Gần tiếng sau, đèn báo vụt tắt, cửa phòng mở ra, hai người bác sĩ cùng vài y tá bước ra ngoài. Hắn vội bật dậy, bước ra hỏi:" Bác sĩ, cô ấy... bạn tôi sao rồi?" Những người còn lại cũng mang gương mặt lo lắng nhìn ông bác sĩ. Vị bác sĩ đi đầu gỡ khẩu trang ra, nhìn họ rồi từ từ nói:" Cô bé đã tạm thời qua cơn nguy hiểm, chúng tôi đã gắp các mảnh vụn thủy tinh ra khỏi người cô bé, cũng may màng tai không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng, chúng tôi đã chuyển cô bé đến phòng hồi sức, mọi người chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được, tuần sau là có thể ra viện." Cả đám đồng loạt thở phào. Mia cười, tựa đầu vào vai Ken, thì thầm:" Tốt quá rồi!" Nastia siết chặt tay Kin, vừa rơi nước mắt vừa lẩm bẩm:" Không sao rồi, không sao rồi! Tốt quá!" Hòn đá đè nặng trong lòng hắn rốt cuộc cũng được hạ xuống, hắn thở phào, trên mặt đầy ý cười.
tuần sau...
Rầm rập... Có tiếng chạy trên hành lang. Rầm! "Sophia!" Nastia, Mia và Dania tông cửa phòng ngủ của nó xông vào. Nó che mắt, nhíu mày nhìn con bạn, hỏi:" con heo kia, có chuyện gì mà mới sáng sớm đã đến phá phòng ngủ của ta vậy hả?" Nastia lao đến ngồi cạnh giường nó, reo lên:" Bọn mình giật giải Nhất rồi! Ha ha..." Hai mắt nó sáng lên:" Thật hả?" Hai đứa ôm nhau nhảy tưng tưng đến muốn sập giường. Dania mỉm cười:" Vì được giải Nhất nên lớp chúng ta sẽ được đi chơi ở Hạ Long, gần tuần lận đó!" Nó reo lên:" Đã quá đi! Ô ô..." Vì quá khích nên nó động đến vết thương ở vai, nó rên rỉ:" Ôi, ôi, đau đau..." Mia đột nhiên lên tiếng:" Chuyện của bang... mọi người tính thế nào?" Cả ba đứa đều ngẩn ra.