Giờ về, thay vì về nhà chung cùng tụi nó, Nhân Mã lại muốn đi dạo một chút cho khuây khoả, đồng thời, cô cũng muốn suy nghĩ lại một lần nữa về những chuyện đã xảy ra trong suốt mấy ngày nay. Thật sự, Nhân Mã cũng không biết phải làm gì nữa.
Đi trên những con đường tấp nập người qua lại, mỗi lần nhìn những cặp đôi nam nữ đang tình tứ khoác tay nhau, Nhân Mã lại cảm thấy cô đơn. Tuy cô và Bạch Dương chưa phải là một cặp, chưa từng thì đúng hơn, nhưng đã từ rất lâu, cô luôn muốn điều này thành sự thật.
Còn nhớ năm lớp hai, trong bài tập vẽ, Nhân Mã đã vẽ một cặp cô dâu và chú rể. Dù cho lúc đó còn rất nhỏ, nhưng cô còn nhớ như in, cô dâu được vẽ trên hình tượng của chính cô, trong khi chú rể lại là Bạch Dương. Giờ nghĩ lại, thật khiến Nhân Mã thấy xấu hổ. Cô cũng chẳng còn giữ bức vẽ đó nữa. Sau khi được cô giáo chấm cho một bông hoa thay điểm mười, Nhân Mã đã lập tức chạy đi khoe với Bạch Dương ngay. Vậy mà rốt cuộc cô lại ngã xuống hồ, khiến bức tranh ướt nhẹp. Tất cả công sức đổ sông đổ bể, lúc đó Nhân Mã cũng chẳng màng đến việc khoe với Bạch Dương nữa.
Nghĩ lại, lúc đó cô thật ngốc và cũng thật ngây thơ.
Dù còn nhỏ, nhưng Nhân Mã thừa nhận việc, rằng mình đã thích cái cậu con trai thô lỗ cộc cằn luôn giận dỗi vì những chuyện không đâu, nhưng đôi lúc lại rất đáng yêu tên Bạch Dương rồi. Cậu luôn bốc đồng, lại khó tính và rất ham chơi, nhưng trong mắt Nhân Mã chẳng hiểu sao, đều trở thành những ưu điểm.
Trong vô thức, những dòng kí ức về cậu và cô từ trước đến nay cứ ùa về trong tâm trí.
Còn nhớ năm lớp bảy, có một bạn nữ cùng lớp tỏ tình với Bạch Dương. Sau đó, cậu cũng có kể cô nghe, thậm chí còn hỏi Nhân Mã phải làm thế nào. Dù buồn, Tiểu Mã vẫn bảo Bạch Dương đồng ý, vì cô gái đó rất tốt. Kết quả là họ quen nhau được vài tuần thì chia tay, lí do thì cô hoàn toàn không biết. Ngày hôm sau thì cô gái đó đến gặp cô nói chuyện, cuối cùng lại đưa tay tát Mã Mã một cái rồi ôm mặt chạy đi. Cô còn nhớ lúc đó, Nhân Mã đã cảm thấy bản thân thật ích kỉ, khi vui mừng vì cả hai chia tay.
Từng kí ức, từng hành động của Bạch Dương lũ lượt ùa về như một đoạn phim. Thói quen, tật xấu, mọi thứ về cậu. Nhân Mã đưa tay quệt đi giọt nước làm mờ ánh nhìn. Cô đã khiến cậu tổn thương, cậu cũng đã nói sẽ không quan tâm đến cô nữa…
Chợt, Nhân Mã dừng lại trước một cửa hiệu bán thú bông. Cô đưa mắt nhìn vào con gấu to là hàng trưng bày sau tấm kính.
– Làm gì mà đứng ngẩn người ra thế? Bị ma nhập hả?
Nhân Mã thoáng giật mình khi nghe thấy giọng nam trầm quen thuộc có phần ngỗ nghịch. Cô cứ ngỡ là mình tưởng tượng, nhưng Nhân Mã vẫn quay sang một cách lo sợ.
Là cậu. Trước mắt cô là Bạch Dương, cái cậu con trai có vẻ ngoài nghịch ngợm và cái tính ngang tàng có chút ngốc nghếch đó.
Bạch Dương khó khăn nhìn Nhân Mã đang nhìn ngược lại cậu bằng đôi mắt kinh ngạc mà không nói không rằng. Cậu đi đến, nắm lấy bàn tay đang run lên của Tiểu Mã mà kéo đi.
Cô hoàn toàn không giật tay ra, trong đầu cứ quanh quẩn những câu hỏi như tại sao cậu lại ở đây, cậu có còn giận cô không… Nhân Mã không nói không rằng, dường như không còn bất kì âm thanh nào có thể lọt vào tai cô nữa, Nhân Mã cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay Bạch Dương đang nắm chặt tay cô. Nếu đây là mơ, cô thực không muốn tỉnh giấc.
Giữa dòng người tấp nập qua lại, nổi bật một đôi nam nữ. Người con trai nắm chặt tay cô gái như sợ, chỉ cần nới lỏng một chút, cô sẽ biến mất.
Bạch Dương kéo tay Nhân Mã vào một công viên gần đó. Bỏ tay cô ra, dù có chút hụt hẫng, Bạch Dương vẫn chưa thể quay lại đối diện với Nhân Mã. Đắn đo một lúc, Bạch Dương quay người ra sau.
Thật lạ, những câu nói, những hành động cậu suy nghĩ từ trước cứ nhìn vào đôi mắt to tròn kia thì lại quên hết. Vô dụng thật! Nghĩ một lúc, Bạch Dương chợt hỏi.
– Cậu có nhớ, Sơn Ca không?
Sơn Ca, làm sao Nhân Mã quên được. Chính là cô gái nổi tiếng nhất nhì cả khối, quan trọng hơn, Sơn Ca chính là người đã là bạn gái của Bạch Dương trong suốt một thời gian, cũng chính là người đã cho Mã Nhi một cái tát mà chính cô cũng chẳng hiểu lí do.
Tại sao Bạch Dương lại nhắc lại chứ? Cúi gầm mặt, Nhân Mã khẽ gật đầu.
– Cậu biết vì sao Sơn Ca lại gây sự và khó chịu với cậu không?
– … – Lắc đầu.
– Bởi vì tớ và Sơn Ca chia tay, là vì cô ấy nói xấu cậu…
Chợt, Bạch Dương thở dài một cái. Cậu ngả đầu vào vai Nhân Mã.
Nhân Mã hoàn toàn lực im lặng, cô không biết phải nói gì hay làm gì. Nhìn người con trai đang tựa hẳn đầu vào vai cô từ phía trước, Nhân Mã thấy có lỗi với cậu. Vậy cậu chia tay với Sơn Ca, là vì cô ư… Nhân Mã còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Dương chợt nói.
– Xin lỗi, Nhân Mã. Là tớ không tốt, là tớ khiến cậu phải khóc. Đó cũng chỉ là vì, tớ quá… yêu… cậu…
Nhân Mã từ khổ sở chuyển sang kinh ngạc tột độ. Cậu vừa nói gì, Bạch Dương vừa nơi gì cơ. Cô không nghe nhầm, có phải không…
– Khi thấy cậu hôn người khác không phải tớ, tớ thật sự tức giận và đau khổ. Dù cho biết rất rõ cậu không có lỗi, tớ vẫn không thể đối mặt với Nhân Mã… Tớ thấy sợ…
– Tớ cũng vậy…
Sau một hồi im lặng, Nhân Mã chợt lên tiếng.
– Tớ yêu Bạch Dương rất nhiều. Cũng vì yêu cậu, tớ đã rất khổ sở khi bị cậu gạt bỏ. Tớ…
Nhân Mã còn chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Bạch Dương chặn lại. Bờ môi ươn ướt hơi khô của cậu áp lên môi Nhân Mã. Không thô bạo, không mang sự chiếm hữu cao như lần trước, Bạch Dương khiến toàn thân Nhân Mã như tê như dại, như đang rút hết sức lực của cô bởi sự ngọt ngào. Dù vậy, những giọt nước mắt của Nhân Mã vẫn cứ rơi.
Đến khi nhận thấy Nhân Mã sắp cạn không khí, Bạch Dương mới rời khỏi đôi môi căng mọng một cách luyến tiếc. Cậu ngẩng đầu, hôn nhẹ vào khoé mắt Nhân Mã.
– Mã Nhi, tớ xin lỗi. Sẽ không bao giờ, tớ khiến cậu phải khóc, chỉ vì một thằng nhóc ngốc nghếch như tớ nữa.
“Này~ Gọi tớ là Mã Nhi thay vì Nhân Mã đi~ Tớ cũng sẽ gọi cậu là Tiểu Bạch~~~”
“Để làm gì chứ? Với chả tớ từ chối, chúng ta có còn là trẻ con nữa đâu mà xưng hô vậy. Xấu hổ chết!”
Đôi mắt Nhân Mã vẫn mở to kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên, Bạch Dương gọi cô bằng một cái tên thân mật như vậy, bằng cái tên mà cậu đã quyết từ chối không gọi trước đây. Nheo đôi mắt lại hệt như để những giọt nước cứ chảy, Nhân Mã thật sự hạnh phúc. Bao nhiêu khổ sở ấm ức cứ theo hai từ “Mã Nhi” mà bay đi hết.
– Ừm… Ừm!…
oOo
Đâu đó ngoài bụi cây có một cái đầu đang lấp ló. Thiên Bình cầm cái điện thoại đang gọi video cho tụi nó trong tay, màn hình hướng thẳng về phía Bạch Dương với Nhân Mã đang đứng đằng xa.
– “Thành công mĩ mãn.”
– Nhờ tao hết ~
– “Ờ…”
Thiên Bình nhướn mày nhìn tụi bạn đang chen chúc trong cái màn hình mà chán nản. Tụi nó chẳng coi cậu ra gì hết! Dù sao trong chuyện này Thiên Bình cũng đóng góp một phần đâu nhỏ đâu nha~~~~~