-Điều này thật sự.........không phù hợp! - Khải Minh lên tiếng, hai mày nhíu lại, đôi mắt có chút lơ đãng nhưng u buồn.
-Đó là lựa chọn tốt nhất bây giờ rồi! - Thái Ny đặt tách trà xuống bàn, hai tay khoanh trước ngực nhìn Khải Minh. - Nếu cậu nói cách này không được, vậy cậu có cách nào khác không? - Câu hỏi được đặt ra khiến Khải Minh càng thêm rối bời, cậu thật sự không còn nghĩ được gì nữa.
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm lên căn phòng này, sự lắng đọng lạ lùng, những dòng suy nghĩ tiếp tục chảy nhưng những suy nghĩ đó cứ va vào những vách đá khổng lồ rồi tan biến. Bây giờ, mọi thứ như một cục tơ bị vò rối, không cách nào tháo ra được. Mọi chuyện như đang rời vào bế tắc.
-Sao.......ta không liên hệ với Hiệu trưởng trường Glory? - Tên lùn lên tiếng.
-Ric à! Trường Glory thì liên quan gì đến Glamour chúng ta? - Thái Ny tỏ ra vẻ khó hiểu.
-Cách duy nhất lúc này là phải cho một trong ba người phải chuyển trường! - Câu nói này như một liều thuốc kiến ba người chúng tôi sực tỉnh sau một cơn mộng đầy tơ rối. Cả ba chúng tôi bất giác quay sang Ric bé nhỏ. - Không thể kéo dài thêm thời gian nữa. Chúng ta cần liên hệ với Glory và xin phép họ cho một học viên trường này sang đó học.
-Vậy còn lý do? Không lẽ, chúng ta nói là do họ đánh nhau vì một cô gái sao? Hiệu trưởng bên đó là người khó tính đến mức nào cậu biết mà Ric! Tớ thật sự ủng hộ ý kiến này nhưng....xác suất thành công không cao!
-Chúng ta cần quyết định nhanh và phải chọn người chuyển trưởng thôi! - Ric lướt mắt qua cả ba người chúng tôi. Sự hồi hộp, lo lắng khiến chúng tôi đứng ngồi không yên. vậy là cả ba phải chọn một sao? Tôi thật sự không muốn thế chút nào. Mặc dù không thích gì Henry nhưng dù sao, thời gian qua, cậu ấy cũng đã khiến tôi vui vẻ và cậu ấy rất thân thiện với tôi và mọi người. Khải Minh thì........phải nói, tôi có chút thích cậu ấy nên không nỡ. Vậy bây giờ tôi biết làm sao đây? Tôi sẽ đi hay một trong hai người họ ra đi? Biết bao nhiêu câu hỏi vang vẳng lên trong đầu tôi, mọi thứ trước mặt tối đen như mực, tôi sắp gục ngã mất rồi!
-Các em về lớp học đi! Ngày mai cô sẽ thông báo cho các em! - Cô Hiểu Trưởng đứng trước cái cửa sổ lớn nơi ánh sáng mặt trời chiếu vào, ấm áp mà gay gắt.
Chúng tôi về lớp. Bước đi nặng nề, lòng bức rức, khó chịu. Chúng tôi đang vướn vào một rắc rối ngu ngốc. Hai chàng trai tài sắc vẹn toàn đánh nhau vì một cô gái mồ côi nhem nhúa, chả có tài cán gì. Để rồi, giờ đây phải vướn vào vụ việc không đáng thế này.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi không hề tập trung vào bài học được, những gì mà chúng tôi nghĩ được là sự việc ngày mai. Ngày mai sẽ như thế nào đây? Tôi sẽ đi? Hay là họ? Liệu sau này có còn gặp lại không? Liệu xa rồi có còn nhớ nhau không?
Cả ba người như những bức tượng, cứ cứng đơ ngồi một chỗ, không hay biết điều gì đang diễn ra xung quanh. Mơ hồ, mọi thứ thật mơ hồ làm sao! Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian để ngăn cản vụ việc đó xảy ra.
--------------------------------------
Ngồi trong phòng Hiệu trưởng mà tôi cứ run lên từng đợt, cái cảm giác này nó khá giống với cái cảm giác tôi bị đem trả lại khi một gia đỉnh trẻ nhận nuôi được tuần, họ phát hiện đôi mắt kỳ dị khác người của tôi, họ đã rất hoản sợ, người vợ trẻ của bố nuôi tôi quá sốc mà xảy thai, điều này khiến ông ấy tức giận vá quyết định đem trả tôi về cô nhi viện. Nhớ lại cái cảnh tôi thu người trong hóc bếp vì sợ họ mang trả tôi về, rôi run lên từng đợt, mồ hôi nhễ nhại. tuổi, tôi phải chịu cái cảm giác bị xách tay ném trả về cô nhi viện và bị xỉ vả không thương tiếc từ ông bố nươi trẻ tuổi trong sự ngăn cản của người mẹ trẻ cứ khăn khăn giữ tôi lại. Những điều đó ám ảnh trong tôi đến tận bây giờ.
-Cô đã nói chuyện với bên trường Glory, họ chấp nhận lời đề nghị của chúng ta, cô cũng đã cho họ xem thành tích của các em. Bên đó đã rất hài lòng với một người trong ba người các em và họ nói, tiếng nữa họ sẽ đến đây để đón. Cô thật sự không muốn chia tay em đâu..........Khải Minh! - Như một nhát búa bổ vào đầu tôi khi cái tên Khải Minh vang lên, cậu ấy phải đi, tôi không muốn điều đó, Hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má tôi, nó có vị rất mặn. Henry dìu tôi phía sau, tôi thấy ánh mắt của Khải Minh lại mơ hồ và buồn bã nhưng vẫn mạnh mẽ không rơi một giọt nước mắt. Mái tóc đỏ bồng bềnh và óng ánh trong ánh nắng dịu ngọt của bầu trời buổi sáng, gương mặt anh tú thoát lên vẻ u buồn tuyệt mĩ.
---------------------
Khải Minh thu dọn đồ đạc và chia tay mấy người bạn cùng phòng, chia tay mọi người trong lớp. Lúc đứng lại phía tôi, Khải Minh mỉm cười một cái, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện, cười như không cười. Hai tay ôm lấy tôi vào lòng, tôi nhẹ đặt tay lên lưng cậu ấy, tôi đã bật khóc. Tôi đã có nén nó vào trong nhưng.....tôi không thể, nước mắt cứ thế tuôn ra như một dòng suối rí rách chảy. Cái ôm siết chặt rồi từ từ buông lỏng, tôi lấy tay quẹt ai dòng nước mắt rồi vẫy tay chào cậu ấy.
-Đừng quên tớ! - Là câu nói cuối cùng của Khải Minh nói với tôi khi cậu ấy bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh và biến mất hút trong cái ánh mắt bé nhỏ của tôi. Và giờ đây, tôi lại mong mình có được khả năng trở thành người khổng lồ để có thể nhìn Khải Minh trên chiếc xe đen đang lăn bánh kia trên mọi con đường.
Tôi không biết sau này, biết khi nào mới gặp được cậu ấy, gặp cậu ấy vào tình huống nào? Dù đâu cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần cậu vui là tôi vui rồi.
Khải Minh, đừng quên tớ nhé! Tạm biệt cậu - người tôi yêu!