“Cô thấy tôi cướp Bạc Cận Yến khi nào hả?” Đôi mắt trong veo của Hạ Miên không hề che giấu vẽ giễu cợt. Cô cười ra tiếng lành lạnh “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng nghĩ đến việc cần anh ta, tại sao lại phải cướp?”
Thạch Duy Nhất trợn mắt khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt. Gương mặt trắng nõn nhanh chóng sưng lên.
Trong mắt cô ta ngấn lệ, cả người thoạt nhìn yếu đuối như hoa lê trong mưa. Cô ta bưng mặt gằn giọng “… Vậy là cô thừa nhận là muốn cướp ba tôi rồi hả?”
Hạ Miên bước đến gần Thạch Duy Nhất, con ngươi trong đôi mắt sáng chậm rãi di chuyển lạnh lùng như băng, khóe môi cô rỉ máu khiến nụ cười càng kinh khủng “Vậy phải xem ba cô có vui lòng để tôi cướp hay không?”
Hạ Miên nói xong, bỗng nhiên ánh mắt phức tạp nhìn phía sau lưng Thạch Duy Nhất. Thạch Duy Nhất xoay người thấy rõ người đang đứng phía sau, cô ta sửng sốt “Ba”
Thạch Duệ Khải sa sầm mặt đi đến từng bước. Trong hành lang tối u ám không thấy rõ được cảm xúc trong mắt ông. Dáng vóc to lớn ngừng bên cạnh Thạch Duy Nhất. Ông liếc nhìn Hạ Miên, sau lại xoay người đối mặt với Thạch Duy Nhất “Mẹ của con đang tìm con. Con đi qua đó đi.”
Thạch Duy Nhất nhìn Hạ Miên không cam lòng “Con còn có lời muốn nói …”
“Duy Nhất” Tiếng nói Thạch Duệ Khải chợt giảm xuống vài phần, uy nghiêm trong mắt rõ ràng.
Thạch Duy Nhất nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Hạ Miên càng thêm căm ghét. Cô ta cũng không biết phải dùng những câu chua ngoa thế nào để nói. Ngoại trừ câu “không biết xấu hổ” ra, cô ta thật sự không còn từ ngữ nào thích hợp để hình dung người phụ nữ trước mắt.
Nhưng cô ta không thể ngỗ nghịch với cha mình.
Hơn nữa, ngay cả mẹ cô cũng đã mắt nhắm mắt mở rồi.
Từ đầu đến cuối Thạch Duy Nhất rất ghét Hạ Miên. Cô ta chỉ đành làm ra ánh mắt tủi thân vô cùng “Ba, hôm nay ba là nhân vật chính, tất cả mọi người đều đang nhìn ba…”
Ngụ ý cũng quá rõ ràng, sắc mặt Thạch Duệ Khải càng thêm khó coi “Con đang dạy ba phải làm sao à?”
Ngón tay Thạch Duy Nhất hơi run lên, hơi thở không yên “Con đi trước.”
Sau khi Thạch Duy Nhất đi, Hạ Miên cũng không nói chuyện. Khóe miệng cô chỉ nhếch lên một nụ cười lạnh khinh bỉ nhỏ đến mức không dễ dàng bị phát hiện.
“Không sao chứ?” Thạch Duệ Khải đứng đối diện khẽ cúi đầu nhìn cô.
Hạ Miên cười lắc đầu. Ngón tay không hề sơn phết chậm rãi vuốt lên gương mặt trắng nõn “Không có gì.”
Chỉ khẽ chạm vào nơi mặt bị sưng cũng cảm thấy đau. Trong chốc lát, gương mặt của cô đã bị một bàn tay thô ráp xoa lên. Người đàn ông đứng trong bóng tối chỉ yên lặng nhìn cô, đầu ngón tay khẽ chạm qua sống mũi của cô.
Một bàn tay khác của Hạ Miên siết chặt, cúi mặt xuống giấu đi cơn sóng sôi trào.
Thạch Duệ Khải không nhận ra chỉ nhếch khóe môi, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra “Nếu cảm thấy ở đâu không thoải mái cứ gọi cho tôi.”
Hạ Miên ngước mắt, nở nụ cười khéo léo không thể chê, yên lặng không nói.
Thạch Duệ Khải cũng không nấn ná, nhanh chóng xoay người rời đi.
Cho đến khi bóng lưng ông chìm vào bóng tối ở cuối hành lang, mặt Hạ Miên không chút thay đổi lau sạch đi nơi bị ông ta chạm vào. Sức lực thô bạo khiến cho gương mặt đã sưng càng nặng hơn. Sự rét lạnh trong mắt cô gần như đóng thành băng tuyết.
Tiếng động rất nhỏ vang lên phía sau khiến lưng cô hóa đá. Đến khi quay đầu thấy được gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông, cô cũng quên mất đeo lên chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhất của mình.
Bạc Cận Yến không nhìn Hạ Miên đang đứng trong góc. Đôi giày da bóng lưỡng của anh giẫm lên tấm thảm không hề phát ra tiếng động bước ngang qua người cô. Ngay cả khóe mắt của anh cũng không liếc qua.
Hạ Miên giật mình đứng yên tại chỗ rất lâu. Đến khi cảm giác được sự lạnh lẽo mới phát hiện trong hàng lang trống rỗng chỉ còn lại một mình cô. Cơn gió đêm cứ thổi qua cô từng đợt.
Quan Trì gối lên cánh tay nằm trên ghế ngồi. Đôi mắt lười biếng nheo lại nhìn về phía trước. Trong xe lại không hề an nhàn, tiếng trò chơi điện tử trong ipad của người phụ nữ bên cạnh khiến anh đau đầu.
“Có thể yên tĩnh chút được không?”
“Không thể.” Vịnh Nhi cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay di chuyển nhanh hơn.
Quan Trì bỗng nhiên dựng thẳng ghế ngồi dậy “Bình thường cô bị áp lực lâu ngày nên nội tiết tố mất cân đối à? Sao lại khó khai thông vậy chứ?”
Khóe mắt Vinh Nhi liếc nhìn anh ảm đạm. Ánh mắt cô thật giống như nhìn sinh vật không có trí khôn “Nội tiết tố mất cân đối và khai thông là hai việc khác nhau. Ngay cả việc này cũng không phân biệt được, thông minh quá rồi đấy.”
Quan Trì giơ tay lên đè lại gân mạch đang bắt đầu nhảy bình bịch, cố gắng kiềm nén vẽ mặt nhăn nhó “Lương Vịnh Nhi! Cô!”
“Tôi cái gì?” Vịnh Nhi vươn vai một cái rồi chống cằm bình tĩnh nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mặt “Lần sau muốn chửi người khác thì phải suy nghĩ cho kỹ trước đã. Kêu xong tên mới phát hiện không có từ ngữ để nói chẳng phải càng mất thể diện hơn à?”
Vịnh Nhi nói chuyện bình đạm thản nhiên, trong giọng nói không hề có chút phập phồng. Nhìn gương mặt anh tuấn của Quan Trì bị cô chọc tức càng dữ tợn đáng sợ, ngón tay khớp xương rõ ràng mấy lần không tự chủ nắm lại rồi buông ra.
Trong đôi mắt Vịnh Nhi ẩn chứa nụ cười thích thú, ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ đột nhiên biến đổi “Mau nhìn xem.”
Quan Trì bình tĩnh nghiêng đầu nhìn sang, nhất thời cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh “Tôi… Khốn thật, chết rồi!” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng rồi mở cửa xe lao ra ngoài. Thật sự không ngờ đến bọn bắt cóc lại dám trắng trợn bắt người trước mặt anh.
Lúc ấy Hạ Miên chỉ lo cúi đầu bước đi, hoàn toàn không chú ý đến phía sau lưng. Bỗng nhiên một cái túi đen nguy hiểm chụp cô lại. Hơn nữa, căn cứ vào kinh nghiệm mấy tháng trước, hình như lần này… trước thời hạn rồi!
Cơ thể Quan Trì mạnh mẽ như báo săn phóng qua những chướng ngại. Nhưng hành động của bọn bắt cóc thật kinh người, nhanh chóng kéo Hạ Miên vào xe đóng chặt cửa lại.
Quan Trì cau mày nhìn bảng số xe, phát hiện ra nó đã bị tháo. Cùng lúc đó, chiếc xe màu đen đời mới đã nhanh chóng chạy đến cửa bãi đậu xe.
Quan Trì có nhanh hơn nữa cũng không bằng được tốc độ xe, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Miên bị tròng vào bao bắt đi lần nữa. Anh tức tối đấm thật mạnh vào vách tường.
bg-ssp-{height:px}
Khi Hạ Miên tỉnh lại cũng như những lần trước. Hai mắt vẫn bị bịt kín tối đen theo thường lệ. Chỉ có ánh sáng nho nhỏ dưới dây vải lọt vào mắt.
Cô cố gắng muốn nhìn rõ tình hình bên ngoài, lại phát hiện chỉ là phí công.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo khiến ánh mắt trầm tĩnh của hắn giống như mặt hồ nước gợn sóng lăn tăn, ẩn chứa dấu hiệu yên lặng trước lúc giông bão kéo đến. Ánh mắt hắn nhìn cô phức tạp, lẳng lặng nhìn cô luống cuống trong cảnh xung quanh mù mịt. Hắn đợi rất lâu mới cất bước đi đến.
Hạ Miên nghe tiếng bước chân, liền nhanh chóng nghiêng đầu về phương hướng của hắn.
Cô có thể cảm giác được hắn đang đứng trước mình. Hắn không hành động càng khiến Hạ Miên thêm hoảng hốt. Cô như một con diều hâu bị nhốt trong lồng, cho dù có vỗ cánh thế nào cũng vô ích.
Hạ Miên yên lặng đối chọi với hắn. Qua một chút lại cảm giác được gương mặt mình lành lạnh, giống như viên nước đá thoa lên nơi bị Thạch Duy Nhất tát sưng.
Viên đá kia nhẹ nhàng như muốn giảm sưng giúp cô. Mặc dù mang theo sự lạnh lẽo tê buốt nhưng lại dễ chịu.
Người đàn ông nhẹ nhành giữ viên đá, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn sâu vào nơi bờ môi đầy đặn đỏ mọng kia. Màu son đỏ càng tôn lên gương mặt trắng nõn của cô. Dưới cái nhìn thật kỹ, thậm chí có thể thấy rõ ràng dấu năm ngón tay in trên mặt cô.
Một bàn tay khác của người đàn ông nhẹ như sợi lông tơ vuốt ve gương mặt của cô. Ngón cái và ngón trỏ yêu thương bẹo chiếc cằm thon gầy.
Hạ Miên bất an rút vào một góc ghế salon. Bẩm sinh người ta thường khủng hoảng khi phải đối mặt với sự vật mình không biết. Cô chần chừ, bật ra tiếng nói khàn khàn không xác định “Anh, rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông rủ mắt tiếp tục thoa viên đá không nói câu nào.
Hạ Miên biết tên biến thái kia sẽ không bao giờ trả lời mình, nhưng cô vẫn không chịu thôi “Tôi đắc tội với anh à? Tôi cảm giác hình như anh không căm thù tôi. Nhưng tôi lại không đoán được mục đích của anh. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Vẫn không có ai lên tiếng. Giọng nói đột ngột của Hạ Miên càng khiến căn phòng lộ ra vẻ tịch mịch. Đáy lòng cô xuất hiện sự nôn nóng kỳ quái và bất an. Bỗng nhiên cô hất mạnh cánh tay người đàn ông đang thoa đá cho mình.
Cô kinh ngạc phát hiện ra tay mình có thể cử động.
Trong phút chốc ngắn ngủi đó khiến tay cô lướt lên da thịt rắn chắc của người đàn ông. Cô thử dò xét từ từ giơ hai tay đang bị trói lại với nhau lên.
Ngoài ý muốn là người đàn ông kia lại không né tránh.
Tay cô run run muốn lần lên ngũ quan của hắn. Ngón tay vẽ lên đường nét hắn lúc gần lúc xa. Sống mũi cao thẳng và da thịt láng mịn, rất trơn tru. Đường nét hoàn toàn không giống như tên biến thái trong tưởng tượng của cô.
Cô còn cẩn thận chạm vào lông mi của hắn. Đôi mi dày đâm vào lòng bàn tay cô ngưa ngứa.
Chất liệu áo sơ mi của hắn cũng rất tốt. Với kinh nghiệm của Hạ Miên với trang phục phái nam, cô đoán rằng giá chiếc áo của hắn không rẻ. Đầu ngón tay cô lướt qua xương quai xanh rồi đến yết hầu, cuối cùng đến chiếc cằm.
Hạ Miên vẫn còn muốn cảm thụ dáng vẻ của hắn nữa nhưng lại bất ngờ bị đẩy ngã lên ghế salon. Sự tồn tại cực mạnh của người đàn ông khiến cô sợ hãi rút lui.
Trái tim cô đập thình thịch. Cô rất sợ. Cô biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ giống như mấy lần trước, bị hắn cởi hết
Hạ Miên suy nghĩ đến cảnh tiếp xúc nóng bỏng khiến cả người run sợ. Cô cắn răng, bất ngờ xuất hiện sự oán hận “Anh biết đây là phạm tội không? Một ngày nào đó cảnh sát sẽ bắt được anh, anh không chạy thoát được đâu.”
Lời nói của cô bị đôi môi mềm mại của người đàn ông ngăn lại. Lúc trước cô cũng bị ép hôn, nhưng lần này lại là sự dịu dàng trân trọng bất ngờ. Giờ phút này đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ bá đạo, tựa như chỉ có sự ham muốn cướp đoạt.
Hạ Miên không biết có phải hắn bị gì kích thích không? Cô chỉ rõ ràng mình đang bị người đàn ông xa lạ cợt nhã, hơn nữa lại làm đau cô.
Cô hé miệng muốn cắn lưỡi của hắn. Cũng giống như lúc trước, tựa như hắn rất rõ từng trò vặt vãnh của cô. Hắn nắm cằm cô lại, mút đầu lưỡi cô đến tê dại.
Hạ Miên nhíu mày thật chặt. Trước đây, cô không thể cử động mới để hắn được như ý. Lúc này làm sao lại chịu chờ chết nữa.
Hai tay cô bị trói cố nắm lại, khiến bàn tay mình tạo thành sức tấn công mạnh nhất, dùng hết sức lực đập lên người đàn ông kia.
Trong lòng cô rất sợ, biết hành động này có lẽ không hề có sức tấn công đối với một người đàn ông. Có lẽ sẽ càng chọc giận đối phương tệ hơn. Nhưng cô không khống chễ nỗi mình. Thật ra cơn tức giận tối nay không chỉ có một mình hắn.
Cảm xúc cô cố gắng giả vờ cả đêm trong nháy mắt đã sụp đổ.
Ai ngờ cú nện như thế lại không hề có gì đáp lại. Tất cả tức giận và sự căm hờn giống như chiếc bể sâu không đáy nhấn chìm lấy cố.
Ngay cả khẽ rên rỉ hắn cũng không có.
Trong sự thất bại, Hạ Miên càng dễ bị kích thích, cứ đánh lung tung lên người hắn “Cút ngay, đừng chạm vào tôi.”
Mi tâm của người đàn ông càng cau lại sâu hơn. Kéo cánh tay bị trói của cô trực tiếp để lên cổ mình. Hạ Miên nghe thấy hơn thở của hắn, bờ môi chạm vào sống mũi cao thẳng của hắn. Nơi chóp mũi mơ hồ có hơi thở quen thuộc.
Mùi vị này Trái tim Hạ Miên run lên không tự chủ.
Hắn tách hai chân cô ra, chiếc váy tơ lụa ôm sát thân hình thon thả bị kéo lên bắp đùi. Hạ Miên cảm thấy thẹn thùng nghiêng đầu né tránh sang chỗ khác. Chiếc váy quá bó, giờ phút này bên dưới của cô chỉ cón chiếc quần chữ T không có cảm giác an toàn.
Ngón tay lạnh lẻo kia nắm lấy sợi dây nhỏ ngăn cảnh xuân. Hạ Miên nghe rõ được tiếng vải bị xé rách. Máu cô chảy ngược lên đầu, tức giận quay đầu “trợn mắt nhìn” người đàn ông.
Bộ phận bí ẩn phơi bày ra ánh sáng. Không khí lạnh lẽo càng khiến cô thêm khủng hoảng.
Vật cứng rắn trong chiếc quần tây của hắn thỉnh thoảng cọ sát qua bắp đùi của cô. Hạ Miên cảm thấy cách một lớp vải mỏng, vật cứng rắn kia đã đặt ở cửa mình. Cả người cô chấn động. Trước kia tên biến thái này chỉ vuốt ve và hôn cô thôi, không có làm đến bước cuối cùng này.
Lần này, rốt cuộc Hạ Miên đã ý thức được cảm giác nguy hiểm. Cô không ngừng lui về phía sau. Nhưng hai tay đang để trên cổ hắn không cách nào nhúc nhích. Khi cô cảm nhận được người đàn ông tháo thắt lưng, tâm trạng đang bị đè nén đã bùng nổ.
Móng tay bén nhọn của cô hung hăng cào trên gáy của người đàn ông. Cô cũng cảm giác được đầu ngón tay cô dính nhớp nháp.
Nhưng hắn vẫn cố chấp không màng đến hành động của cô. Cô cảm giác được hắn rướn lên, không có bất kỳ màn dạo đầu nào… Hạ Miên bị hắn mạnh mẽ tiến vào.