Học Viện Của Các Thiên Thần

chương 91: chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Sophia, xuống đây mẹ bảo!" - Mẹ nó gọi vọng lên tầng.

Nó bước xuống nhà, cảnh tượng đập vào mắt khiến nó choáng nặng. Một đám người mang theo dụng cụ trang điểm đứng đầy dưới phòng khách, bên cạnh là vô số quần áo dạ hội đủ màu sắc sặc sỡ nhìn muốn lóa mắt. Nó day day thái dương, hỏi:

" Ba, mẹ, đây là gì vậy?"

Mẹ nó hí hửng kéo tay nó:

" Tối nay con đến Hoàng Vũ dự tiệc không phải sao? Mẹ muốn biến con thành người xinh đẹp nhất!"

Nó chán nản nói:

" Mẹ à, đi cho có lệ thôi, có cần rối rít lên thế không?"

Mẹ nó hất mặt, nói:

" Sao lại không, hai ông bà bên kia nói là phải trang điểm cho con thật đẹp! Họ rất muốn gặp con!"

Nó nói với giọng bất đắc dĩ:

" Đành là thế, nhưng có cần khủng bố như vậy không? Con hoa hết cả mắt rồi!"

Mẹ nó nhanh chóng kéo nó đi thử đồ, nói:

" Tất nhiên là cần rồi!"

Lúc này, nó thật sự muốn xỉu! Vật vã gần tiếng đồng hồ, nó ngồi trên ghế thở hồng hộc vì mệt. Mẹ nó hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm "thành quả" của mình. Nó mặc váy đầm trắng cúp ngực, không có dây, vòng eo được thắt đai to bản màu đen, phần váy nhiều lớp phía dưới cũng màu đen, may xòe ra, dài đến đầu gối, đính đầy ngọc trai cùng kim tuyến. Tóc đen vấn lỏng, quanh cái cổ trắng nõn là sợi dây chuyền bạc có mặt đá kim cương, hai bên tai đính khuyên ngọc trai to gần bằng ngón tay cái. Gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, môi hồng mịn màng, hai gò má hơi ửng lên, sống mũi cao vút, đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo ưu tư, hàng mi cong dài, lông mày thanh thoát. Xinh đẹp tuyệt mĩ, dịu dàng nhu hòa hơn bao giờ hết. Nó nhăn nhó nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương:

" Vẻ dịu dàng chết tiệt này ở đâu ra vậy?"

Mẹ nó cười ôn hòa:

" Con gái, lạnh lùng quá không tốt đâu, con phải học dịu dàng một tí, nếu không sau này chỉ sợ con kiếm không nổi người chồng thích hợp đâu!"

Nó nhếch miệng, cười nhạt:

" Con không có ý định lấy chồng, đàn ông là loại sinh vật không có giá trị !"

Ba nó vừa uống một ngụm trà, lập tức phun ra, ho sặc sụa. Nó liếc ba nó mấy cái, bình thản nói:

" Đấy là không có tính cả ba vào trong đấy!"

Mẹ nó lắc đầu chán nản:

" Con gái, con không dịu dàng, nhu mì chút được à?"

Nó thờ ơ mở miệng:

" Dịu dàng mà làm cái gì? Có dịu dàng cũng không đổi thành cơm ăn được!"

" Cái con nhóc cứng đầu này!" - Mẹ nó buồn bực thốt lên.

Lúc này, một hầu gái bước vào:

" Bà chủ, tiểu thư, xe đã đến rồi ạ!"

Nó gật đầu, mở cửa đi ra ngoài. Chiếc xe limo bóng bẩy đỗ lại trước cổng biệt thự, nó mở cửa xe bước vào.

" Hê, xin chào!"

" Sophia, tối nay cậu thật đẹp nha!" - Nastia chép miệng.

" Hừ, mẹ tớ bắt phải mặc cho bằng được, mặc cho ai xem cơ chứ!" - Nó buồn bực nói. Lúc nhìn mấy đứa bạn, nó cũng thốt lên:

" Mà mấy cậu hôm nay cũng rất là đẹp đó!"

Nastia mặc đầm cúp ngực màu đỏ, ngắn đến ngang đùi, quanh eo thắt một dải lụa trắng nhỏ, chân đi đôi giày cao phân màu đỏ nốt. Mái tóc nâu uốn lọn, để hết sang một bên vai, ghim lại bằng một chiếc nơ cài. Gương mặt thường ngày lộ ra vẻ dễ thương, nghịch ngợm, tối nay lại đậm chất tiểu thư, quý phái, sang trọng, thêm vài phần quyến rũ.

Kin mặc vest đen lịch lãm, thắt cà vạt chỉnh tề, ngực áo còn giắt một chiếc khăn nhỏ màu đỏ, tóc để mái chéo, nhuộm đen, một bên tai đeo khuyên làm từ hồng ngọc.

Mia mặc váy dạ hội màu xanh, đính ren ở ngực và viền váy, phần thân trên ôm sát lấy hai vòng gợi cảm, tà váy như thác nước nhẹ nhàng rủ xuống. Mái tóc nâu nhẹ nhàng búi gọn lên, cài một bông hoa rực rỡ, nhìn vô cùng trẻ trung, lại thanh thuần, ưa nhìn.

Ken mặc vest cũng màu đen, thắt cà vạt màu đen, ngực áo giắt chiếc khăn màu xanh đậm, tóc màu nâu đỏ cắt tỉa gọn gàng, một bên tai đeo khuyên hình chữ thập.

Dania mặc một chiếc váy màu tím nhạt, tay phồng, hở vai, bên eo thắt một chiếc nơ màu tím. Tóc đen uốn thành từng búp tròn, có đính những đóa hoa nhỏ xíu màu tím. Cô vẫn giữ phong cách như vậy, bí ẩn nhưng lại rất thu hút.

Ni ặc vest màu đen, thắt cà vạt xám, ngực áo giắt chiếc khăn nhỏ màu tím đậm, tóc vuốt lên thập phần lãng tử, một bên tai cũng đeo khuyên màu bạc.

Bên trong khách sạn, đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ đủ màu. Sảnh chính chật kín khách mời, những dãy bàn tròn phủ khăn trắng tinh đặt so le dọc theo lối đi phủ thảm đỏ ở chính giữa, trên bàn bày đầy đồ ăn cùng thức uống. Nhìn cách bài trí, bất giác nó nhớ lại bữa tiệc kỉ niệm trường năm trước, cũng buổi tối hôm đó, hắn đã tỏ tình với nó. Trong lòng bỗng chốc dâng lên một nỗi buồn cùng mất mát. Bọn nó bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả khách khứa. Nastia chọn một chiếc bàn còn trống, kéo tay cả bọn ngồi xuống. Trong đám khách, có một ánh mắt nhìn nó chằm chằm, giống như muốn đục trên người nó một cái lỗ vậy. Nó hơi xoay đầu, vừa đúng bắt gặp ánh mắt thù địch của Kathryn ngồi cách đó không xa. Nói vậy chứ thực chất Kathryn ngồi cách bọn nó có một cái bàn, vừa vặn chỗ ngồi của cô ta lại đối diện với chỗ ngồi của nó. Nó không nói gì, liếc mắt nhìn cô ta một cái, cúi xuống nhấm nháp li rượu trong tay. Lại có cảm giác có một ánh mắt nóng rực ở sau lưng, nó lại quay người nhìn. Là hắn. Nó né tránh ánh mắt của hắn, quay người lại. Tiếng hắn từ sau vọng tới:

" Mọi người đã đến rồi à?"

Đám Kin gật đầu. Nó không nói gì, âm thầm liếc nhìn hắn. Hôm nay hắn mặc một bộ vest đen sang trọng, khí chất của một người đàn ông trưởng thành lan tỏa mãnh liệt. Gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn như được khắc ra một cách hoàn mĩ từ một khối bạch ngọc. Đôi mắt âm trầm lạnh lùng, nhưng cũng chất chứa một nỗi ưu thương khó phát hiện, lông mày sắc bén, sống mũi thẳng cao, môi mỏng khẽ nhếch lên, nụ cười như gió xuân thoảng qua. Ánh mắt hắn thỉnh thỉnh thoảng khẽ liếc về phía nó, thấy nó thờ ơ lạnh nhạt, lại ảm đạm rời đi. Đám Nastia nhìn hai người cứ "ngươi liếc ta, ta liếc ngươi", không khỏi chán nản thở dài. Hai người này đúng thật là... Chợt một thanh âm nhu hòa, nũng nịu truyền đến:

" Kai..."

Bọn nó đồng loạt rùng mình ớn lạnh, da gà nổi hết cả lên. Kathryn không chút để ý đi tới, dịu dàng ôm lấy tay hắn, đem toàn bộ thân mình dán lên người hắn. Nó chán ghét nhìn cô ta, lại liếc sang hắn, rồi mặt lạnh quay đi. Trong lòng hắn như có ngàn vạn ngọn lửa, không chút khách khí đẩy Kathryn ra, lạnh giọng:

" Kathryn, phiền cô tự trọng một chút!"

Kathryn vẫn không buông tha, tiếp tục bám lấy cánh tay hắn:

" Kai... không phải chúng ta đã đính hôn rồi sao? Anh sao lại như vậy?"

Một số quan khách đã bắt đầu thì thầm to nhỏ. Nastia cười khinh thường:

" Đoàn tiểu thư, nghe nói lễ đính hôn đã bị hủy rồi, không phải sao? Lẽ nào cô vẫn mơ tưởng mình là phu nhân nhà Hoàng Vũ?"

Hắn ái ngại nhìn nó, nhanh chóng gỡ tay Kathryn ra, đến đứng bên cạnh nó, lạnh lùng nói:

" Kathryn, tôi với cô đã không còn quan hệ gì cả, phiền cô hãy tự chú ý hình tượng của mình, tôi không muốn vợ mình hiểu lầm!"

Mọi người xung quanh nhất thời ồ lên, mọi ánh mắt đều tập trung trên người nó. Nó vẫn bình tĩnh uống rượu, tựa như mọi việc xảy ra xung quanh vốn không liên quan đến mình. Nhưng liệu có ai biết, trong lòng nó vô cùng hỗn loạn, không hề giống như vẻ bề ngoài. Kathryn bật cười, chỉ vào nó:

" Vợ anh? Cô ta sao? Em không tin đâu!"

Hắn lạnh mặt nhìn cô ta:

" Cô tin hay không không phải chuyện của tôi! Vợ tôi đang ở đây, phiền cô đừng gây loạn nữa!"

Nó thản nhiên lau miệng, đứng dậy, nói:

" Tớ ra ngoài dạo một lát, trong này ngột ngạt quá!"

Nó lững thững đi ra ngoài, mặc kệ mọi ánh mắt hiếu kì nhìn nó. Lúc này, mọi người lại hướng mọi công kích về phia Kathryn, họ nghĩ rằng nó ra ngoài là do Kathryn gây chuyện. Mọi lời thì thầm to nhỏ bắt đầu nổi lên, có người nói Kathryn là hồ li tinh, có người nói cô ta là kẻ mặt dày, có người lại nói là kẻ không biết xấu hổ,..vv... Bọn Nastia nghe xong mà "mát lòng mát dạ". Kathryn không còn mặt mũi nào liền vội vàng bỏ đi. Hắn đợi mọi người tản đi liền nối gót theo sau nó.

Vườn hoa trên tầng thượng khách sạn...

Nó ngồi bên cạnh một đóa dạ lan hương, nhẹ nhàng hít vào làn hương tinh khiết. Sương đêm long lanh đậu trên từng phiến lá, như những hạt ngọc xanh. Gió thổi làm bay sợi tóc trên trán nó, nhẹ phất phơ. Khung cảnh này, yên bình, thanh tĩnh đến kì lạ. Nó ngẩng mặt nhìn lên trời. Bầu trời đêm nay rất đẹp, rất nhiều sao, nhưng lại không có trăng. Khung cảnh thành phố ban đêm thật rực rỡ, ánh đèn lấp lánh trải dài trước mắt. Nó khẽ nói:

" Thật đẹp!"

" Sophia.." - Hắn nhìn nó khẽ gọi. Nhìn bóng lưng cô độc của nó, hắn có chút xót xa. Nó khẽ quay người lại, nhìn hắn chăm chú. Hắn cũng im lặng nhìn nó. Giờ phút này, mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn hắn và nó. Trong mắt nó chỉ có hình ảnh của hắn và hắn cũng vậy. Hai người cứ đứng lặng yên như vậy. Bỗng nhiên nó lên tiếng:

" Kai, anh có hối hận không?"

" Hả?" - Hắn ngốc nghếch nhìn nó, nét mặt nó, vẫn đạm mạc như nước, không chút cảm xúc nào.

Nó lặp lại:

" Anh có hối hận không? Hối hận, vì đã quen biết em, vì đã yêu em?"

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt tro lạnh của nó, khẽ lắc đầu, mỉm cười:

" Không hề! Anh thậm chí còn cảm thấy, mình thật sự may mắn, may mắn vì được gặp gỡ em, cô gái đầu tiên khiến anh biết rung động là gì, biết cảm giác khi yêu là gì. Anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, mãi mãi cũng không rời đổi, nhưng chính anh, lại đẩy em ra xa, khiến tình cảm của hai chúng ta bị rạn nứt. Nói ra thì em có lẽ sẽ không tin, nhưng anh thật sự hối hận, thực sự thống khổ. Khoảnh khắc anh biết rõ mọi chuyện, trái tim anh cũng như thế đã chết theo em rồi. Sophia, dù biết lúc này có lẽ đã muộn để bắt đầu lại mọi chuyện, nhưng anh vẫn muốn nói với em, trái tim của anh, vĩnh viễn thuộc về em, anh yêu em, Sophia, thật lòng yêu em..."

Nó cúi đầu, cụp mi, không ai nhìn thấy ánh sáng trong mắt nó. Một hồi lâu, nó ngẩng lên, cười dịu dàng, trong ánh đèn, nét mặt nó nhu hòa như nước, mờ ảo huyễn hoặc, cánh môi nhẹ nhàng thốt ra:

" Kai, chúng ta bắt đầu lại nhé!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio