Hơi Ấm Của Anh

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tang Noãn sẽ nhanh chóng hiểu ra cái gì gọi là khổ lắm tất đến ngày sung sướng, sau cơn mưa trời lại sáng!

Gần đây cô quá xui xẻo, có lẽ vận rủi đã nhiều đến mức ông trời cũng nhìn không thấy. Cho nên ngày hội câu lạc bộ vừa mới trôi qua, ngày hôm sau Lâm Vi đã tìm đến cô.

Tang Noãn cũng không biết rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào của Lâm Vi có vấn đề, không chỉ xin lỗi về hành động đuổi cô ra khỏi câu lạc bộ mà còn chân thành mời cô quay lại câu lạc bộ Mĩ Thuật, hơn nữa còn mời cô đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Ngoại giao của câu lạc bộ, giúp đỡ công việc của trưởng ban Tiểu Kỳ.

Tang Noãn cảm thấy bản thân càng thêm hận, nhưng giả bộ thì cũng phải giả bộ thành nữ chính có đức hạnh lương thiện trong tiểu thuyết ngôn tình, vậy nên cô cũng không cố gắng từ chối Lâm Vi, cuối cùng thì phải đồng ý kiểu “cố làm vậy”.

Tuy trên mặt tỏ vẻ tôn trọng và cung kính đàn chị, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà hoan hô: “Ha ha ha! Thật quá hả hê!”

Kết quả này chính là điều khiến tâm trạng của Tang Noãn hôm nay thật sự rất tốt.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Tan học lúc chạng vạng tối, lúc cô bước lên ánh chiều tà, nhảy chân sáo, trong miệng ngâm nga bài hát dân gian đi ra cổng trường thì Mạc Tư Nguyên đã đợi ở trạm xe buýt. Tang Noãn đi thẳng qua đó, tâm trạng thỏa mãn khiến cô cảm thấy trông anh vừa mắt hơn nhiều.

Vậy nên cô hào phóng chia một trong hai cây kẹo que mà Đinh Tiểu Dã tặng cô cho anh: “Cho đấy! Không cần phải cảm ơn em, thưởng cho anh!”

Mặt Mạc Tư Nguyên vẫn không cảm xúc, liếc mắt nhìn kẹo que được vẽ rất đáng yêu kia, hờ hững mở miệng: “Tôi không ăn quà vặt của con nít.”

Tang Noãn lập tức lấy kẹo lại, cô tức giận tới mức trừng mắt.

Hừ! Nhịn vậy! Không thể để tâm trạng tươi đẹp bị phá hủy chỉ vì một đống phân thối được.

Cô nhìn xung quanh, từ đằng xa cũng không thấy có xe buýt chạy tới. Bầu trời buổi chiều đương lúc rực rỡ nhất, ánh nắng ấm áp chiếu lên người rất thoải mái.

Tang Noãn ngửa đầu, nói với Mạc Tư Nguyên: “Này, Mạc Tư Nguyên, hôm nay chúng ta không ngồi xe buýt nữa, được không?”

“Không ngồi xe buýt, chẳng lẽ em bò về à?”

“Em không phải là anh! Đồ rùa đen!”

Tang Noãn nhe răng tạo thành mặt quỷ chọc anh, ngón tay tạo thành tư thế người que đi bộ, cười tủm tỉm nhìn anh: “Chúng ta đi bộ về, thấy thế nào?”

“Em chắc chắn chứ?” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại giơ mặt đồng hồ về phía cô: “Từ chỗ này về tới nhà, ít nhất cũng mất hai tiếng.”

“Hai tiếng thì hai tiếng!” Cô hất cằm lên, nhìn anh với vẻ khiêu khích: “Anh không dám à?”

Nếu cô tiểu thư này đã chủ động đề nghị như vậy thì anh cũng không cần phải băn khoăn nữa. Mạc Tư Nguyên liếc nhìn cô, liên tục cảnh cáo cô không được đi nửa đường thì sợ mệt mỏi rồi hối hận. Sau đó anh lập tức bước nhanh về phía trước.

“A!” Tang Noãn reo lên một tiếng, năng động theo sát anh.

Trên con đường đi từ trường học về đến nhà, ở giữa quãng đường phải đi qua một mảnh ruộng. Giữa tháng Tư, ruộng ánh lên màu vàng rực rỡ của hoa cây cải dầu. Tang Noãn ríu rít dọc đường, vui vẻ chạy tới mảnh ruộng. Mạc Tư Nguyên đi ở phía sau cô, rất bình thản.

Anh nhận ra tâm trạng của cô đang rất tốt. Lúc trước chỉ cần tâm trạng của cô tốt thì sẽ thường xuyên đòi đi bộ về nhà. Chỉ có điều khi đó cô vẫn còn đang học tiểu học, trường học cách nhà rất gần. Anh tan học thì ngồi xe buýt đi đón cô, rồi lại đi bộ về nhà.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô đi bộ về nhà từ khi lên cấp hai.

Khi đó mối quan hệ giữa cô và anh vẫn chưa tệ đến thế, cùng lắm chỉ là không nói chuyện với nhau thôi. Không hiểu sao Mạc Tư Nguyên cảm thấy hơi buồn cười, cô trong độ tuổi dậy thì quá phản nghịch, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà mối quan hệ giữa hai người bọn họ lại trở nên gay gắt như thế, lúc hai người ở cạnh nhau thì đều phải chuẩn bị cho tốt, không cẩn thận sẽ trở thành gà bay chó sủa.

Từ đằng xa Mạc Tư Nguyên đã trông thấy Tang Noãn vốn đi xa lại chạy vòng về phía anh, trong tay cầm một nhánh hoa cây cải dầu, nhíu mày nói với anh: “Em nói này Mạc Tư Nguyên, anh có thể đừng làm vẻ mặt nghiêm nghị như thế được không, anh nhìn xem, hoa cũng bị anh dọa héo luôn rồi.”

Cô cầm hoa đưa qua đưa lại trước mặt anh. Mạc Tư Nguyên lạnh nhạt nghiêng mắt nhìn một cái, ngay sau đó trong lòng bỗng chốc im ắng.

Ừ, anh biết là bất lúc nào cô cũng sẽ bắt đầu chơi xấu.

Vừa nhìn là biết bông hoa ấy bị cô túm đến mức héo úa.

Anh hiếm khi nhìn cô, giọng điệu thờ ơ: “Hình như hôm nay em rất vui vẻ.”

“Đương nhiên rồi!” Đầu Tang Noãn hất lên, hừ một một tiếng, vừa nhớ tới dáng vẻ Lâm Vi xin lỗi cô hôm nay thì không nhịn được mà bắt đầu kiêu ngạo: “Hôm nay về nhà em phải nhanh chóng lên mạng mua một tờ vé xổ số, nhân phẩm tốt, không có phiền não!”

“Kể nghe xem.” Lần đầu tiên Mạc Tư Nguyên vốn không nhiều chuyện lại hỏi tiếp lời cô.

Tang Noãn nghiêng đầu, đắc ý nhìn anh: “Nhớ Lâm Vi không?”

“Nhớ.”

“Nhớ vài ngày trước em bị đuổi ra ngoài không?”

“Ấn tượng khắc sâu.”

“Không cho phép khắc sâu!” Tang Noãn trừng anh.

“Nhưng mà, hôm nay cô ta rõ lại quay về tìm em, còn bảo em làm Phó trưởng ban Ngoại giao nữa. Ha ha ha ha! Cái này gọi là gì? Cái này gọi là tự vả vào mặt mình đó! Bốp! Bốp! Nhất định là cô ta nằm mơ thấy Như Lai phật tổ, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng đại đế, Vương Mẫu nương nương nói cho cô ta biết kết cục của việc đuổi Tang Noãn em đi rất đáng sợ, bảo cô ta cẩn thận! Một giấc chiêm bao tỉnh lại phát hiện lương tâm biết sai hối cải, sau đó không thể không quay lại cầu xin em, anh nói xem em có thể không vui vẻ à? Có thể sao? Ha ha ha ha ha khụ…khụ khụ…”

Tang Noãn càng nói càng hăng hái, đến cuối cùng cô cười ngặt nghẽo, hoàn toàn không phát hiện ra Mạc Tư Nguyên ở bên cạnh không có một chút kinh ngạc nào cả, ngược lại còn ra vẻ như đã biết từ sớm rồi. Đến khi cô cười đến mức sặc, cúi người ho liên tục thì lúc bấy giờ mới phát hiện từ đầu đến cuối Mạc Tư Nguyên chẳng có phản ứng gì cả.

Cô vừa ho vừa kinh ngạc nhìn anh: “Khụ khụ…Khụ khụ khụ! Anh, sao anh lại… Khụ khụ! Chẳng có phản ứng gì thế hả…Khụ!”

Mạc Tư Nguyên bình tĩnh lôi một chai nước tử trong ba lô ra, ném vào trong ngực cô: “Coi chừng sặc chết.”

“Đồ quỷ sứ đáng ghét!”

Tang Noãn thở phì phò lườm anh một cái, uống “Ực ực” từng ngụm lớn.

Đợi thở đều hơn chút, cô suy nghĩ sang vấn đề khác, lại cười to: “Nhưng mà vận khí của anh tốt, xét thấy bây giờ em đã trở lại câu lạc bộ Mỹ Thuật nên em có thể cố mà tha thứ cho anh. Chuyện lúc trước anh chọc em khóc, anh cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi, em đại nhân đại lượng không trách anh nữa!”

Mạc Tư Nguyên liếc cô với vẻ ghét bỏ, giọng điệu lành lạnh: “Nói vậy là tôi còn phải cảm ơn em à?”

“Hả, thế thì không cần đâu.” Tang Noãn xua tay, nở nụ cười xấu xa với anh: “Đương nhiên nếu anh cố ý muốn cảm ơn em thì em cũng sẽ không từ chối.”

“Ồ.” Mạc Tư Nguyên đáp một tiếng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Trời bắt đầu tối, hai người đi ra khỏi đồng hoa. Gần đó hiện ra khu nhà mà nhà họ Tang đang ở. Cửa khu nhà có người mở sạp bán kem ven đường. Tang Noãn trông thấy, đôi mắt lập tức tỏa sáng.

“Em sẽ mua một cây kem để ăn mừng!”

Cô vừa định chạy tới thì bị Mạc Tư Nguyên kéo lại.

“Không được ăn.”

“Tại sao chứ?” Tang Noãn mất hứng dậm chân một cái, quay đầu lại trừng anh.

Người này thật là đáng ghét, lo chuyện bao đồng quá!

Điều khiến cô cảm thấy lại là Mạc Tư Nguyên vốn luôn luôn thẳng thắn lại bắt đầu nói vòng vo, nhẫn nhịn cả buổi mới cố gắng phun ra một câu: “Bởi vì, cái kia…”

“Cái kia là cái nào!” Tang Noãn không kiên nhẫn được nữa: “Nếu anh không nói rõ ràng với em thì nhất định cô đây sẽ mua một đống kem lạnh bôi lên mặt anh.”

“Thì là, cái đó của em…có lẽ sắp đến rồi.”

Của cô? Cái kia?

Tang Noãn chẳng hiểu gì cả. Một giây sau mặt lại đỏ bừng lên, cô hiểu anh đang nói tới cái gì rồi!

Cô lập tức nhảy cách xa anh hai bước, đồng thời siết cổ áo lại thật chặt: “Anh…Sao anh biết được! Mạc Tư Nguyên, anh rình trộm à! Cái tên biến thái chết tiệt!”

Sắc mặt Mạc Tư Nguyên tối sầm.

“Tôi xin em đấy, mỗi lần em đến cái đó thì tất cả nhà vệ sinh trong nhà đều đầy mùi máu, tôi không muốn biết cũng khó.”

“…Em mặc kệ! Nếu anh không để ý thì làm sao biết rõ là mấy hôm nay? Anh cái tên rình trộm này, đồ biến thái! Đừng có nói dối!”

“A Noãn.”

“Chuyện gì!”

“Có phải có thành tích thi kiểm tra hàng tháng của trường cấp hai rồi không?”

“Cái gì? Á…” Tang Noãn lập tức che miệng lại.

Trời ạ! Suýt chút nữa thì cô quên mất rồi, bây giờ là thời điểm quan trọng, cô không thể gây gổ với anh được!

“Hì hì, hì hì hì.” Tang Noãn nhếch miệng cười ngây ngô, đôi mắt trông mong nhìn anh, hai mắt sáng lên: “À thì, Mạc Tư Nguyên, giúp em một tay đi mà!”

Mạc Tư Nguyên như có như không nhếch môi lên, vẻ mặt đắc ý, đi thẳng vào trong khu nhà: “Tôi là kẻ rình trộm, biến thái chết tiệt mà.”

Tang Noãn lập tức sáp lại gần.

“Ôi trời không phải, không phải mà, anh hiểu sai rồi, em không có nói anh đâu, sao anh có thể là biến thái được? Anh là học sinh siêu giỏi trong mắt em! Là đại thần! Là cảng tránh gió mãi mãi! Em sùng bái anh lắm…Ôi anh đừng không để ý tới em mà, em nói thật đấy! Này, anh chờ em một chút! Này! Mạc Tư Nguyên!”

Trời đã hoàn toàn đen, đèn đường sáng lên, khiến mọi vật xung quanh trở nên mờ ảo.

Ngọn đèn ảm đạm chiếu vào người nam sinh nữ sinh, kéo cái bóng trên mặt đường của họ dài ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio