Hạ Thâm quơ quơ điện thoại trước mặt hắn.
Lâu Kiêu: “?”
Đừng nói Hạ Thâm quơ qua quơ lại, dù để yên cho nhìn Lâu Kiêu cũng không nhìn rõ.
Mà Hạ Thâm vốn là không muốn hắn nhìn rõ.
“Tôi đang suy nghĩ một vấn đề.” Hạ Thâm nói.
Lâu Kiêu cho rằng hắn đang nói chính sự: “Hả?”
Hạ Thâm nhận một xu, gửi một tin trả lời lại, nhẹ giọng nói: “Tiền vốn , lãi suất thế nào mới có thể mỗi ngày trả một xu, ngày sau tăng thêm đồng nữa.”
Xém chút nữa điếu thuốc của Lâu Kiêu rớt xuống đất: “Cái gì?”
Hạ Thâm: “Không có gì.”
Lâu Kiêu nhìn hắn: “Cậu có vấn đề gì với tiền bạc à?”
“Đúng vậy.” Hạ Thâm cười tủm tỉm: “Muốn cả đời cũng không trả xong một xu.”
Điện thoại Kiều Thiều rung lên, lấy ra liền thấy—
Không có Thứ Sáu: Nhận được rồi (  ̄)(ε ̄ ).
Cái icon này, Kiều Thiều bị một quả mìn làm nổ banh xác.
==
Tác giả: Mỗi ngày đều nhịn không được muốn lặp lại. Thâm ca thẳng tắp. Thẳng như cây cột cờ!