Thiên Yết với Kim Ngưu về đến nhà chung, cũng là lúc kim ngắn vừa chỉ đến số mười. Dù đã muộn như vậy, nhưng không một ai trong số tụi nó đi ngủ cả. Cả đám vẫn cứ đóng đô tại phòng khách để Thiên Yết với Tiểu Ngưu về. Nhưng trong số đó, không hề nhìn thấy bóng dáng của Sư Tử, dường như cô nàng vẫn chưa về.
Kim Ngưu bảo hơi mệt nên lên phòng ngay, dù lời nói vẫn vậy, nhưng khuôn mặt cô nàng cứ cúi gầm. Tụi nó thấy lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Chần chừ một lúc, nhìn nhau một lúc, Nhân Mã với Song Tử kéo nhau lên phòng Ngưu Ngưu.
Vừa bước vào phòng, Tiểu Ngưu đã đóng cửa lại, rồi đi vào trong. Thậm chí không tháo áo khoác, không thay đồ gì cả, Kim Ngưu cứ thế ngồi phịch xuống giữa phòng. Hệt như một quả bóng bay bị chọc nổ tung, toàn bộ những cảm xúc mà cô giấu đi nãy giờ cứ bùng phát ra. Kim Ngưu ngồi bó gối, nước từ khoé mắt cứ rơi lã chã.
Đúng lúc đó, Song Tử đẩy cửa đi vào, theo sau cô là Nhân Mã. Hai đứa nhìn nhau, rồi nhìn sang cô bạn của mình đang oà khóc kia mà lòng đầy thương cảm. Không chút chần chừ, tụi nó đóng cửa lại, chạy ào đến bên Kim Ngưu.
– Ngưu à…
Nghe tiếng gọi mình, Kim Ngưu ngẩng khuôn mặt tèm nhem vì nước mắt kia lên. Nhìn thấy Song Tử với Nhân Mã, Ngưu Nhi lập tức nhảy bổ vào ôm chầm lấy hai nhỏ bạn, vừa nấc vừa nói bằng chất giọng bị nhoè đi.
– C-Cậu ấy… có người… mình thích rồi… Tớ… tớ bị từ… bị từ chối rồi…
– Sao cậu biết?
Song Tử trân trân nhìn cô bạn thân mà mình đang ôm chặt lấy. Nước mắt của Tiểu Ngưu thấm đẫm ngực áo Song Song. Không chỉ cô, mà cả Nhân Mã cũng ngạc nhiên. Cậu ta có người mình thích rồi ư?
– Tớ… Cậu ấy nói cho tớ biết… Qua lời kể ấy, tớ… đó không phải là tớ…
Nhân Mã cũng nhào tới, ôm chầm lấy Kim Ngưu từ phía sau. Đôi mắt của hai cô nàng siêu quậy bắt đầu đỏ hoe lên. Cứ thế này, tụi nó sẽ khóc theo Ngưu Ngưu mất. Cố giữ chất giọng bình thường, Nhân Mã lên tiếng hỏi.
– Là ai vậy? Cậu biết… cô gái đó sao?
Kim Ngưu gật gật đầu. Nhưng khi nghe hỏi là ai, cô lại lắc đầu nguầy nguậy. Song Tử với Nhân Mã cũng biết, trái tim cô nhóc này đang rất đau, nên cũng chẳng hỏi thêm gì nữa. Nhất thời, hai đứa nó chẳng biết phải an ủi Ngưu Nhi thế nào, chỉ biết im lặng mà ôm chầm lấy Kim Ngưu, vuốt ve trấn an cô nàng.
oOo
Ngày hôm sau, Kim Ngưu dậy khá sớm. Cô lồm cồm bò dậy, mơ màng đi đến chỗ gương tủ. Nhìn mình trong gương thật sự khiến Ngưu Nhi giật mình. Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhem nhuốc hẳn đi. Cô đưa tay ôm lấy hai bên má, cắn nhẹ môi dưới. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, Tiểu Ngưu quay ra sau. Sư Tử, ngày hôm qua không về nhà chung thì phải.
Sau khi thay đồng phục chỉnh tề và chải xong mái tóc mềm, Kim Ngưu lấy hai bàn tay vỗ mạnh hai bên má một cái. Vừa xoa xoa hai má, cô vừa lè lưỡi đáng yêu, nhưng sau đó lại cười buồn. Ngưu Nhi lại lắc đầu mạnh. Lấy lại vẻ vui tươi hằng ngày, cô lăng xăng chạy xuống nhà.
Ăn sáng xong, tụi nó lại đẩy nhau lên xe buýt đến trường. Trên xe, Song Tử với Nhân Mã không ngừng hỏi Kim Ngưu này nọ, nhưng cô nàng chỉ toàn cười xoà. Thôi kệ, ít nhất cũng đỡ lo.
Lúc này, nguyên đám đã đóng đô an toàn tại lớp học. Tụi nó cứ xúm lại một gốc, tám trời tán đất đủ thứ, chẳng đâu liên quan đến đâu. Chỉ có một cái giống nhau là tụi nó vẫn không chán việc trêu chọc cặp đôi trai tài gái sắc của lớp. Thiên Bình có sắc chứ tài thì còn lâu!~~
Tụi nó không ngừng thắc mắc việc Sư Tử không về nhà hôm qua. Tuy cô đã gọi điện báo rằng đêm qua về biệt thự riêng thay vì về nhà chung, nhưng vẫn không giải đáp được hàng đống câu hỏi trong đầu tụi nó. Uầy~ dám chắc là thế nào cũng có liên quan đến cái người tên Nhật Nam kia.
Chợt, cánh cửa lớp bị mở toang ra. Tụi nó theo phản xạ dừng hết việc đang nói, ngước mắt ra thám thính tình hình. Cô nàng còn lại trong lớp tụi nó, cô nàng hôm qua không về nhà chung, Sư Tử nè.
Kim Ngưu vừa thấy Sư Tử, đôi mắt hơi mở to. Chẳng biết tại sao, nhưng Ngưu Nhi thấy hơi khó xử khi gặp mặt Sư Tử. Dù vậy, dẹp bỏ luôn cái đó sang một bên, cô nàng nhảy bổ khỏi chỗ ngồi mà chạy đến ôm chầm lấy Sư Nhi.
– Tời ôi~ Hôm qua đi đâu mà bỏ tớ một mình~ Sợ ma lắm nha~ Sư Nhi là đồ đáng ghét mờ~~~~~
Sư Tử bật cười nhìn cô nàng đang mè nheo ôm chặt mình. Cô tinh nghịch đưa tay bẹo đôi má phúng phính như con nít của Kim Ngưu khiến cô nàng la oai oái. Tụi nó nhìn mà ôm bụng cười.
– Cậu thật là! Chỉ toàn là nhõng nhẽo thôi.
– Ể~ Người ta nhớ cậu muốn chết~~
Dù vậy, Kim Ngưu vẫn “kiên trì” đeo bám Sư Tử mặc cho cô nàng giả vờ đuổi như đuổi tà. Sư Nhi mặc xác Kim Ngưu, đi lại bàn ngồi. Tụi nó thấy vậy cũng chuyển “điểm tập kết” từ bàn Song Ngư (Sao lại là cái tên lúc nào cũng ngủ này?!) sang bàn Sư Tử.
Hôm nay Sư Nhi của tụi nó lạ lắm nha~ Nói gì cũng cười, còn cười rất tươi nữa. Coi kìa, còn đùa giỡn với tụi nó nữa. Mờ ám quá à~
– Khai mau! Hôm qua đi đâu~?
Xử Nữ vờ làm mặt hình sự, chỉ tay vào Sư Tử nói bằng giọng tra khảo. Tụi nó cùng lúc di mắt từ Xử Nữ sang Sư Nhi, cười gian.
– Nói gì vậy? Đi đâu đâu?
– A còn dám nói! Rõ ràng hôm qua cậu có thèm về nhà chung đâu hở?~
Bạch Dương hùa theo, bắt đầu kể lại như đang kể tội của Sư Tử vậy. Vẻ bình tĩnh vẫn còn đó, nhưng đôi mắt cô nàng cứ liếc ngang liếc dọc liên tục.
Đúng lúc đó, tiếng chuông vào tiết một vang lên. Tụi nó đành xụ mặt mà đi về chỗ ngồi, không quên lườm gian Sư Tử như muốn nói rằng, rồi cậu cũng phải khai thôi, vậy. Sư Nhi chẳng biết nói gì ngoài cười trừ.
Chợt, Thiên Yết ngồi bàn trên quay xuống Sư Tử. Cậu đưa cho Sư Nhi bốn quyển sách, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như không có gì.
– Của cậu đây!
Sư Tử nghiêng đầu, đưa tay lấy mấy quyển sách từ tay Thiên Yết. Ngắm nghía chúng một hồi, vẻ mặt bình thản hơi ngạc nhiên của Sư Nhi trở nên vui vẻ hẳn ra. Cô ôm chặt chúng vào lòng, rồi nói với Yết Ca bằng giọng hớn hở.
– Cậu có chúng thật sao? Không ngờ nha! Tuyệt quá đi mất! Tớ phải tìm chúng rất lâu rồi đấy!!
– Chừng nào muốn trả cũng được.
Nói rồi, Thiên Yết quay lên, trong lòng có chút vui vẻ.
Sư Tử vừa cười tươi vừa bỏ bốn quyển sách kia vào cặp, kéo khoá lại. Xong, cô chống cằm nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt vui cười.
Kim Ngưu ngồi hàng đầu hơi nhìn xuống, chứng kiến tất cả. Cô cười nhẹ, nghĩ thầm.
– “Quả là như vậy rồi nhỉ, người mà cậu thích.”
Không chỉ Kim Ngưu, Song Ngư cũng nhìn thấy. Đôi mắt dường như bị phần tóc mái che đi, vẫn nằm dài trên bàn. Nhưng vì nghĩ chẳng có gì, nên Ngư Ca cũng quay đi, nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng lại chẳng ngủ được mỗi khi nhớ lại nụ cười khi nãy của Sư Tử.
Một lúc sau thì thầy Xà Phu bước vào, theo sau anh còn có một cậu con trai trạc tuổi tụi nó, mặc đồng phục nam sinh của UTX. Lúc đầu, tụi nó còn hơi thắc mắc, vì hôm nay đâu có tiết Anh đâu, thì cũng hiểu ra ngay. Nhưng rồi lại thắc mắc lần nữa, lớp S mà cũng có học sinh mới sao?! Lập tức, tụi nó ngoảnh đầu ra sau nhìn cô nàng đang ngồi cuối lớp kia. Sư Tử dường như không hề để ý tụi nó nhìn mình, vì đôi mắt cứ dán vào nam sinh kia mà cười tươi tắn.
Cậu nam sinh nọ có vẻ ngoài khá điển trai. Nước da trắng mà mấy nam sinh nào có được, nhưng lại không hề giống công tử bột chút nào. Cao ráo, mặt mày sáng sủa, khuôn mặt có nét đẹp cân đối như con gái. Tóc đen, cùng đôi mắt màu xanh thẫm lạnh lùng như băng giá chỉ nhìn về một phía dưới lớp. Không hiểu sao, khi nhìn vào nam sinh nọ, tụi nó lại thấy có gì đó rất giống với cô nàng Sư Tử. Vẻ lạnh lùng cao ngạo kia, cả vẻ ngoài nữa.
Để phá vỡ bầu không khí quá đỗi yên lặng đến đáng sợ kia, thầy Xà Phu đành lên tiếng.
– Em tự giới thiệu được chứ?
– Phiền quá vậy! – Cậu nam sinh nọ nhíu mày, rồi cũng cúi đầu một cái – Tôi là Vũ Nhật Nam.
Nhật là mặt trời mà, sao mà lạnh lùng kinh dị thế, còn hơn Thiên Yết với Song Ngư nữa. Mà khoan! Nhật Nam?! Không phải chứ?! Đừng có nói là…?
Trong khi tụi nó còn chưa định hình được, thì cậu nam sinh tên Nhật Nam kia đã bước chân đi xuống lớp, đúng hơn là cuối lớp. Nhật Nam dừng lại ở một trong hai bàn ở cuối lớp cạnh cửa sổ, nơi mà Sư Tử đang ngồi.
Sư Tử hai tay vẫn chống cằm, bỏ xuống. Cô đứng dậy, chợt cười tươi rồi nhảy bổ ôm chầm lấy Nhật Nam.
– Nam Nam!
– Tử Nhi ngốc!
Nhật Nam hơi cười, đưa tay vuốt ve mái tóc mượt của Sư Tử. Rồi, cậu chợt hôn nhẹ lên trán Sư Tử một cái. Một lúc sau, cả hai mới bỏ nhau ra. Cả hai đứa nó dường như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của mấy đứa kia, cực kì tự nhiên luôn. Và Nhật Nam vừa nhận được hai ánh mắt lườm cực sắc. Cậu đủ tinh ý để biết, nhưng chỉ cười khẩy.
Xà Phu thở dài một cái, rồi nói.
– Em muốn ngồi đâu?
– Còn phải hỏi sao?
Nhật Nam trả lời Xà Phu bằng chất giọng hơi giễu cợt. Cậu đi lại cái bàn trống phía sau Sư Tử, đặt cặp lên bàn rồi ngồi xuống ghế.
– Em ngồi đây! Sau Tử Nhi! Anh hỏi câu ngốc thật, Phu Ca.
– Em…
Xà Phu nén cục giận, chào tụi nó rồi đi ra khỏi lớp.
Suốt tiết đó, tụi nó hoàn toàn không thể tiếp thu hết được những chuyện vừa xảy ra. Chẳng một chữ bài giảng vào lọt vào tai của tụi nó cả. Vì bộ não đang cố phân tích mọi thứ. Trong khi đó, Sư Tử lại quay xuống bàn Nhật Nam, nói chuyện suốt.
Tuy nhiên, có lẽ Thiên Yết và Song Ngư lại đang có suy nghĩ khác tụi nó. Cả hai cậu hết nhìn nhau rồi lại nhìn Sư Tử bằng đôi mắt dường như không thể kinh ngạc hơn.
– “Tử Nhi?!!”