Tại đại trạch Lương gia, đèn thủy tinh chiếu sáng mọi ngõ ngách trong phòng cũng không ngăn được không khí tràn ngập hơi thở xám trắng lạnh như băng. Trên nền đá cẩm thạch trong phòng khách rải mấy tấm hình, bối cảnh giống nhau, thời điểm khác nhau, nhưng toàn bộ đồng dạng là một đôi thân ảnh. Một nam tử trung niên ăn mặc chỉnh tề, hai chân bắt chéo, diễn cảm uy nghiêm túc mục cầm lấy một tấm hình, lông mày nhíu chặt.
“Đã bao lâu?” Thanh âm của hắn lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc, nhưng ngữ khí là không thể nghi ngờ.
Phía sau có người tới gần, người đó đưa lên một xấp tài liệu, trả lời : “Một tuần một lần, thời gian không cố định, mỗi lần gần năm tiếng, đã kéo dài mấy tháng.”
Nghe thấy lời đáp, người ngồi trên ghế salon sắc mặt bịt kín một tầng sương lạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng về phía trước, bàn tay chậm rãi nắm chặt, đem tấm ảnh trong tay vò nát.
Một kẻ bình thường chẳng bao giờ chịu đọc sách sẽ đột nhiên một tuần học bổ túc đến năm tiếng? Không có khả năng. Cái này chắc chắn cùng biểu hiện bất thường của y có quan hệ, chẳng lẽ….. Không, quyết không thể để nó phá hủy kế hoạch mở rộng tập đoàn Hoa Dục!
“Tra rõ ràng cho ta!”
Người phía sau hơi chần chừ, “Nếu thật là… Có cần hay không đem hắn…”
“Không, không thể để cho Lương Thiên Dục phát hiện.” Bây giờ còn chưa thể đánh rắn động cỏ!
“Vâng, tôi lập tức đi thăm dò.” Người nọ minh bạch gật đầu, xoay người lập tức ly khai.
Lương Thắng Viễn cho tới bây giờ chính là một người tâm ngoan thủ lạt, vô luận là đối với sự nghiệp, hay là đối với nhi tử của mình.
Mới vừa bưng trà lên, quản gia khẽ nhíu mày, một cỗ dự cảm bất thường nổi lên. Cuối cùng, cần bắt đầu rồi sao?
Lâm Dật thẳng tắp nhìn trần nhà, bây giờ là sáu giờ sáng, ngoài cửa sổ, mặt trời đã sớm mọc, hai mắt hắn mệt mỏi giăng đầy tơ máu, lại là một đêm không ngủ.
Hắn biết nếu còn không ngủ thân thể nhất định chịu không nổi, nhưng trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn thân ảnh người nọ, giống như ruồi bọ đuổi không đi, cứ như vậy dây dưa hắn hơn nửa tháng.
Lương Thiên Dục.
Ngươi là tên khốn trời đánh!
Hắn phát hỏa đạp chăn ra, nhảy xuống giường, đến nhà tắm vốc nước lạnh lên mặt làm cho mình tỉnh táo một chút. Trên gương phản chiếu gương mặt ướt đẫm, từng giọt nước men theo đường nét khuôn mặt nhỏ xuống, hốc mắt thâm quầng u ám. Hắn bất đắc dĩ cúi đầu thở dài, kéo một cái khăn mặt lau qua, cầm bàn chải bắt đầu đánh răng, rồi mới vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Lương Thiên Dục mấy tuần nay thật sự rất kì quái.
Không phải sau giờ học ngay lập tức biến mất vô tung vô ảnh thì khi điện thoại nói chuyện phiếm cũng đột ngột cúp máy giữa chừng. Hơn nữa trong một tháng nay, ngay cả gặp mặt buổi tối cũng không có.
Y bận? Cháy nhà chết người cũng không bận đến mức đấy!
Lâm Dật nhanh chóng che miệng lại, không được nghĩ nữa, nếu không đường đường một giáo viên như hắn cũng sẽ không nhịn được mà chửi bậy! Hắn trừng mắt nhìn quả trứng chần nước sôi, cầm thìa đem nó đè ép, băm thành trứng vụn, tưởng tượng đó là mặt Lương Thiên Dục mà trút giận.
Ai― Làm sao bây giờ?… Nhớ y quá….!
Cắn một miếng trứng cùng bánh mì nướng, một miệng đầy thức ăn chính là nuốt không trôi. Hắn qua loa dọn dẹp, đem chén bát vất vào bồn rửa, khoác áo vào đi làm.
Bước ra khỏi cửa, hắn đi thang máy xuống dưới lầu, không nghĩ tới cửa thang máy vừa mở, thùng thư trước cửa phát ra tiếng vang khuông đương, Lâm Dật thấy có người bỏ một phong thư vào hòm thư của mình, hắn còn tưởng là người đưa thư, nhưng người này không những không mặc trang phục bưu tá, vừa nhìn thấy hắn còn thần sắc cuống quýt quay người chạy mất. Lâm Dật biết mình thể lực yếu, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đuổi theo, chỉ có thể vội vàng rút phong thư ra.
“Quái, không có địa chỉ cùng tên người gửi?” Lật trái lật phải, mặt ngoài phong bì trống trơn. Lâm Dật khó hiểu, nhanh chóng xé mở lá thư… Không nghĩ tới, vừa xé mở một cái, hai dòng chữ thật lớn nhảy vào trong tầm mắt.
Lâm Dật tâm nặng nề nhảy dựng, hắn cố sức trừng mắt nhìn, còn cho là mình nhìn nhầm, nhìn xuống một chút nữa, hắn không nhận ra được là chữ của ai, còn cố ý dùng loại mực đỏ như máu viết thật to
『 Vô sỉ! 』
『 Không biết xấu hổ! 』
Này năm chữ như là lên án, lại như là phẫn nộ. Lâm Dật rùng mình một cái, một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ từ luồn lên sống lưng.
Đây là cái gì?
Bất an nảy lên trong ngực, ngón tay lướt qua dòng chữ phảng phất mang hận ý, chậm rãi lật qua…. Nhịp tim bất giác dồn dập hơn.
Bang bang, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, phanh….
Phanh ――!
Giây phút tờ giấy kia lật qua, hô hấp cũng đình chỉ.
Mọi thanh âm xung quanh như biến mất, hết thảy động tác giống như một thước phim quay chậm, Lâm Dật toàn thân chấn động, phảng phất như toàn bộ máu trong cơ thể bị rút sạch, trong đầu oanh một tiếng, hắn khiếp sợ, không thể tin trừng lớn hai mắt, đừng ngốc lăng tại chỗ.
Bang bang, phanh phanh phanh! Thanh âm truyền ra trong g ngực càng ngày càng lớn. Trái tim không theo quy luật nhảy lên, ngón tay cũng không kìm được run rẩy.
“…. Sao…. Sao lại như vậy?… Là, là ai?…”
Đột nhiên gặp đả kích quá lớn, Lâm Dật khiếp sợ đến đầu óc trống rỗng, thân thể trong nháy mắt mất hết khí lực. Tay hắn hốt hoảng bám lấy một bên thùng thư, bả vai dựa vào, xuôi theo nó ngã xuống, bàn tay cầm lá thư vô lực hạ xuống, trên tờ giấy kia… phiêu nhiên rơi xuống mặt đất.
Là một tấm ảnh.
Bên kia, ở trung học Hoa Dục, Lương Thiên Dục cũng đang phiền muộn không thể chịu nổi.
Bảy ngày, y chỉ có bảy ngày.
Y nên làm sao mở miệng với lão sư đây? Dù sao lão sư ngay cả việc y với Josi xem mắt cũng không biết a!
Làm sao nói với hắn, tình nhân mà hắn kết giao gần một năm, một tuần nữa sẽ đính hôn với người khác chứ?
Lương Thiên Dục không đành lòng quay đầu, y không dám tưởng tượng biểu tình khi đó của lão sư.
“Ngô Dịch Khải, giúp ta nghĩ biện pháp đi!” Lương Thiên Dục nhịn không được hướng Ngô Dịch Khải cầu cứu, hắn bình thường là kẻ có nhiều ý đồ xấu nhất, nhất định sẽ có biện pháp!
Ngô Dịch Khải nghe xong Lương Thiên Dục thuật lại, diễn cảm muốn ngồi xem kịch vui dần dần biến mất, trở nên thận trọng chặt chẽ.
“Trả lời ta, ngươi là muốn ta nghĩ biện pháp giúp ngươi nói với lão sư ngươi phải đính hôn hay là nghĩ biện pháp giúp ngươi… không cần cùng Josi đính hôn?”
Hắn ném ra một vấn đề, Lương Thiên Dục có chút buồn cười nhìn hắn, “Ngô Dịch Khải, ngươi đang nói cái gì vậy? Đương nhiên là…”
“Lương Thiên Dục,” Ngô Dịch Khải cắt đứt lời của y, mỗi khi nói chuyện đứng đắn hắn đều gọi tên y chứ không phải là 『 Dục thiếu gia 』, vẻ mặt của hắn khó có được bình tĩnh, thậm chí là có chút… vô tình, “Ngươi không có quên chứ? Sinh ra trong nhà kẻ có tiền sẽ mang theo trói buộc cùng… trách nhiệm.”
Lương Thiên Dục nao nao, trầm mặc gục đầu xuống, ánh mắt ảm đạm.
Không, y không hề quên.
Coi như cùng phụ thân cảm tình không tốt, trên lưng y vẫn đeo cái mác “Thiếu gia tập đoàn Hoa Dục”. A, phụ thân, tâm ngươi thật ác độc, bởi vì là con của người mình ngoại tình nên có thể tận tình lợi dụng sao? Lương Thiên Hoa… nói vậy thế nào một ngày cũng sẽ kế thừa xí nghiệp của mẫu thân hắn ở Mĩ đi?
Chẳng lẽ y nhất định phải cùng lão sư nói chuyện này?
Ngô Dịch Khải cũng là người thừa kế tập đoàn lớn, phá lệ có thể hiểu được tâm tình của Lương Thiên Dục.
Chính là lựa chọn này… lại tới quá nhanh.
Ngày đó, Lâm Dật run rẩy cầm lên điện thoại xin nghỉ một buổi, nước mắt ngay khi điện thoại cúp liền rơi xuống.
Tay cùng thân thể không nhịn được phát run, ngay cả linh hồn dường như cũng run lên.
Hắn đã từng nghĩ tới, cuối cùng vẫn là bị phát hiện.
Tấm hình nằn trên tay hắn bị nắm chặt đến nhăn nhúm, lại vẫn mơ hồ nhìn thấy được hình dáng bên trên.
Là ảnh chụp hắn… cùng Lương Thiên Dục… hôn môi.
Theo như bối cảnh trên ảnh, không ngờ là trong văn phòng ở trung học Hoa Dục, bởi vậy người chụp không phải là học sinh… mà là lão sư…!
Một màn kia… bị thấy được!
Đây là chuyện gì?
Là ai gửi cho hắn?! Người kia muốn làm cái gì?!
Lâm Dật trong đầu hỗn loạn, hoàn toàn không thể tự hỏi.
Hắn là lão sư, Lương Thiên Dục là học sinh, nếu chuyện này bị tố giác, kết quả của bọn hắn không cần nghĩ cũng biết.
Trách nhiệm cùng luân lý, hoặc là tình yêu?
Hai thứ hắn đều không thể buông tay, nhưng lại chỉ có thể chọn một.