Đấy là một cô gái có mái tóc trắng như tuyết rơi mùa đông cùng đôi mắt màu tím vô hồn long lanh đẹp tuyệt vời y hệt là viên ngọc pha lê cực kì quý giá hiếm thấy thường được những người giàu có trưng bày trong tủ kính dày đặc chống va đập vật lý loại cao cấp, bảo vệ nghiêm ngặt ở các nơi tổ chức sự kiện triển lãm đá quý cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng đáng yêu dễ nhìn không thề để lộ ra một tí cảm xúc, đã tạo cho cô một vẻ đẹp hoàn hảo giống như búp bê đến nỗi chả biết chê bai vào đâu cho đúng mà Tsukasai vẫn đưa bộ mặt tỏ vẻ bình thường chẳng hứng thú gì trước vẻ đẹp đấy, có khi nào cậu không cảm giác gì với phụ nữ sao chắc chắn là không có chuyện đó đâu nhỉ chỉ tại là cô ấy chưa chuẩn gu của Tsukasai nên mới thế thôi.
Cậu tắt màn hình nhét chiếc điện thoại vào lại trong túi quần mình rồi cười mỉm.
—Không có gì đâu mà. Bọn tôi chỉ hơn có chút xíu bực mình tạm thời thôi. Mà cậu là ai vậy, bộ năm ngoái chúng ta có học chung lớp F à, hay là cậu bị thi rớt xuống hạng F ?
Đóng cuốn sách đang đọc dở dang lại sắc mặt vẫn không cảm xúc nhìn chằm chằm Tsukasai trong vòng khoảng năm giây rồi dùng tay vén sợi tóc dài qua sao tai.
—Tôi là Kazudori Shino. Bạn học cùng lớp với cậu năm ngoái và cũng là người ngồi kế bên cậu như bây giờ. Konoma Tsukasai.
Nghe thế cậu gãi đầu làm cho tóc rối bời để cố gắng lụt lội lại kí ức về người con gái này.
—"Thật sự mình chả nhớ nổi là cậu ấy học chung lớp với mình"
Chẳng hiểu nổi đầu óc của cậu có bị làm sao không hay là trong quá trình thực hiện nhiệm vụ do Kirogaya Mizugari bà hiệu trưởng trường Hagume này yêu cầu sơ suất để người ta đánh vào đầu hoặc tự đập đầu vào đâu đó sao mà trí nhớ kém tới mức không nhận ra người bạn học cùng lớp xuyên suốt hai học kỳ lại còn ngồi kế bên cậu nữa chứ, thật không biết dùng từ ngữ nào diễn tả về bộ não của Tsukasai.
Risosu vỗ nhẹ lên vai gọi cậu trở về hiện tại cùng vẻ mặt thất vọng vô cùng thở dài.
—Tại sao mày có thể không biết cô gái thiên thần nổi bật nhất lớp chúng ta hả. Kazudori là học sinh giỏi đứng đầu khối F và từ đánh thắng học sinh hạng A dễ dàng cũng là một trong những Idol ở trường ta đấy, tiếc rằng cô ấy hơi khó gần. Mà đúng thật là uổng phí cho một thằng siscon như mày.
Cuộc trò chuyện giữa hai thanh niên này đã trở lại sau khi gặp sự cố hết dung lượng mạng lúc nãy tuy là theo chủ đề khác và Shino bị ăn cả rổ đầy bơ nên cô ấy đã mở cuốn sách ra tiếp tục đọc.
Khá là kì lạ khi một người con gái xinh đẹp thế này mà lại đọc quyển sách mang tên 'Khám phá vũ khí- Tất cả loại súng bắn tỉa'. Cứ tưởng phái nữ chỉ yêu thích mấy tiểu thuyết hay truyện tranh ngôn tình và đam mỹ thôi chứ không ngờ cô lại đam mê vũ khí tầm xa.
Hất cách tay Risosu ra khỏi vai mình cau có.
—Tao không có siscon. Tao chỉ lo lắng cho Sarami thôi.
Risosu cười nham hiểm.
—Có thằng siscon nào mà tự thừa nhận mình có tham muốn với em gái đâu. Mà thôi, cho tao hỏi Sarami có người yêu chưa, nếu chưa thì em mày thích kiểu con trai như thế nào ?
Trước mấy câu hỏi thâm dò tìm hiểu của Risosu mới nói ra khiến cho Tsukasai nóng máu nổi điên, ngay lập tức ánh mắt và giọng điệu hiền hòa mệt mỏi thay đổi ° chóng cả mặt trở nên sắc bén lạnh lẽo đến đáng sợ như thể cậu rất rất rất muốn cho người nào đó một trận no đòn.
Trên gương mặt cậu khẽ nở nụ cười tàn bạo như ác quỷ đang khát máu và lòng bàn tay phải tự nhiên xuất hiện một ngọn lửa đỏ cháy dữ dội lơ lửng trên không khí giống hệt ma trơi nhìn càng đáng sợ hơn.
—Risosu, Mày có ngon lại gần Sarami thử xem, bảo đảm tao thiêu sống mày rồi chặt xác ra thành hàng ngàn mảng nhỏ đem rải cho cá và chim ăn đấy.
Bất chợt Risosu ôm bụng cười khúc khích chảy cả nước mắt.
—Hahahaha. Nhìn mày kinh dị vãi nồi, hahahaha không nhịn cười được, vậy còn bảo là không phải siscon mà sao mới chút xíu đã nổi khùng thế kia hả hahaha. Mắc cười quá, tao chọc mày thôi, chứ tao thích mấy em xinh tươi ngực bự dâʍ đãиɠ có máu S bạo dâm.
Nhận ra mình bị chơi một vố đau Tsukasai liền dịu lại rồi nhìn Risosu bằng con mắt khinh bỉ.
—Mày ăn Mặn lắm rồi đó.
Risosu bắt đầu ôm lấy thân mình rung rẩy tỏ ra vẻ đang cực kỳ suиɠ sướиɠ.
—Ánh mắt khinh bỉ của mày làm tao cảm thấy sướng quá.
—Ầm!
Cả cơ thể giật bắt lên, Tsukasai cuộn tay lại đấm một cú móc nốc ao mạnh mẽ ở cự ly gần chính xác thẳng vào cằm làm cho Risosu lộn nhào lên trên không trung ngã ngửa về sau đâm đầu vô chiếc tủ sắt dùng để cất dụng cụ vệ sinh lớp sau khi làm xong trong trạng thái chổng ngược mông lên trần nhà trợn mắt trắng miệng sủi bột mép và từ trong đấy có một vật thể không xác định trong suốt chui ra. Nói đúng là linh hồn của cậu ta đang muốn bay về trời nhưng thân xác không cho.
—Nghe mà nổi cả da gà.
Mặc kệ thằng bạn trời đánh đang nằm bất tỉnh ở đấy, cậu quay về chỗ cũ ngồi ngay ngắn.
Cả lớp chằm chòi nhìn nạn nhân của vụ án vừa rồi do Tsukasai gây ra,bàn tán thầm thì với nhau.
—Chuyện gì xảy ra vậy, Sao Tarumachi bị như thế kia.
—Chắc là đụng chạm gì tới Sarami em gái cậu ta đấy mà.
—Sarami xinh đẹp giỏi giang là em gái của người như thế à, đúng là khác một trời một vực.
Trong khi mọi người đang loi nhoi nói này nói nọ về hai anh em nhà Konoma thì cách cửa dạng kéo màu xám của lớp học bất ngờ được một cô bé loli tiểu học cao chừng mét có mái tóc ngắn chấm ngang cùng màu hồng với đôi mắt tròn xoe như hạt dẻ mặc chiếc áo liền váy trong rất xinh xắn dễ thương đủ sức đốn tim rất nhiều người và kẹp nách mang một quyển sổ bìa cứng màu đen có ghi dòng chữ vàng kim 'Danh Sách Lớp F-' của các thầy cô giáo thường cầm theo vào mỗi thứ hai đầu tuần. Nhưng đừng để bề ngoài trẻ trung quá mức đó đánh lừa thị giác, nhìn vậy thôi chứ thực tế cô gái đấy là phụ nữ trung niên đã gần hai mươi chín tuổi.
Cô giáo viên tí hon cùng đôi chân ngắn của mình đi tới bàn dành cho giáo viên để dạy học trong lớp lôi ra một chiếc ghế đẩu bốn chân và trèo lên nó tại vì chiều cao với cái bàn đấy khá chênh lệch. Khi đã vượt qua khó khăn đó rồi nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống mặt bàn vỗ vài cái cất lên một chất giọng khiến người nghe đứng tim không thể nào đỡ nổi, có một số người trong lớp nam lẫn nữ đang dần dần mất máu vì máu mũi chảy không ngừng kia kìa.
—Các em trật tự nào, mau quay về chỗ ngồi của mình đi
Hồn đang bay tung tăng trên thiên đường cả lớp giật mình nhập về xác phấn khích đồng thanh trả lời
—Dạ Vâng.
Mọi người ồ ạt trở lại chỗ ngồi.
Trực vật nhóng chân viết tên mình lên bảng đen.
—Xin tự giới thiệu cô là Himari Yui. Sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp F- của các em năm nay, chúng ta cùng hợp tác nhé.
Nói xong cô Yui nở rộ nụ cười trong sáng tỏa nắng như ánh mặt trời bình minh làm cho các em học sinh đứng tim tập hai rồi từ từ tan chảy.
Cả lớp tiếp tục đồng thanh trả lời 'Vâng' rồi bắt đầu xôn xao náo nhiệt.
—Cô giáo Himari nhìn cute quá đúng không.
—Năm nay lớp ta có số thưởng rồi.
Riêng Tsukasai thì chỉ nhìn mặt mũi giáo viên chủ nhiệm như thế nào rồi úp mặt xuống bàn không quan tâm gì nữa tự động chặn mọi tạp âm bên ngoài tạo ra khu vực riêng biệt vô hình để làm một giấc thật đã cho đến giờ về trong khi cả lớp ai cũng bị sự đáng yêu trẻ trung đó cuốn hút.
Có lẽ từ lúc Cô Yui vào là chẳng còn ai chú ý đến thanh niên Risosu vẫn đang nằm bất động ở cuối góc lớp.
Cứ như thế ý thức của cậu chìm dần vô giấc mộng.
Một năm trước vào ngày nọ buổi tối lạnh lẽo, đêm trăng tròn rực sáng gió thổi nhè nhẹ đu đưa những chiếc lá trên cành cây rớt xuống đất.
Tsukasai đang ngồi kế bên một cô gái có mái tóc vàng hoe thân hình khẳng khiu là cộng sự của cậu trong nhiệm vụ, cả hai mặc trên người bộ đồ vũ trang đặc chế bởi tổ chức Trinity Code làm riêng cho mỗi thành viên theo sở trường và phong cách chiến đấu, bọn họ núp sau lùm cây sử dụng ống nhòm nhìn trong đêm theo dõi những tên khả nghi khoác trên người bộ trang phục tu sĩ trong tôn giáo nào đó
—Tsukasai, bọn chúng làm gì vậy
—Hình như trong giống thực hiện một nghi thức gì đó, nhìn xem chúng đang đặt nến xung quanh vòng tròn ma thuật kì lạ kia đủ biết.
Cô gái kế bên Tsukasai cười tự tin.
—Bây giờ chúng ta tấn công chúng đi, tớ tin rằng năng lực vô địch của cậu với năng lực của tớ là đủ sức hạ mấy tên này rồi.
—Đừng có hấp tấp...
Chưa kịp dứt lời, cô nàng đó chả thèm nghe liền đứng dậy rời khỏi lùm cây đang núp rút ra một thanh kiếm katana từ hông phóng thẳng tới bộ chúng.
Tsukasai cười yếu ớt,vớt lấy khẩu súng Desert Eagle ở sau lưng đã sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào, chạy theo sau lưng cô gái đó.
—Thiệt tình. Chiều ý cậu vậy, Ariko.
Một lát rất lâu sau đó.
Khung cảnh không còn êm đềm giống như ban đầu nữa, mọi thứ xung quanh đều nhuộm máu đỏ cùng tiếng đàn quạ kêu ầm ĩ thu hút các đồng loại của chúng gần đây bay tới tạo thành đám ma quạ, xác chết của những người tu sĩ ở khắp nơi và có cả người bị chặt đầu hoặc tứ chi văng tứ phía, thậm chí còn tệ hơn là bị xé thành nhiều phần với chém đôi nửa cơ thể để lộ ruột gan, não, các bộ phận trong người lồi ra ngoài.
Còn Tsukasai thì từ trên đầu xuống chân phủ đầy máu, một tay ôm lấy Ariko đang xanh xao hấp hối thật chặt vào lòng mình khóc lóc. Trong khi một phần cơ thể cậu biến dị, các đầu ngón tay nhọn hoắt sừng sồn, da chuyển sang màu đỏ, trên mu bàn tay có hình ngôi sao năm cánh đang phát sáng nhìn giống như sắp hóa quỷ dữ, do đang cầm một thanh kiếm kì lạ và nó mọc ra những chiếc xúc tu cùng màu da như rễ cây cuốn lấy cách tay phải Tsukasai không buôn.
—Cậu phải cố gắng lên, viện trợ sắp đến rồi.
—Xin lỗi cậu Tsukasai, tớ không qua khỏi đâu. Xin lỗi, vì tớ mà cậu bị dính lời nguyền. Thấy cậu hy sinh vì tớ, tớ hạnh phúc lắm. Tớ muốn nói là...
Ariko hấp hối sắp xa đất gần trời không còn đủ sức lực để nói thành tiếng, nhưng theo cử động môi của cô ấy thì đủ biết câu cuối có nghĩa là 'Tớ Yêu Cậu' rồi cười thỏa mãn.
—Không sao đâu, cậu sẽ sống mà.
Nhịp tim Ariko không còn đập nữa và cũng ngừng thở, khiến Tsukasai đau đớn khóc thét thảm khiếp, gào lên trong vô vọng. Một trận mưa lớn kéo tới giữa bầu trời đêm rửa trôi sạch bãi chiến trường cùng những giọt lệ của cậu.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây phút cho đến khi hết tiết sinh hoạt chủ nhiệm, tiếng chuông điện tử đã được cài đặt đúng giờ vang lên báo hiệu cho học sinh và thầy cô giáo nhận biết là đã tới lúc chuyển sang tiết học khác nhưng hôm nay là ngày khai giảng năm học mới vì thế tất cả học sinh sẽ được ra về chuẩn bị tinh thần tới trường cho ngày mai.
Bây giờ là giờ phút.
Tsukasai mới vừa mở mắt tỉnh dậy thì thấy một đôi mắt tím vô hồn đang nhìn chằm chằm vào mình và lớp học vắng tanh không còn bóng người ngoại trừ cậu với Shino.
—Bộ cậu gặp ác mộng à.
Xoa xoa vầng thái dương lau mồ hôi trên chán nhanh chóng lấy lại phong độ.
—Không có gì đâu, tớ chỉ mơ thấy thứ không muốn nhớ thôi. Mọi người về lâu chưa.
Shino hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
—Chưa lâu đâu, mới tới giờ về thôi. Mọi người còn ra khỏi cổng kìa
—Chết. Em gái tớ, chào cậu nhé mai gặp lại.
Cậu vội vã bật dậy, chạy hết tốc lực ra ngoài lớp.
Vào lúc này mọi người từ trong trường đang bình thản vui vẻ cười đùa cùng nhau bước ra khỏi cổng thì có cậu thiếu niên có gương mặt ngái ngủ ưa nhìn tuy có hơi chút xíu giống nữ với mái tóc đen dựa vào tường đứng đợi đứa em gái mang tên Sarami để cùng nhau đi chung về nhà.
Tsukasai mệt mỏi thở dài, thì thầm trong miệng với vẻ mặt u buồn.
—Sau mình lại mơ thấy cảnh đó chứ, cũng đã một năm kể từ chuyện đó xảy ra rồi mà. Sao mình không quên đi được.
—Reng reng!!!
Tiếng chuông có giai điệu nghe vui tai phát ra từ túi quần của Tsukasai, y hệt như sáng nay khi cậu ở khu vực bán đồ ăn nhanh trong trung tâm thương mại bị khủng bố. Chắc hẳn là có ai gọi điện nên Tsukasai lấy chiếc điện thoại cảm ứng ra thấy địa chỉ liên lạc là Sarami, dùng ngón trỏ nhấn vào hình tròn màu xanh lục có biểu tượng nhấc máy.