Bắt đầu bằng một buổi sáng sớm tinh mơ và bây giờ mới là sáu giờ đã có người bước vào quán bán đồ ăn nhanh ở khu vực ăn uống của trung tâm thương mại.
Đây là thành phố nổi Ariyama có vị trí nằm ở giữa Biển không thề tiếp giáp với đất nước nào cả vì nơi này khá nguy hiểm nhưng lại có số lượng người sinh sống vô cùng đông do Kirogaya Kazemi sáng lập ra cách đây bốn mươi năm về trước để tập trung những người sở hữu năng lực đặc biệt lại một chỗ với lại ở đây cũng người thường nhưng chỉ chiếm % dân số , ông cũng là một năng lực gia nổi tiếng đã đạt được rất nhiều kỳ vọng của thế giới.
Tại một quán bán đồ ăn nhanh ở trên lầu hai từ tầng trệt đếm lên của khu vực thương mại trung tâm của thành phố đang có một thanh niên ngủ hăng say ở bàn số mười tuy đã được phục vụ dọn đồ ăn ra sẵn ra cách đây mấy phút như vậy rồi mà vẫn không đụng tới cái Hamburgers đấy. Cậu thanh niên đang ngủ ngon lành ấy là nhân vật chính Konoma Tsukasai, nhìn vẻ mặt chảy nước dãi đầy bàn của cậu ta là đủ biết đang mơ thấy em nào xinh tươi lắm nhỉ
— Anh hai! Xem em gấp cái gì nè
— Em gấp gì nào
Không phải là giấc mơ đồi bại rồi mà là giấc mơ về kí ức mười một năm trước đã bị chìm sâu vào tiềm thức của Tsukasai lúc cậu chỉ mới có sáu tuổi đang gấp giấy Origami cùng em gái Konoma Sarami dễ thương tinh nghịch, có mái tóc xanh nhạt Buộc thành hai bím dài tới vai và một người bạn kế bên nhà có mái tóc vàng thả xuống tới lưng cùng với một kẹt tóc giống con thỏ nhưng khuôn mặt của cô bé trong giấc mơ này đã bị mờ nhạt đến nổi không nhận ra được đó là ai.
Sarami nở một nụ cười trong sáng mới đưa con hạt giấy xếp vô cùng tỉ mỉ ra cho cả hai chiêm ngưỡng thành công của mình.
— Em gái anh gấp đẹp thật
— Tất nhiên rồi
— Tớ cũng hoàn thành rồi nè
Cô bé mờ nhạt bí ẩn do bị Tsukasai lãng quên từ lâu mới vừa lên tiếng ấy cũng đưa tác phẩm Origami của mình ra cho anh em nhà Konoma xem. Tsukasai quay lại về phía giọng nói phát ra nhìn cô bé đó đã gấp cái gì.
— Cậu cũng gấp đẹp ghê
— Vậy đến lượt cậu phải cho mọi người xem thứ cậu đã gấp đấy
— Chuyện đó thì
Đáng lẽ Tsukasai cũng phải cho hai người đấy xem chứ nhưng cậu lại ngượng nghịu và giấu tác phẩm của mình ra sau lưng nhất quyết không cho mọi người chiêm ngưỡng.
"Cô bé đó là ai sao mình không thể nào nhớ ra nổi vậy"
Cậu cất tiếng nói của mình lên trong giấc mơ kí ức mười một năm trước của mình như thế mà chẳng ai có nghe thấy và cậu ta bắt đầu cố gắng lụt lội lại trí nhớ
-BẰN !!!
Bất ngờ có một tiếng súng vang lên khiến cậu tỉnh giấc ngay lập tức về lại với hiện tại, Tsukasai từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy khung cảnh của tiệm bán đồ ăn nhanh đã khác hẳn lúc ban đầu mọi thứ đều lộn xộn và tất cả đèn trong trung tâm thương mại cũng bị tắt hết cộng thêm bầu không khí tấp nập đã chìm hoàn toàn vào sự im tĩnh chả còn có một bóng người nào chắc chắn là do tiếng súng nổ vừa rồi đã khiến mọi người hoảng loạn chạy hết cả rồi mà cũng bình thường thôi đó là bản năng sợ chết của con người nói chi là năng lực gia ngoại trừ mấy thằng điếc không sợ súng hoặc kiểu ngủ bất chấp cho dùng chuyện gì xảy ra hay trời có sập như Tsukasai.
Tuy không chắc lúc nãy có phải là tiếng súng hay không nhưng cậu cũng không thèm quan tâm làm gì cho mệt, định gục mặt xuống bàn ngủ tiếp thì có một thứ gì đó giống như kim loại lạnh đang áp sát vào đầu cậu. Đấy là một người đàn ông có thân hình to lớn mặc giáp chống đạn sau lưng vác khẩu MA,mặt mũi lại bị che kín đang chỉa súng lục màu bạc vào đầu cậu.
Nhìn cách ăn mặc và trang bị của gã này thì Tsukasai dư thông minh đủ biết hắn là khủng bố.
Chả có gì bất ngờ khi có khủng bố ở thành phố Ariyama điều này hết sức bình thường, tình hình thế này chỉ cần cử một Breaker ở cấp độ từ B đến S là đủ sức giúp cảnh sát an ninh thống chế bọn khủng bố tép riu này rồi nhưng sẽ khác nếu bọn chúng là Unknown mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều vì phải vừa bảo vệ thường dân tránh nguy hiểm vừa chiến đấu như thế thì sẽ thành ngàn cân treo sợi tóc.
— Nếu không muốn chết thì ngươi phải đi theo tao
— Xin lỗi nhé, tôi bận ngủ rồi
Không phải chứ ngủ đối với cậu còn quan trọng hơn cả việc mạng sống, trước lời đe dọa khủng khiếp vậy mà vẫn thản nhiên như nó là trò đùa nếu gặp người khác thì chắc chắn không có ai trả lời dám giống Tsukasai đâu mà còn làm theo răm rắp theo tên khủng bố ấy. Không biết trong tình huống này thì một kẻ Breaker cấp độ F còn trong quá trình huấn luyện như cậu thì sẽ xử lý ra sao đây.
- Vậy tao sẽ cho mày ngủ luôn!!!
Tên khủng bố gỡ chốt an toàn chậm rãi bóp cò súng và cùng nụ cười tràn đầy gian ác.
— Nóng !!!!
Đôi mắt của Tsukasai đột ngột từ màu đen chuyển thành đỏ khiến cho khẩu súng lục nóng đỏ lên làm gã khủng bố đấy buộc phải buôn tay khỏi vũ khí của mình và trong khoảng khắc khẩu súng chạm mặt sàn gạch tạo ra tiếng động cậu nhanh chóng đứng dậy cầm cái ghế gỗ nãy giờ ngồi lên xoay người phang thẳng vào đầu cho hắn không kịp trở tay lấy khẩu MA ra, sau khi thưởng trọn vẹn cái ghế thì gã đấy đã vô cùng choáng váng nhưng chưa có thể chấm hết như vậy được Tsukasai lại tặng thêm cho tên khủng bố xui xẻo này một cú móc quai hàm làm pha dứt điểm khiến cho hắn ngã quỵ xuống đất bất tỉnh nhân sự.
— Ta thích ngủ chứ không thích giấc ngủ ngàn thu
— Reng!!...Reng!!...
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại của Tsukasai kêu ầm ĩ phá vỡ sự tĩnh lặng trong bầu không khí tuy là tiếng nhạc nghe khá vui tai.
Cậu thọc tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông ra dùng ngón trỏ nhấn vào biểu tượng bắt máy ở cuối màn hình cảm ứng để xem số lạ này của ai mà sao biết địa chỉ liên lạc của mình.
— Alo. Hiểu rồi.
Thật là tò mò về cuộc đàm thoại của Tsukasai quá không biết người đã gọi cho cậu là ai và bên đấy đã nói gì với cậu đúng thật sự là bí ẩn lớn. Cậu cầm cái Hamburgers lúc đầu vào tiệm đã chọn lên thoát lớp giấy gói ra cắn một miếng thật to rồi nhai trong miệng thưởng thức mùi vị của nó vừa bước ra khỏi chỗ này.
— Ngon thật
Cùng lúc đó ở dưới tầng trệt, tình hình vô cùng căng thẳng và khó khăn cho những cảnh sát đang bao vây trung tâm thương mại cố gắng đàm phán với lũ khủng bố để bọn chúng chịu đồng ý thả các con tin ra nhưng có vẻ cảnh sát đang bất lợi khi điều kiện của chúng đặt ra không thể thật hiện được. Bọn khủng bố này đã chiếm lĩnh toàn bộ trung tâm thương mại và tất cả bốn lối vào đều có người canh gác nên sẽ rất khó để cảnh sát cơ động xâm nhập vào để giải cứu con tin.
Công nhận trang bị của bọn khủng bố này vô cùng y chang như nhau tên nào cũng mang bên hông một cây súng lục với trên tay cầm khẩu MA cùng giáp chóng đạn chảnh có gì gọi là đặc biệt, mà trang bị như vậy cũng khá giống lính đặc chủng.
Nơi mà có nhiều nổi sợ hãi, lo lắng nhất hiện tại chính là chỗ mười con tin đang bị bắt giữ ở trong trung tâm thương mại và có thẳng tới chính tên khủng bố trông coi cực kì nghiêm ngặt không thề có sơ thở nào cộng thêm cái tên bị ăn ghế vào đầu nữa thì đã có chẳng mười tên và quan trọng hơn là kẻ cầm đầu đang ở đâu chắc chắn không phải là một trong những tên này rồi với lại nếu chỉ có mười người thì quả là lực lượng khủng bố này quá ít có lẽ số còn lại đã đi theo bảo vệ chỉ huy hoặc là lụt soát kiểm tra khắp tòa nhà để đảm bảo không thể xâm nhập được hay còn ai đang cố gắng lẫn trốn khỏi mắt của bọn.
Lúc này cảnh sát cơ động đã được cử tới giúp đỡ giữ vững vòng vây xung quanh trung tâm thương mại và có cả trực thăng đang bay trên nóc nhà để quan sát tình hình bên trong vì trần nhà của trung tâm thương mại làm bằng kính trong suốt thiết kế giống kim tự tháp nên có thể từ trên cao nhìn xuống dễ dàng.
Một cảnh sát cầm cái lao trong tay đứng đằng sau chiếc xe hơi lấy hết sức cố gắng tiếp tục đàm phán với bọn khủng bố ở bên trong để tránh trường hợp có người dân vô tội bị thương còn tệ hơn là chúng sẽ nhẫn tâm gϊếŧ chết con tin.
— Xin hãy giữ bình tĩnh đừng làm hại con tin, từ từ nói chuyện giải quyết
— Bọn tao đéo quan tâm, nếu một giờ đồng hồ bọn mày không giao ...VNA với một đường cho bọn tao trốn thoát đừng hỏi tại sao ở đây có người đổ máu
VNA là đơn vị tiền tệ được sử dụng ở thành phố Ariyama và cũng có thể sử dụng hoặc quy đổi tại nước khác. Giá trị VNA bằng . Việt Nam đồng.
Ngay từ đầu lợi thế đã không thề nghiên về phía cảnh sát và đến bây giờ cũng vậy, chỉ có chừng đó thời gian thì e rằng không đủ kiếm ra số tiền lớn như vậy cho dù có nhờ ngân hàng giúp đỡ đi nữa thì cũng vô dụng nếu mà một tiếng chưa hoàn thành đáp ứng của bọn khủng bố đặt ra thì bảo đảm sẽ có người phải tạm biệt cuộc đời mình.
— tiền, lối thoát thì chúng tôi đáp ứng được nhưng phải cho chúng tôi nhiều thời gian hơn
— Chuyện đó là của bọn mày, không thì tao sẽ gϊếŧ hết!
— Xin anh đừng đụng tới con tin, tiền sẽ được đem tới liền
Từ đâu một tia điện xanh lướt nhanh qua tầm nhìn của tất cả mọi người ở đây và đánh thẳng vào cây cột sắt đang trụ cho tấm biển quảng cáo trong trung tâm thương mại gần chỗ con tin bị bắt biến nó thành cột nam châm hút hết vũ khí trong tay bọn khủng bố vô một chỗ.
— Súng của tao !!!, không lấy ra được.
Bọn chúng làm mọi cách để có thể lấy vũ khí của mình ra khỏi cây cột nhưng không thể nào mà kéo ra khỏi cột nam châm đó được.
— Các ngươi lộng hành như vậy là quá đủ rồi
Người mới lên tiếng là một cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng thả dài xuống tới lưng cùng với chiếc kẹp tóc hình con thỏ, mặc đồng phục trường. Điểm khiến cho cô nàng này nổi bật giữa đám đông không chỉ là trang phục có biểu tượng hình ngôi sao mang đôi cánh lông vũ của học viện Hagume mà là bộ ngực tuy đã qua mấy lớp vải nhưng chúng vẫn hiện rõ sự căng tròn đầy đặn của mình và khiến cho nút áo trên cùng không thể gài lại được nhìn vô cùng quyến rũ.
Cô gái xinh đẹp đấy tạo ra nhiều dòng điện chạy xung quanh chỗ mình đang đứng như là chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
— Cháu là Motoru Kurumi. Breaker Cấp S, tới đây xử lý vụ này theo yêu cầu của hiệu trưởng. Xin vui lòng các chú hãy giải thoát cho con tin sau khi cháu xử lý xong bọn đấy.
— Chú hiểu rồi
Kurumi thản nhiên tiến lại gần trung tâm thương mại nơi mà bọn khủng bố đang chiếm lĩnh và đi vô trong bằng cửa lớn như thể là ở đây không thề có sự nguy hiểm nào, cô đứng trước mặt chính tên khủng bố không còn vũ trang đưa tay phải của mình lên phóng ra mấy tia điện có cường độ vừa đủ vào mục tiêu khiến cho bọn chúng bị giật tê tái rồi ngất xỉu.
Cảnh sát lập tức chạy vào tháo dây trói cho con tin đưa ra ngoài chăm sóc. Thật sự đúng là Breaker cấp S có khác giải quyết rất nhanh chóng chẳng thề tốn một giọt mồ hôi.
— Cháu sẽ đi tìm tên cầm đầu, xin các chú hãy giữ hàng ngũ thêm một chút nữa phòng khi hắn trốn ra khỏi đây
— Cháu cứ an tâm đi, chú sẽ tiếp tục bao vây khu vực này.
Nói xong Kurumi đi lên tầng một bằng thang cuốn đã ngưng hoạt động để xử lý nốt mấy tên còn lại cho xong việc nhưng nét mặt của cô có vẻ hơi căng thẳng vì xung quanh toàn là bóng tối không có lấy ánh sáng nên nhiều khả năng sẽ bị tập kích đánh lén, bắt buộc cô phải cảnh giác cao độ.
Đi được một nữa trung tâm thương mại bỗng dưng có một giọng nói lớn phát ra từ hướng đối diện nghe vô cùng dũng mãnh.
— Breaker sao, chuyện này đã bắt đầu vui rồi
Một người đàn ông khổng lồ cao hai mét khoảng tầm tuổi bước ra từ trong bóng tối và không ngoài dự đoán hắn vừa mới bún tay ra lệnh một phát cô đã bị bao vây bởi những tên khủng bố còn lại chỉ cần một cử động bất thường thì bọn này sẽ không ngần ngại gì mà xả hết băng đạn vào người cô.
— Vậy ông là người cầm đầu
Gã đàn ông khổng lồ nhìn Kurumi cười lớn.
— Haha!!!.. Ta thích được gọi lên chỉ huy hơn là người cầm đầu. Nhìn ngươi cũng ngon phết, nếu chịu làm nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ cho bọn ta thì ta sẽ tha mạng cho
— Đoán xem.
"Tiêu rồi nếu mình manh động ngay lúc này thì khó lòng mà tránh được toàn bộ số đạn bắn ra"
Tình huống này khá giống với lúc trong tiệm bán đồ ăn nhanh nhưng khác ở chỗ là có nhiều người hơn cộng thêm Kurumi cũng không thể đốt nóng vũ khí của bọn chúng như là Tsukasai. Cô sẽ dùng cách nào để lật ngược tình thế đây hay là chờ may mắn đến.
— Gϊếŧ nó đi.
— "Mình không xong rồi"
Kurumi nhắm mắt sợ hãi trước cái chết của mình khi còn quá trẻ.
—BẰN!!!...x
Tổng cộng mười phát đạn đã vang lên trong bầu không khí căng thẳng nhưng người bị đạn bắn trúng không phải là Kurumi mà là bọn khủng bố ngoại trừ tên chỉ huy.
— Tên khốn nạn nào vậy
Cô mở mắt ra xem chuyện gì đã xảy thì nhìn thấy những tên bao vây mình lúc nãy bây giờ đã nằm một đống dưới đất máu chảy lên láng khắp nơi và điều làm cô ngạc nhiên là tên nào cũng bị bắn thẳng vào đầu chứng tỏ người này có kỹ năng dùng súng rất giỏi.
— Đã già rồi còn tham gái trẻ, không tốt đâu lính đánh thuê Antabax
Một thanh niên tóc đen bước ra từ bóng tối mặc đồng phục giành cho nam của học viện Hagume và đeo mặt nạ cáo che đi nửa mặt của mình nên không dễ gì xác định khuôn mặt của cậu như thế nào.
— Sao ngươi biết được tên ta
— Ở đây người được hỏi là ta. Ai đã thuê ngươi và vì lý do gì?
Kurumi ngơ ngác nhìn người con trai bí ẩn vừa cứu mạng mình nạp băng đạn mới vào khẩu súng lục màu đen mà cô chưa bao giờ nhìn thấy nhắm vào gã đàn ông khổng lồ.
Khẩu súng của cậu thanh niên ấy đang cầm trong tay là 'Desert Eagle' hoặc có thể gọi bằng tiếng việt là 'Đại Bàng Hoang Mạc' của công ty Magnum Research chế tạo ra. Đây là loại súng lục bán tự động cỡ nòng rất lớn có tính cơ động cao, sử dụng đạn từ mm cho tới .mm và nạp đạn bằng khí nén nên đạn bắn ra có uy lực lẫn công phá vô cùng khủng khiếp dư sức làm cho miếng thép thủng một lỗ to nếu mà xài cỡ đạn .mm thì đủ sức thống chế một chiếc xe hơi đang chạy nhanh với tầm bắn hiệu quả lên tới m, tốc độ đạn là m/s còn phần tay cầm chính của súng được bọc một lớp polyme nhám, Desert Eagle có ưu điểm thể hiện chỉ bằng một từ đó là mạnh, nhược điểm nhỏ là lượng đạn cơ bản chỉ có bảy viên. Chính vì thế nó trở thành khẩu súng ngắn mạnh nhất thế giới và cũng rất hiếm khi có người sở hữu được nó.
Thế nên Kurumi chưa bao giờ nhìn thấy khẩu súng ngắn đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
— Ta nhắc lại lần nữa, ai là người thuê ngươi, lý do là gì
— Có giỏi bắt ta nói ra thử xem
Hiện tại trong đầu của Kurumi xuất hiện nhiều câu hỏi về người con trai đeo mặt nạ này như là...
— "Cậu ta là ai?, Có phải là Breaker không?, chuyện gì đang xảy ra?, tại sao lính đánh thuê lại đi khủng bố ở thành phố này?"
Trước lời từ chối trả lời thẳng thừng của tên chỉ huy lập tức đôi mắt dưới lớp mặt nạ cáo đấy đột ngột đỏ lên như máu và tỏ ra nguồn sát khí lạnh giá khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề, khó thở. Nhìn cái thần thái thì cũng đủ biết là cậu ta không phải là dạng vừa rồi.
— Bằn!
Lại thêm một viên đạn bắn ra từ khẩu Desert Eagle bay thẳng vào mục tiêu đã nhắm trước đó nhưng có một điều không ngờ tới đó là đối thủ cũng có năng lực đặc biệt nên phát bắn hồi nãy vẫn chưa xuyên qua được người ông ta vì cơ thể của Antabax đã biến thành kim loại.
— Ngạc nhiên quá hả
Cậu thanh niên áo đen cười khinh
— Ờ, Unknown sao, năng lực loại à
Năng lực siêu nhiên được chia ra thành loại cho dễ phân biệt. Bắt đầu từ
+Loại một là thuộc dạng năng lực có thể nhờ kiến thức khoa học tìm hiểu ra nguyên lý hoạt động và suy ra cách sử dụng hiệu quả nhất.
+Còn loại hai là dạng đột biến vì kiểu năng lực này có thể biến đổi gien hoặc cơ thể của người sở hữu.
+Cuối cùng là loại đặc biệt và dạng này rất hiếm thấy với rất khó mà giải thích được, cũng có thể nó thuộc về tâm linh ví dụ như là năng lực nhìn trước tương lai.
Cậu thanh niên ấy vừa mới cất vũ khí của mình vào bao đựng súng ở đằng sau lưng thì trong chớp mắt đã biến mất khỏi vị trí và bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Antabax liền cho một đấm vào mặt khiến hắn ngã ngửa về sau, trong khoản thời gian ngắn ngủi cậu đã tiếp tục đấm thêm cái nữa xuống thẳng bụng gã đàn ông chỉ huy khủng lồ làm cho mặt đất vỡ tan tành.
— Đau tay quá, người thuê ngươi là ai hả
Lớp da kim loại biến mất, Antabax ộc ra máu ngồi dậy không nổi vẫn cố gắng trả lời
—Là ... Pan.do.ra, còn... Lý thì...là...
Đột ngột cậu ta xoay người lại về phía sau rút khẩu súng ngắn ra với tốc độ không thể tưởng tượng được chỉa vào khoảng không như thể đã cảm nhận ra sự hiện diện khác và la lớn...
—Kẻ nào đó. Vèo~
Từ khoảng không trong bóng tối một con dao phóng ra xược qua mặt cậu thanh niên tạo ra vết thương nhỏ rồi ghim thẳng vô đầu tên Unknown khủng bố kia khiến cho hắn tắt thở mà chưa kịp nhắm mắt quả thật là tàn nhẫn.
Trước cảnh tượng khủng khiếp như thế Kurumi liền xả điện ngược về hướng dao đã được người nào đó ném ra nhưng có vẻ chẳng trúng ai hoặc lẽ nào kẻ đó dễ dàng né tránh đòn tấn công của cô sao.
—Thực lực như vậy chắc là người của tổ chức Trinity Code
Giọng nói phát ra nghe khá trầm và khàn khàn
Chàng trai đeo mặt nạ cáo cười méo xẹo.
—Trả lời sao cho hay nhỉ, à quên ở đây người hỏi là ta. Vậy mục đích thuê đám lính đánh thuê này của các ngươi là gì.
—Không liên quan đến ngươi, nhiệm vụ của ta đến đây là tiêu diệt tên thất bại kia. Công việc đã hoàn thành nên ta đi đây, hẹn gặp lại ngươi.
Cuộc trò chuyện giữa hai người bí ẩn này vừa kết thúc thì cậu ta dẹp vũ khí của mình vào lại chỗ cũ lấy tay phải chùi máu ở vết thương do con dao lúc nãy gây ra thì một dòng điện xanh bay ngang qua người như vậy mà chẳng có biểu hiện nào chứng tỏ là sẽ đánh trả lại chắc chắn rằng cậu đã biết đấy chỉ để gây sự chú ý vào Kurumi cũng đúng thôi từ đầu đến giờ ăn tàn ngậm bơ tràn họng mà, nhưng có vẻ là chàng thanh niên này không thèm quan tâm đến.
—Mọi chuyện gì đang diễn ra ?, rốt cuộc cậu là ai?
Liếc mắt nhìn cô gái mang danh Breaker đang đặt câu hỏi cho mình rồi nhảy phắt xuống tầng trệt biến mất và chỉ để lại một mảng giấy nhỏ đang bay lơ lửng trên không.
Kurumi lập tức chụp lấy mảnh giấy đó mở ra xem nó ghi những gì thì cô đã liền xé đôi nó ra trong tâm trạng vô cùng bực bội dậm chân tại chỗ liên tục.
— Ở đây người hỏi là tôi và tốt nhất là đừng tìm hiểu về chuyện hôm nay hãy quên đi. LÀ SAO HẢ CÁI TÊN CHẾT BẦM
Bỗng dưng trong vô thức đôi mắt cô nhìn thấy một dòng chữ ở mặt sau của nửa tờ giấy kia và Motoru Kurumi bất ngờ cười nham hiểm và nói thầm câu 'đuôi cáo của cậu sắp bị lộ ra rồi'. Rốt cuộc nội dung trong mảnh giấy đó là gì vậy làm cho người ta tò mò ghê.
[ Kết Thúc Chương Một ]