Đây là lần trò chuyện thẳng thắn về mối quan hệ giữa hai người, người đàn ông trước mặt này cùng cô đồng cam cộng khổ vượt qua quãng thời gian gian nan nhất. Trong lòng Hạ Miên áy náy, nhưng mà áy náy không phải tình yêu. Mạc Bắc đáng được một người phụ nữ yêu anh thật sự, trao hết tất cả vì anh.
Im lặng một lúc lâu, Hạ Miên khẽ đáp: "Em biết anh làm tất cả là vì em."
Ánh mắt chuyên chú của Mạc Bắc dần dần chứa nét cười tự giễu, anh rũ mắt không nhìn lại Hạ Miên, giọng nói lạnh lùng: "Không phải cảm thấy mắc nợ anh, từ đầu tới cuối em cũng chưa từng hứa hẹn, là anh tự nguyện, đơn phương trao ra không có liên quan gì tới em."
Anh làm tất cả cô đều nhìn thấy, vậy là đủ rồi.
Hạ Miên khe khẽ thở dài, hơi hơi có chút mất mát: "Nhưng mà là anh một mực để ý, có phần xa cách em."
Mạc Bắc bất ngờ nhìn cô một cái: "Anh sợ ông chồng quái gở lập dị kia của em nghĩ linh tinh."
Hạ Miên hơi mở to mắt, vẻ mặt dại ra: "Có ý gì?"
Mạc Bắc nhún vai không nói nữa, hỏi sang chuyện khác: "Diệc Nam thế nào rồi, biểu hiện gần đây tốt không? Có phải còn ngoan hơn trước kia không?"
Hạ Miên nhớ tới cậu nhóc hài hước, bật cười lắc đầu: "Chỉ có anh mới có thể trị nó, em và Cận Yến chẳng có biện pháp nào."
Mạc Bắc đắc ý nhíu mày, chống cằm cười nhìn cô: "Dù sao cũng là anh nuôi lớn, mấy tật xấu cỏn con của nó anh cũng biết rõ như lòng bàn tay. Diệc Nam và ba nó thật đúng là có điểm giống nhau, có chuyện chỉ biết giấu ở trong lòng."
Hạ Miên khẽ hất hàm: "Thật như anh còn biết rõ Cận Yến hơn em."
Mạc Bắc lắc đầu thần bí khó lường: "Người trong cuộc u mê, đôi mắt em đã bị hạnh phúc che đi rồi."
Hạ Miên đối với bộ dạng nho nhã này của anh chỉ im lặng bĩu môi, lại vừa nghiêm túc nhìn anh chằm chằm: "Đây là anh nói em không chú ý đến cảm thụ của Cận Yến, anh ấy có điều gì bất thường sao?"
Vẻ mặt Mạc Bắc thu lại vẻ mặt, nhìn bộ dáng Hạ Miên khẩn trương luống cuống mới do dự mở miệng: "Có lẽ là anh nghi ngờ, cảm thấy mỗi lần đi đón Diệc Nam, hoặc là lúc gặp mặt em, anh ta đều vô cùng khẩn trương, ánh mắt nhìn anh... hơi kì quái."
Hạ Miên nghi ngờ chau chau mày, đúng là bình thường cô chưa từng chú ý đến chuyện này, Bạc Cận Yến vẫn luôn biết quan hệ của cô và Mạc Bắc. Ngoại trừ khi còn bé lần đầu tiên biết cô đi ra ngoài với Mạc Bắc thì lúc đó hơi chút mất khống chế, hầu như bình thường không có biểu hiện ghen tuông gì.
Cô vẫn cho là anh không để ý.
Mạc Bắc nhìn vẻ hoảng loạn của cô, lại thận trọng bổ sung: "Đàn ông đều hẹp hòi, nên chú ý một chút, đừng khiến anh ta suy nghĩ nhiều."
Về nhà Hạ Miên phát hiện Bạc Cận Yến đã trở về, giày da của anh đặt ngay ngắn ở trong tủ giày, nhưng mà phòng khách trống trải yên tĩnh im ắng. Lúc này Diệc Nam còn ở nhà trẻ, có lẽ Bạc Cận Yến vừa tan tầm thì đã đi vào phòng sách bận chuyện khác rồi.
Hạ Miên thay giày đi về phía phòng sách, thế mà bất ngờ phát hiện người đàn ông này lại không có ở bên trong. Cô vừa nghi ngờ vừa đi về phía trước, lúc này mới phát hiện phòng giải trí đang đóng.
Hạ Miên vừa đẩy cửa định đi vào, đột nhiên cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Hạ Miên sợ hết hồn, Bạc Cận Yến im lặng đứng ở trước người cô, thân hình cao lớn bị vầng sáng màu lam trong trẻo của màn hình to lớn chiếu phía sau, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững.
Hạ Miên thở hắt ra, nghi ngờ muốn nhìn ra phía sau anh: "Đang xem gì vậy?"
Bạc Cận Yến không trả lời ngay, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô vài giây, lúc này mới đặt tay nắm chặt bả vai gầy yếu của cô.
Tay đặt ở trên vai có lực mạnh, Hạ Miên hơi nhíu mày, chỉ nghe giọng nói trầm ổn của anh khẽ khàng vang lên: "Đi đâu?"
Hạ Miên thấy được hơi thở trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, chân mày càng cau chặt hơn: "Anh lại hút thuốc lá rồi hả?"
Con ngươi đen thẳm của Bạc Cận Yến khẽ lóe lên, ôm chặt cô đi ra ngoài: "Hút một điếu."
Hiển nhiên điều này lại là lời nói dối, chỉ một điếu không thể nào có mùi nồng nặc như vậy. Hạ Miên ngẩng đầu nhìn anh theo bản năng, sườn mặt cương nghị, cằm nhọn, môi mỏng nhếch lên dường như lộ ra vẻ không lo.
Hạ Miên không biết có phải tâm tình anh không tốt hay không, bình thường anh không nói chuyện cũng thoạt nhìn rất nghiêm túc lạnh nhạt.
Hạ Miên vươn tay vòng ở hông của anh, đổi lại giọng nói dịu dàng: "Tâm tình không tốt à?"
Quả nhiên đàn ông đều thích phụ nữ lộ ra vẻ mềm yếu, Bạc Cận Yến cúi đầu nhìn cô, sắc mặt chuyển biến tốt hơn rất nhiều, anh giơ tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt cô, cúi người hôn khóe môi cô: "Em dụ dỗ anh, thì anh không tức giận nữa."
Hạ Miên bị bộ dáng này của anh chọc cho bật cười, ngón trỏ chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh: "Trẻ con."
Bàn tay Bạc Cận Yến ấm áp dò vào trong áo ngoài của cô, vuốt ve từng tấc trên cái bụng lùm lùm bóng loáng của cô, ánh mắt chuyên chú dịu dàng trên khuôn mặt anh, lông mi đen dày rũ xuống che đi môi mắt trầm tĩnh.
"Con yêu ngoan không?"
"Có." Hạ Miên cầm tay của anh, thuận thế dựa sát vào lồng ngực anh.
"Vậy em ngoan không?"
Hạ Miên sửng sốt, thoắt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Thế nhưng anh lại không nhìn lại cô, mà ánh mắt bình thản nhìn bụng cô, suýt nữa Hạ Miên cũng cho là mình nghe nhầm câu này.
Sau đó Bạc Cận Yến không hỏi lại ban ngày cô làm cái gì nữa, vẫn chu đáo đến phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối cho cô giống như bình thường. Tài nấu nướng hiện tại của anh càng ngày càng tốt hơn, ban đầu từ rang thức ăn đến bây giờ học nấu được nồi súp, nghiễm nhiên đạt tiêu chuẩn của một ông chồng ân cần.
Hạ Miên đọc sách ở phòng khách, thỉnh thoảng nghe anh gây ra mấy tiếng vang ở phòng bếp, rồi lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.
Tỉnh lại lần nữa là do bị anh hôn tỉnh, cánh tay và lồng ngực ấm áp rộng lớn ôm lấy cô thật chặt, đầu lưỡi nóng ẩm nhẹ nhàng khuấy đảo trong miệng cô.bg-ssp-{height:px}
Hạ Miên mở to đôi mắt đen láy nhìn anh sâu lắng, đưa lưỡi ra quấn quýt với đầu lưỡi anh. Vốn là cử chỉ dịu dàng thân mật nhưng dần dần thay đổi chút ít, anh càng lúc càng bất chấp, không có chú ý dừng lại, hai tay cũng càng siết càng chặt, hận không thể hòa cả người cô vào trong thân thể của mình.
Hạ Miên cũng hơi khó thở, đầu lưỡi bị anh ngậm mút đến tê dại, khoảng cách quá gần không thể nào thấy rõ được biểu cảm trên mặt anh. Nhưng trong đôi mắt đen thẳm dường như có gì đó hơi u tối mờ ảo chậm rãi lưu động.
Hạ Miên lo lắng cho đứa bé, hai tay để ở lồng ngực anh cố gắng đẩy anh ra xa chút. Nhưng mà sức lực của anh quá lớn, Hạ Miên hoàn toàn không tài nào đẩy mạnh anh ra được, cuối cùng dưới tình thế cấp bách đành phải dùng răng, quyết cắn anh một cái.
Mùi máu tươi lan tràn trong miệng, sau khi Hạ Miên cắn xong lập tức lại hối hận, cô cảm giác được rõ ràng cả người Bạc Cận Yến chấn động, anh không phát ra bất gì âm thanh gì, chỉ là im lặng lui ra ngoài.
Hạ Miên cắn cắn môi dưới, khẽ nói: "Em không thở nổi..."
Hai gò má cô thoáng hiện đỏ bừng, thậm chí trong mắt còn có mấy phần lo sợ nghi hoặc và luống cuống. Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô, rũ mắt xuống vuốt khóe môi, nơi nào cũng không đau nhưng mà lại giống như cả người đều rất đau.
Anh chỉ biết là tại mỗi một khắc anh giữ lấy thì trên mặt cô chợt lóe lên sự sợ hãi.
"Anh đi đón Diệc Nam." Giọng nói anh trầm thấp mang theo khàn khàn, khẽ giương mắt nhìn cô, trong con mắt đen trong veo có vài phần bi thương.
Bộ dáng khó hiểu kia khiến cho trái tim Hạ Miên thắt lại, Hạ Miên vươn tay muốn chạm vào anh, thế nhưng anh lại đi rất nhanh, nhanh chóng ra khỏi cửa phòng.
Hạ Miên ngơ ngác nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng buồn bực lại khó chịu. Cô cảm giác được dường như có thứ gì đó lơ lửng rục rịch giữa ý niệm yên bình của hai người, song không tìm được lối ra.
Ban đầu quyết định kết hôn với anh, cô không đủ thẳng thắn, rõ ràng cũng là bởi vì yêu anh không thể bỏ được anh, nhưng lại còn cố chấp im miệng không nói.
Mà anh, rõ ràng người này ở bên cạnh, nhưng có đôi khi lại cảm thấy xa lạ khác thường.
Rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì? Đã trải qua những việc bi thảm và bất công kia, tại sao ngược lại lại càng xa hơn?
Lúc ăn cơm tối có Diệc Nam điều hòa không khí nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Bạc Cận Yến không có biểu hiện khác thường gì, vẫn chăm sóc Hạ Miên rất tốt giống như ngày thường.
Mấy lần Hạ Miên muốn nói chuyện với anh, lại bị anh khéo léo tránh đi.
Mãi đến tối đi ngủ, Bạc Cận Yến vẫn cố ý tránh cô: "Anh còn có việc bận, em ngủ trước đi."
Lúc anh nói chuyện vẫn dịu dàng, giọng nói khẽ khàng, thậm chí không quên đặt lên trán cô nụ hôn chúc ngủ ngon. Hạ Miên không tài nào bắt bẻ, nhưng là trong lòng vẫn bị đè nén tới khó chịu, giống như có tảng đá lớn đè lên cô không thể thở nổi.
Đợi thật lâu anh cũng không trở về phòng, phụ nữ có thai luôn thích ngủ, cuối cùng Hạ Miên cũng không biết là vài giờ sau Bạc Cận Yến đã trở lại.
Cuộc sống như vậy lại kéo dài chừng mấy ngày, Hạ Miên phát hiện dường như trạng thái của Bạc Cận Yến cứ như sa vào một cái chết tuần hoàn, vừa mới xoay chuyển một chút lại bắt đầu trở nên hỏng bét, thay đổi thất thường.
Dường như anh chăm sóc cô rất tốt, nhưng lại dường như khoảng cách giữa hai người xa cách đi. Hạ Miên cảm giác hình như rất lâu rồi mình không tiếp xúc gần gũi với anh, lúc cô ngủ anh còn ở phòng sách, lúc cô tỉnh lại anh đã ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nếu như không phải ban đêm cảm nhận được lực bên hông trong thoáng chốc kia, cô cũng hoài nghi có phải anh còn cùng giường với mình hay không.
Hạ Miên muốn tìm một cơ hội khơi thông một chút với anh, nhưng mà không đợi cô mở miệng thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cả đời Hạ Miên cũng không nghĩ ra, hôn nhân giữa cô và Bạc Cận Yến sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nghiêm trọng như thế. Hoặc là nói, cô không nghĩ tới người đàn ông vẫn luôn giữ bộ dáng dịu dàng trước mặt mình, lại đột nhiên thay đổi bộ dạng.
Ban đêm gió thật lạnh, từ sau khi Hạ Miên mang thai rất ít tỉnh dậy lúc nửa đêm, cô ngủ cũng rất say, ngay cả nằm mơ cũng ít. Cho nên lúc cảm giác bị áp bức như đã từng quen thuộc kia ùa đến, Hạ Miên bị hoảng sợ đổ một thân mồ hôi lạnh.
Mới đầu cô chỉ cho là cánh tay anh quá nặng đè lên mình thôi, nhưng mà sau lại phát hiện lực này quá lớn, đã làm cho cô không thể nào hô hấp. Trong nháy mắt Hạ Miên mở mắt ra, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh. Khoảnh khắc kia cô vô cùng sợ hãi, lần đầu tiên cảm giác được hóa ra cái chết cách mình gần như vậy.
Trong phòng chỉ có tiếng màn che cửa sổ "phần phật" lay động, thời điểm Hạ Miên vừa tiếp xúc với bóng tối, bên tai chỉ toàn là nhịp tim đập mạnh của mình.
Chờ mắt thích ứng với đêm tối, nương theo ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tầm mắt của cô rơi trên người đàn ông, một đôi mắt đen quen thuộc kinh ngạc tràn đầy sợ hãi.
Bốn mắt chạm nhau, hai người đều hoàn toàn ngơ ngẩn.
Cổ họng Hạ Miên giống như chứa vị tanh, vừa chát vừa khô, có một chút sức lực chặn ở giữa ngực, trong khoảnh khắc đó cô không biết là mình không thể hô hấp hay là quên mất hô hấp, chỉ khó có thể tin nhìn hai cái tay kia.
Đôi tay thon dài vô số lần từng trấn an mình giờ phút này đang dùng hết toàn lực giữ ở nơi cổ họng mình, chút vết chai thô ráp ở ngón trỏ và ngón cái đều bóp ở da thịt cần cổ cô phát đau.
Mặc dù trong phút chốc cô tỉnh giấc, lực tay của anh đã nhỏ dần, nhưng là cô vẫn tinh tường nhạy cảm cảm giác được ý đồ của anh, khoảnh khắc đó, thật sự anh muốn bóp chết cô...
Dường như anh cũng vô cùng kinh ngạc, như là bị hoảng sợ, khó tin cứng đơ tại đó.
Không khí đều ngưng đọng, xung quanh càng lúc càng yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề lại mạnh mẽ, hai người cũng đã không phân biệt rõ ràng được là của ai.
Hạ Miên nhìn đến người đàn ông hoàn toàn giật mình sững sờ, tay cô run run muốn cầm cổ tay anh, dốc hết toàn lực muốn lên tiếng: "Cận …"
Sắc mặt Bạc Cận Yến tái nhợt như tờ giấy, dường như bị giọng nói của cô lay tỉnh lại từ một thế giới khác. Hạ Miên chưa từng thấy biểu cảm trong khoảnh khắc đó, anh yếu ớt như trẻ con, chật vật ngã xuống từ trên người cô.
Hạ Miên đã hoàn toàn không biết nên ứng đối với tình huống trước mắt như thế nào, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, đôi mắt nhìn anh chăm chú, toàn thân đều giống bị xối nước lạnh thấu xương.
Nếu như nói dấu tay lần trước cô còn ôm hi vọng, thì lần này là chính mắt nhìn thấy hết tất cả xảy ra. Người đàn ông chung giường chung gối với mình... Sao lại biến thành bộ dạng dữ tợn như vậy.
Bạc Cận Yến giơ hai khớp xương tay rõ ràng của mình lên, đầu ngón tay run rẩy kịch liệt.
Anh nhìn lại phía Hạ Miên, vẻ mặt thống khổ, giống như là đấu tranh giống như là xin lỗi. Anh bi thương nhìn cô chăm chú hồi lâu, cuối cùng run giọng líu ríu một câu: "Anh không biết, thật xin lỗi, anh... Anh không khống chế được."