Edit: Hyukie Lee
Nghe được hai chữ xin lỗi, Triệu Hạo Viễn nóng nảy, hắn nỏi: “Sao tôi phải xin lỗi, chuyện này không thể trách tôi được, Trần Tố không đi nhặt rác sao lại trở thành…”
Hai chữ trộm đồ còn chưa nói hết, Kiều Thiều đã đánh gãy: “Đủ rồi!”
Từ đầu tới cuối, Trần Tố hoàn toàn không sai.
–Lụm đồ người khác không cần trong thùng rác là sai sao? Nhà nghèo là sai sao?
Cậu bị xa lánh như vậy chưa đủ, phải bị nhục nhã đến mức này sao !
Kiều Thiều lớn tiếng hỏi hắn : “Lụm đồ mà người khác không cần với trộm đồ của người khác là giống nhau sao !”
Một câu hỏi đến Triệu Hạo Viễn á khẩu.
Từng câu từng chữ của Kiều Thiều đều đâm vào tâm sự của hắn : “Tôi không biết tại sao cậu muốn vứt ba lô của Từ Phi Phàm, nhưng cậu đã làm Trần Tố tổn thương rất lớn, cậu biết rõ cậu ta bị hiểu lầm, cậu biết rõ cậu ta không trộm đồ, biết cậu ta vô tội, nhưng cậu không dám đứng ra nói một tiếng, vì cậu sợ liên lụy tới mình !”
Sắc mặt Triệu Hạo Viễn càng ngày càng khó coi, chuyện luôn bứt rứt trong lòng nay đều bị nói ra tất cả.
Kiều Thiều nói không sai.
Triệu Hạo Viễn vốn chỉ muốn trả thù Từ Phi Phàm.
Cô gái hắn thích bị Từ Phi Phàm cướp mất, trong lòng có oán, muốn đối phương cũng không thoải mái.
Nhưng Triệu Hạo Viễn không ngờ Trần Tố lại đi nhặt cái ba lô lại, mà Từ Phi Phàm lại vừa vặn phát hiện Trần Tố ở quán cơm.
Chỗ đó là quán cơm, ngay giờ giờ cao điểm, một khi bại lộ đồ bị trộm, ai cũng nghĩ ba lô mình cũng có thể bị trộm.
Chuyện ầm ĩ như vậy, nhiều người biết như vậy, sao Triệu Hạo Viễn dám đứng ra nói là mình vứt, mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Quay đầu hỏi lại nguyên nhân, hắn phải giải thích làm sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Hạo Viễn đã không còn dũng khí mở miệng.
Mà Trần Tố lại vì lòng tự trọng không thể thừa nhận là mình nhặt ở thùng rác — Thật ra thừa nhận thì cũng có gì thay đổi, ngoại trừ càng thêm mất mặt sẽ không có ai tin cậu.
Chỉ cần Triệu Hạo Viễn không nói, chuyện này sẽ không có chân tướng.
Mà hiện tại Triệu Hạo Viễn bị Kiều Thiều xé mặt, hoàn toàn bại lộ.
Nửa năm này trong lòng Triệu Hạo Viễn cũng không dễ chịu gì, càng dây dưa lâu càng khó mở miệng…
Mà càng không mở miệng được, lại càng biết dây dưa…
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính.
“Tôi cũng không muốn như vậy…” Triệu Hạo Viễn vẫn còn biện giải: “Tôi thật sự không cố ý, nếu bình thường Trần Tố hòa đồng một chút cũng sẽ không bị hiểu lầm như vậy…”
Kiều Thiều cười lạnh: “Quaí gở, lạc đàn thì xứng đáng mông oan chịu nhục, bị người bắt nạt sao!”
Triệu Hạo Viễn bị chặn đến cứng họng.
Kiều Thiều cường ngạnh lặp lại: “Đi xin lỗi Trần Tố.”
Triệu Hạo Viễn cúi đầu: “Xin lỗi cũng vô dụng, đã qua lâu như vậy…”
Kiều Thiều nói: “Cậu ta cần.”
Có được hay không không quan trọng, nhưng Trần Tố cần một lời xin lỗi !
Triệu Hạo Viễn sửng sốt, rốt cuộc cũng thỏa hiệp : “Được rồi, tôi sẽ đi xin lỗi cậu ấy.”
Kiều Thiều bỏ vạt áo Triệu Hạo Viễn ra, lạnh nhạt nói : “Trước khi nghỉ trưa, đến ký túc xá nam .”
Y thật sự muốn Triệu Hạo Viễn nói ra chân tướng trước mặt mọi người, nói cho mọi người biết Trần Tố không phải tên trộm, mà do sự ích kỉ và nhát gan của người nào đó dẫn đến hiểu lầm, xa lánh nửa năm!
Nhưng…
Lãnh tĩnh một chút, Kiều Thiều nghĩ đến tình huống của Trần Tố.
–Nếu chuyện lụm đồ ở thùng rác bị mọi người biết được, đối với Trần Tố mà nói cũng là một sự thương tổn.
Y không thể lỗ mãng.
“Thôi.” Hạ Thâm nãy giờ không nói gì bỗng nhiên mở miệng : “Tới giờ rồi, cậu về lớp đi.”
Hắn nói với Triệu Hạo Viễn.
Triệu Hạo Viễn như trút được gánh nặng, không dám nhìn Kiều Thiều thêm một ánh mắt, xoay người trở về lớp học.
Vừa rồi Kiều Thiều đang nóng, hoàn toàn quên mất chuyện cái chân, sau khi chuyện tạm thời kết thúc y mới cảm giác được đau đớn như kim đâm.
“Đờ…” Kiều Thiều hít một hơi mạnh, đứng một chân.
Hạ Thâm đỡ lấy người, trong âm thanh vẫn còn cà khịa: “Kiều thiếu hiệp chính nghĩa tận trời, rốt cuộc cũng nhớ mình bị đau?”
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm ôn thanh nói: “Ngồi lên bậc thang đi.”
Kiều Thiều nhìn hắn: “Làm chi?”
Hạ Thâm đè bả vai người nọ ngồi xuống, sau đó đi xuống hai cái bậc thăng, ngón tay thẳng dài sờ lên cổ chân Kiều Thiều.
Kiều Thiều nhận ra hắn định làm gì, nói: “Không sao, còn chút nữa vào tiết rồi, chúng ta mau về thôi.”
Y muốn chăm chú nghe giảng bài.
“Đừng nhúc nhích.” Một bên Hạ Thâm vừa hạ mi kiểm tra, một bên vẫn còn trêu ghẹo: “Nếu bị nghiêm trọng, coi chừng sau này danh hiệu giang hồ biến thành chân què thiếu hiệp bây giờ.”
Kiều Thiều tức giận: “Cái gì mà loạn thất bát tao!”
Tuy như vậy, nhưng nhìn bộ dáng chăm chú của Hạ Thâm, trong lòng lại có chút ấm áp.
Tên cùng bàn này ngoại trừ không thích học tập, thích đánh nhau, miệng thúi quắc thì thật sự không tồi.
Hạ Thâm xoa bóp cổ chân, Kiều Thiều đau tới hút khí.
Hạ Thâm nâng mắt: “Đau?”
Kiều Thiều kiên trì: “Không.”
Hạ Thâm nói: “Đi chụp hình đi.”
Kiều Thiều lập tức nói: “Không cần!”
Hạ Thâm biết rõ y đang cố kị điều gì: “Không gọi phụ huynh, tiết tự học buổi chiều tôi dẫn cậu đi.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm đứng dậy, sau đó nâng người sau đứng dậy: “Bệnh viện trung tâm nằm gần đây, tìm lão Đường xin nghỉ, sau tiết tự học và cơm chiều sẽ trở lại.
Không chỉ không cần gọi phụ huynh, mà còn không bỏ tiết chính.
Kiều Thiều do dự…
Hạ Thâm lại dọa thêm: “Thế nào, muốn làm chân què thiếu hiệp thật hả?”
Kiều Thiều trừng hắn.
Hạ Thâm tiếp tục dọa: “Để lại tai họa ngầm, coi chừng hối hận cả đời.”
Lời này khiến Kiều Thiều lo lắng.
Y muốn giấu chuyện này đi, nhưng nếu nghiêm trọng thành người què thật…
Ờm, thì đồng chí Kiều Tông Dân ba y sẽ bị ông nội ông ngoại giơ gậy đập chết.
Hình ảnh rất hung tàn, Kiều Thiều đành phải sụp hố.
“Được rồi…” Kiều Thiều đồng ý: “Thế chiều nay làm phiền cậu.”
Hạ Thâm bình tĩnh nói: “Không phiền, vừa lúc tôi có thể quang minh chính đại đi ra cổng trường.”
Kiều Thiều: “…”
Cũng đúng, dù sao buổi chiều cũng tỉnh ngủ, không bằng ra ngoài đi bộ!
Sau khi hai người trở lại phòng học, Kiều Thiều không yên lòng mà nghe giảng.
Lúc hết tiết, y chọt chọt người nào đó đang ngủ say.
Hạ Thâm quay đầu qua: “Hửm?”
Hắn lười, mắt cũng không mở nổi.
Kiều Thiều không muốn để người khác nghe thấy, cho nên cũng nằm dựa lên bàn, gối lên cánh tay kề sát mặt vào : “Tôi phải giúp Trần Tố làm sáng tỏ.”
Triệu Hạo Viễn đã xin lỗi có thể cho Trần Tố một sự an ủi rất lớn, nhưng căn bản cũng không giải quyết được vấn đề.
Mọi người vẫn hiểu lầm Trần Tố, Trần Tố vẫn đeo ô danh, vẫn không được các bạn chấp nhận, từ đó cậu ta cũng không tự tin lên nổi.
Cho nên phải trừ độc tận gốc.
“Ừm, cậu muốn làm thế nào ?” Hạ Thâm mở miệng sau đó mở mắt, nhấc mí mắt lên, lập tức thấy được một gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc.
Buồn ngủ trong nháy mắt bay hơn phân nửa, lúc trước hắn nhìn rất chung chung, không nghiêm túc xem ngũ quan của Kiều Thiều.
Mà khoảng cách gần như vậy, thật đúng là…
Kiều Thiều nhỏ giọng nói : “Chỉ cần thả video ra là có thể làm rõ tất cả, nhưng không được, Trần Tố không muốn cho mọi người biết chuyện mình lụm đồ ở thùng rác.”
Hạ Thâm theo dõi y : “Đúng.”
Kiều Thiều lại nói : “Cho nên tôi muốn hỏi Trần Tố xem cậu ấy nghĩ thế nào, sau đó sẽ quyết định giải quyết sau.”
Hạ Thâm đáp : “Có thể.”
Thật ra Hạ Thâm chưa cho ý kiến gì, nhưng nghe một câu có thể đó, Kiều Thiều lại nhẹ nhàng thở ra : Xong, trưa nay mình sẽ đi tìm Trần Tố !
Trong lòng rơi xuống tảng đá, Kiều Thiều chú ý đến tầm mắt của Hạ Thâm : “Nhìn chằm chằm tôi làm gì ?”
Hạ Thâm không động, tầm mắt di chuyển từ trán đến mắt, sau đó lại xuống mũi và miệng : “Ừm…”
Kiều Thiều nghi hoặc nói : “Sao vậy, trên mặt tôi dính gì à ?”
Y dùng tay sờ soạn hai má.
“Có…” Hạ Thâm chầm chậm trả lời.
Kiều Thiều chà chà mặt : “Có cái gì, cái gì dính vào vậy ?”
Hạ Thâm nói hết lời : “Có chút xinh đẹp.”