Edit: Hyukie Lee
Hai người đã có lý do, Hạ Thâm vừa nói cơ thể Kiều Thiều không thoái mái, gọi điện thoại cho lão Đường, lão Đường nghe xong lập tức phê chuẩn, Tống Nhất Hủ mà biết phỏng chừng sẽ hâm mộ ghen tị hận đến đỏ mắt!
Kiều Thiều vẫn rất chột dạ: “Chúng ta đang nói dối đó.”
Hạ Thâm: “Thế lần sau tôi sẽ nói thật.”
Kiều Thiều không phản ứng kịp: “Nói thật?”
Hạ Thâm thản nhiên như không: “Báo cáo thầy, em muốn nghỉ lễ tình nhân với ngồi cùng bàn, xin phê chuẩn.”
Kiều Thiều: “…”
Rồi rồi, cứ nói dối đi, nói thật càng khiến người khác đau đớn!
Hai người trình giấy xin nghỉ, thoải mái ra khỏi cổng trường, Kiều Thiều vẫn còn phiền muộn: “Bây giờ đã không gặp được Lâu Kiêu trèo tường ra ngoài chơi game nữa rồi.”
Hạ Thâm nhìn y: “Nhớ cậu ta lắm à ?”
Kiều Thiều không còn lời gì để nói : “Thu lại mùi dấm trong lời nói đi, không phải Lâu Kiêu là anh em tốt của cậu sao !”
Hạ Thâm nói đến có lí có tình : “Khoét vách tường đều là anh em tốt.”
Kiều Thiều bị nghẹn một hơi, thật sự không biết phản bác thế nào.
Hạ Thâm cũng chỉ nói giỡn mà thôi, trong lòng không hề nghĩ ngợi lung tung : “Qua hết năm nay lão Lâu sẽ huấn luyện xong, chắc mùa xuân tới sẽ dọn đồ lên sân khấu.”
Ánh mắt Kiều Thiều sáng lên : “Lợi hại vậy sao, thế mà đã lên chính thức rồi ?”
Vì bạn bè có người đi đấu giải nên Kiều Thiều cũng hiểu cái vòng luẩn quẩn này một chút, biết trong đội có người đấu chính và người dự bị, theo lý thuyết người mới sẽ ngồi dưới sân nhìn xem uống nước, có thể lên đấu đều là tuyển thủ có thiên phú.
Hạ Thâm cong môi : “Cậu ta rất liều mạng.”
Trong lòng Kiều Thiều nóng hầm hập: “Rất tốt.”
Dù trên phương diện học tập không chấp nhận Lâu Kiêu, nhưng xã hội bây giờ bao dung hơn rất nhiều, chỉ cần cố gắng, chỉ cần liều mạng, chỉ cần trả giá, cố gắng nhiều hơn bình thường mấy lần, cuối cùng sẽ nhận được một kết quả xứng đáng.
Hạ Thâm lại nói : “Chờ nghỉ hè tới chúng ta đến xem cậu ấy nhé ?”
Kiều Thiều lập tức hỏi : “Sao phải chờ tới nghỉ hè ? Không phải xuân này đã có giải rồi sao ?”
Hạ Thâm : “Không vào trận chung kết, cậu ta không cho chúng ta đi xem.”
Kiều Thiều vui vẻ đến ánh mắt cũng cong : “Rồi rồi.” Đúng là mấy lời mà Lâu Kiêu sẽ nói, tuy giáo bá lúc nào cũng âm trầm duệ duệ nhưng thật ra rất trọng tình trọng nghĩa, lại bao che khuyết điểm.
Đến đường cái, Hạ Thâm động tâm : “Thật sự phải về nhà sao ?”
Kiều Thiều nói : “Trong nhà không có ai.”
Ban ngày ban mặt, chắc chắn Đại Kiều đã đi công tác.
Hạ Thâm nhắc nhở: “Nhưng mà có camera.”
Kiều Thiều: “…” Sợ sợ, lỡ như Đại Kiều rảnh rỗi nhìn một cái, thấy hai người trốn tiết về nhà, ừm… Hình ảnh thật đáng sợ, không dám nghĩ!
Hạ Thâm đề nghị: “Chúng ta đi hẹn hò đi.”
Kiều Thiều tâm động, hẹn hò sao…
Hạ Thâm nói: “Xem phim, sau đó ăn cơm, buổi chiều thì… Cậu muốn đi công viên giải trí không?”
Mắt Kiều Thiều sáng rực lên: “Đồng ý!” Lại nói rất lâu rồi y không đến công viên giải trí, trong nước có Disney cũng không có cơ hội đi.
Hạ Thâm kéo tay y: “Trước đó, chúng ta phải giải quyết một chuyện.”
Kiều Thiều tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
Hạ Thâm: “Mua quần áo.”
Kiều Thiều: “?”
Hạ Thâm nắm cái caravat nho nhỏ ngay ngắn của Kiều Thiều: “Mặc đồng phục đi hẹn hò, khoe khoang vậy sao?”
Đúng ha! Kiều Thiều phản ứng kịp, hai người còn mặc đồng phục Đông Cao, nếu đến công viên giải trí, emmmmm đâu chỉ là khoe khoang, sợ là lên hot search!
Hai người đến chi nhánh Gucci gần đó, nhân viên cửa hàng nhìn thấy hai học sinh trung học bước vào cũng sửng sốt.
Không ai nghĩ hai người đến mua quần áo, chỉ tưởng đến đây đi dạo.
Dưới tình huống bình thường, nhân viên sẽ cho một thái độ lễ phép lạnh như băng, không thất lễ cũng không nhiệt tình. Nhưng lần này ba cô nhân viên lại sáng mắt lên, tiến lên tiếp đón.
Các cô biết Hạ Thâm và Kiều Thiều ư? Không thể nào, vì hai vị thiếu gia này chưa bao giờ tự mình đi mua quần áo. Thế tại sao các cô lại nhiệt tình chiêu đãi như vậy?
Vì mặt.
Ngày lễ tình nhân, chắc chắn đồ nam sẽ bị ngó lơ, nhóm tiểu tỷ tỷ đang chán đến chết bỗng thấy cửa mở, tiếp đó là hai tiểu soái ca bước vào dưới ánh nắng ngày đông, sao không chấn động tinh thần?
Nhất là vị cao hơn, soái đến mức có thể đi đóng phim thần tượng.
Đương nhiên vị thấp hơn cũng trắng nõn trắng nà, đại khái là tuổi nhỏ chưa nẩy nở, nhưng nhìn cũng biết đợi vài năm nữa sẽ khiến người không khép chân lại được.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón, hỏi hai người có yêu cầu gì.
Hạ Thâm trực tiếp chỉ vào tủ kính: “Có hàng luôn không chị? Size và .”
Nghe đến hai size đó Kiều Thiều liền thấy xấu hổ, một tên , một tên , kém quá xa!
Thảm thương hơn là, Hạ Thâm là vì thân thể thiếu niên gầy ốm, Kiều Thiều là vì…. Đánh chết cũng không muốn nói !
Nhân viên cửa hàng ngơ người: “Áo khoác và quần thì có hàng, nhưng áo len bên trong chỉ có size , nhưng còn mẫu khác trong bộ sưu tập, chỉ khác sọc thôi.”
Hạ Thâm đáp: “Cũng được, thế hai bộ đi, bọn em thay trực tiếp.”
Nhân viên vẫn còn ngơ ngác, uyển chuyển nói: “Đây là mẫu mùa xuân, vì là mẫu mới nên sẽ không giảm giá đâu.” Mà dù có giảm giá thì học sinh trung học cũng không thể mua bừa đâu nha tiểu ca ca, nhất là cái áo bành tô này, hơn chín vạn lận đó!
Hạ Thâm biết rõ thâm ý trong lời, cũng không muốn làm khó: “Tính tiền đi chị.”
Nhân viên: “???”
Một người lớn tuổi khác thông minh hơn: “Được rồi, tôi ghi hóa đơn giúp ngài.” Thái độ đã hoàn toàn khác nhau, trời , không phải vào đi dạo, đây là tiểu thiếu gia nhà ai? Đồng phục này… Không phải Đông Cao sao? Đông Cao mà lại có học sinh giàu thế sao!
Hạ Thâm tính tiền, dẫn Kiều Thiều đi thay quần áo.
Kiều Thiều không chú ý những thứ đó, điều y rối rắm là: “Sao lại mua đồ đôi thế?”
Hạ Thâm đúng lý hợp tình: “Lễ tình nhân phải mặc đồ đôi mà.”
Kiều Thiều quở trách: “Là ai nói phải khiêm tốn!”
Hạ Thâm: “Màu đen còn chưa đủ khiêm tốn sao?”
Khóe miệng Kiều Thiều giật giật: “Khiêm tốn, rất khiêm tốn!” Y đóng cửa phòng thay quần áo.
Hai người gần như đi ra cùng lúc, vì cửa đối lập hai bên, nên vừa mở ra liền thấy đối phương.
Hạ Thâm đến gần, chỉnh lại cổ áo Kiều Thiều: “Thật là đẹp.”
Kiều Thiều đẩy người ra, đỏ bừng mặt: “Không đẹp.”
Ý cười bên khóe miệng Hạ Thâm càng sâu, đáng tiếc nhân viên cửa hàng đã đến khen lấy khen để, Hạ Thâm không thể nói gì.
Đồng phục thì nhờ nhân viên gửi về nhà, bọn họ đi chơi, sao có thể đem đồ theo.
Đổi một thân quần áo, bước đi trên đường cái, tâm tình cũng thay đổi.
Áo bành tô lông dê rất ấm áp, trong lòng Kiều Thiều nóng hôi hổi, để Hạ Thâm nắm tay mình, đi trên con đường xinh đẹp xa lạ.
Hạ Thâm hỏi: “Muốn xem phim gì?”
Kiều Thiều nói: “Gì cũng được.”
Hạ Thâm cũng không ý kiến: “Vậy tìm suất sắp chiếu nhé?”
Kiều Thiều gật đầu: “Ừ.”
Hạ Thâm tìm trên app: “… Tình đầu mười bảy tuổi của tôi.”
Kiều Thiều nhìn hắn: “Hửm?”
Hạ Thâm đưa cho Kiều Thiều xem: “Là phim mới chiếu hôm nay, muốn xem không?”
Kiều Thiều nhìn nhìn poster: “Có lẽ không hay lắm…”
Loại phim này phần lớn đều là đón lễ tình nhân, chất lượng thường không tốt lắm.
Hạ Thâm nói: “Thế để tôi tìm cái khác…”
Kiều Thiều lại nói: “Thôi coi cái này đi!”
Hạ Thâm: “Không phải nói không hay sao?”
“Nếu không hay…” Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, cố ý kéo dài âm ra: “Thì tôi nhìn cậu.”
Hạ Thâm: “!”