Vách tường khá cao, xấp xỉ hai mét. Ngư Lam vươn tay hết cỡ cũng chỉ có thể ôm lấy cẳng chân Chu Miên, tư thế như vậy là không ổn lắm.
Ngư Lam sợ anh ngã, hắn nắm tay Chu Miên, kéo nó đặt lên vai mình, dặn dò: "Cậu đỡ vai tôi, lúc nhảy xuống nhớ cẩn thận chút."
Chu Miên cong cong lưng, đôi tay ôm cổ Ngư Lam.
Ngư Lam cảm giác tay hắn trĩu xuống, cả người Chu Miên rơi từ trên xuống, thân anh dán vào hắn. Một tay Ngư Lam đỡ eo anh, hắn lui một bước về phía sau, vững vàng đỡ lấy Chu Miên.
Trong nháy mắt, thân thể hai người nương tựa vào nhau, Ngư Lam lại ngửi thấy hương pheromone trên người Chu Miên, còn cả xúc cảm mềm mại ấm áp từ làn da dù đã cách lớp áo nữa.
Hắn cảm thấy bản thân trở nên hơi kỳ quái.
Trước kia Ngư Lam mà tiếp xúc thân mật với một Alpha như vậy, chắc chắn hắn sẽ không có loại cảm giác mặt đỏ tay hồng như này.
Chỉ có Chu Miên...
Ngư Lam lờ mờ cảm thấy hình như hắn nảy sinh tâm tư khác thường nào đó với Chu Miên mất rồi, nhưng hắn cũng chẳng thèm ngẫm lại.
Vì hắn vẫn chưa phân biệt được đó là gì.
Bọn họ về ký túc xá khi đã 12 giờ, ban trực đêm nhìn thấy người đến là Chu Miên liền không nói gì mà thả hai người vào luôn.
Đã lâu không được ngủ bằng thân xác mình, Ngư Lam nằm xuống giường thế nhưng cảm giác hơi xa lạ, thiêu thiếu cái gì đó.
Mùi hương dễ chịu trong ổ chăn kia đã không còn.
Ngư Lam nhắm mắt, kéo chăn trùm qua đầu.
Mấy hôm trước, thời điểm hai người bọn họ vẫn trao đổi thân thể, Ngư Lam và Chu Miên luôn ăn trưa với tối bên nhau. Suy cho cùng thì vẫn có rất nhiều bất tiện khi sử dụng cơ thể đối phương, cần phải có giao tiếp mặt đối mặt để giải quyết.
Hiện tại về như cũ rồi, theo lý thuyết, lấy thái độ Ngư Lam xem Chu Miên không vừa mắt trước kia, bọn họ không nhất thiết phải trói vào nhau, hạ thấp rủi ro đổi xác lần nữa.
Nhưng sau khi hết tiết, Ngư lam vẫn đứng chờ Chu Miên ở chỗ cầu thang.
Chu Miên đi từ tầng ba xuống, không biết cố ý hay vô tình mà nhìn thoáng qua phía dưới.
Ngư Lam cong một chân tựa vào tường, hắn đeo tai nghe Bluetooth, cúi đầu chơi điện thoại.
Như cảm nhận được tầm mắt của Chu Miên, hắn ngửa cổ lên.
Hai người đối diện một trên một dưới, cảm giác trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đầy vi diệu.
Ngư Lam gỡ tai nghe, nâng bước đến bên Chu Miên như làm mãi đã thành thói quen: "Đi thôi."
Chu Miên im lặng một lát, thấp giọng hỏi: "Ăn trưa ở đâu?"
Ngư Lam đáp: "Canteen 2 đi."
"Tôi đang thèm cá hầm cải chua."
Chu Miên "Ừm".
Qua hai ngày nữa, bọn họ vẫn không bị hoán đổi, có vẻ đã ổn định rồi.
Bên Ngư Lam gặp một việc không lớn không nhỏ.
Với Ngư Lam thì đây chỉ là chuyện thường ngày – Có một Alpha đã hục hặc với hắn từ rất lâu rồi, gã chẳng vừa mắt Ngư Lam chỗ nào cả.
Hai người nói chưa đến hai câu đã lao vào đánh một trận, phía đối thủ hắn còn mang theo hai "huynh đệ tốt".
Chuyện này đến tai Chu Miên khi cuộc chiến tranh giữa đám học sinh bất lương đã kết thúc.
Ba Alpha kiếm chuyện cùng đến phòng y tế. Ngư Lam ngồi trên cầu thang, mặt nhăn nhó, đầu lưỡi trong miệng đẩy đẩy má phải.
Cơ thể không việc gì, chỉ là trên môi có một khối xanh tím như thể bị đấm qua.
Thấy Chu Miên đi tới, Ngư Lam im lặng, dịch mông sang chỗ khác, để Chu Miên ngồi xuống cạnh hắn.
Chu Miên nhìn chăm chú vào vết thương bên môi hắn, thấp giọng dò hỏi: "Sao thế này?"
Ngư lam lời ít ý nhiều: "Thằng kia ngứa mồm."
Trên căn bản, Ngư Lam sẽ không chủ động kiếm chuyện ở trường, Chu Miên biết điều này, hắn mà đánh nhau thì hầu hết do bị đối phương khiêu khích.
Dừng chút, Ngư Lam nói tiếp: "May mà bọn mình đổi về rồi."
Mấy tên kia đấm đá rất tàn nhẫn, khóe miệng Ngư Lam vẫn nhức đến giờ.
Nếu để Chu Miên gặp họ, không biết còn bị đánh như nào nữa.
Chu Miên nhìn mặt hắn, đứng dậy: "Đến phòng y tế, tôi bôi thuốc cho cậu."
Ngư Lam khoa trương "Ha" một tiếng: "Mỗi vết này..."
Thấy ánh mắt Chu Miên, hắn không nói thêm gì nữa, thành thành thật thật đứng lên, cùng Chu Miên đến phòng y tế.
Lúc Ngư Lam và Chu Miên đi qua, ba huynh đệ kia khập khiễng ra khỏi phòng y tế, thoạt nhìn nghiêm trọng hơn Ngư Lam nhiều.
Người nọ lườm Ngư Lam một cái, lại thấy Chu Miên cạnh hắn, gã lập tức khóa miệng, không phun ra từ bẩn thỉu gì trước mặt ủy viên kỷ luật.
Chu Miên lại bước đến, ngữ khí lãnh đạm: "Tên cậu là gì?"
Người nọ ngờ vực: "Gì cơ?"
Chu Miên lặp lại: "Tôi hỏi cậu, tên cậu là gì?"
Ngư Lam kéo áo anh: "Thôi bỏ đi Chu Miên, xử lý nó là tôi cũng bị xử theo luôn đấy."
Trường học luôn tuân theo nguyên tắc "Một cây làm chẳng nên non", chỉ cần Ngư Lam động thủ, không cần biết ai gây sự trước, hắn đều không tránh được một bút phạt, còn phải viết kiểm điểm.
Nhưng thứ làm Ngư Lam càng để ý là, bộ dáng thay hắn ra mặt của Chu Miên...
Ngư Lam lớn như này, đến giờ vẫn chưa biết cảm giác "Được bảo hộ" là như thế nào.
Chu Miên nghe thấy Ngư Lam nói, ánh mắt đảo qua từng tên Alpha một rồi mới thả họ đi.
Tóm lại Ngư Lam sẽ không bao giờ để mình bị thiệt.
Chu Miên đẩy cửa phòng y tế, xin bác sĩ trực ban ít thuốc bôi giảm đau ngoài da.
Ngư Lam ngồi trên băng ghế nhỏ, ngửa đầu về phía trước.
Chu Miên rũ mắt dùng tăm bông chấm thuốc, cẩn thận thoa lên vết thương khóe môi hắn.
Bọn họ ghé vào nhau rất gần, hơn nữa, với động tác bôi thuốc thì việc tứ chi động chạm là không thể tránh khỏi.
Tay Chu Miên lướt nhẹ trên cằm hắn.
Từ góc độ của Ngư Lam, của mình, Ngư Lam có thể thấy hàng mi dài của Chu Miên, còn cả sống mũi thẳng tắp và... đôi môi hồng hồng xinh đẹp.
Hắn từng hôn Chu Miên.
Tuy lúc ấy hắn ở trong cơ thể Chu Miên nhưng Ngư Lam vẫn nhớ rõ xúc cảm mềm mại lại lành lạnh đó.
Không hiểu sao mà lòng Ngư Lam rung rinh chút, cứ như thể bị một đôi tay trêu chọc gảy đứt dây đàn.
Hắn dời tầm mắt qua chỗ khác một cách không quá tự nhiên, cứ cảm thấy tim mình rộn rã không thôi.
"Được rồi." Chu Miên đặt bông xuống, lui về sau một bước.
Ngư Lam hơi nhấp môi dưới, cẳm giác đau như bị chích, còn nóng rát nữa.
Ma xui quỷ khiến, hắn nghĩ: Nếu chủ tịch Chu hôn hôn, khả năng sẽ không đau nữa.
Ánh mắt Ngư Lam bất động thanh sắc xẹt qua môi Chu Miên. Hắn đứng lên, vờ như không có việc gì: "Đã bảo là không sao mà, ngủ một giấc đến mai là được, cậu cứ phải chuyện bé xé ra to."
Chu Miên im lặng.
Hai người cùng ra khỏi phòng y tế.
Ngày hôm sau, vết thương quả thực đã lành hẳn.
Ngư Lam không cảm giác được chút đau đớn nào –
Hắn tỉnh dậy, mũi đánh hơi thấy hương hoa đào dịu nhẹ trong chăn.
Trên người Ngư Lam khoác áo ngủ tơ lụa, không phải đồ của hắn.
Đây là ký túc xá của Chu Miên.
...Hình như bọn họ lại hoán đổi rồi.
Chẳng có quy luật nào cả, mở mắt ra đã đổi.
Nhưng vì đã có tiền lệ, hiện tại Ngư Lam sóng lớn cũng chẳng sợ.
Cùng lắm là giả làm "Học sinh ngoan" mấy ngày thôi.
Hẳn là giờ Chu Miên đang trên giường hắn, không biết tỉnh chưa...
Ngay trong nháy mắt này, Ngư Lam bỗng nhớ tới gì đó. Đầu hắn "Đoàng" một cái, cả người lập tức bật lên như xác chết trỗi dậy!
Đêm qua hắn đi tắm, xong xuôi không mặc quần áo mà chui vào chăn luôn.
Ngủ khỏa thân dễ chịu thoải mái.
....Không mảnh vải che thân.
Sạch! Sạch! Sẽ! Sẽ!
Ngư Lam bình tĩnh vuốt mặt, tâm như tro tàn.
Hy vọng khi tỉnh giấc vào sáng nay, chủ tịch Chu sẽ giữ vững tâm thái tốt tâm tình đẹp.
Ngư Lam vội vội vàng vàng thay quần áo, vừa lăn vừa bò từ giường Chu Miên xuống rồi phi về phía ký túc xá của hắn.
Ký túc xá bọn họ vẫn chưa mở cửa.
Ngư Lam đứng trước cổng, căng đầu gõ gõ cửa.
Hắn hy vọng Chu Miên tỉnh, lại không hy vọng anh tỉnh, tóm lại nội tâm siêu cấp mâu thuẫn.
Tuy Chu Miên từng tắm cho hắn, những thứ nên hay không nên xem cũng đều qua mắt anh hết rồi, nhưng sáng tinh mơ đã thấy một cơ thể khỏa thân tr@n trụi trong ổ chăn, khả năng vẫn... khá chấn động.
Thanh âm Tạ Tầm Diên truyền từ bên trong ra: "Ai đấy?"
Ngư Lam: "Là tôi."
Tạ Tầm Diên không xác định: "Chủ tịch Chu?"
Ngư Lam nghe thấy chính giọng hắn: "Cậu ấy tới tìm tớ, để tớ mở cửa."
Tỉnh rồi.
Lòng Ngư Lam lộp bộp.
Qua vài giây, cửa ký túc xá bị đẩy từ trong ra.
Ngư Lam đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Chu Miên đã mặc quần áo đàng hoàng, đến áo khoác đồng phục cũng cài khóa.
Ngư Lam bồn chồn tại chỗ hồi lâu, nửa ngày mới hộc ra một câu: "...Ờm, cái kia, cậu.... tìm ở chỗ nào đấy?"
Mặc, mặc rồi à?
Biểu tình Chu Miên khựng trong nháy mắt, có vẻ như nhớ tới hình ảnh nào đó, anh bình tĩnh đáp: "Trong ngăn tủ cậu."
Ngư Lam lén lút liếc anh.
Biểu tình chủ tịch Chu vẫn tạm ổn, thoạt nhìn không có ý muốn truy cứu hắn.
Ngư Lam vô thức thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ về việc linh tinh này nữa, hắn cố ý nói lảng sang chuyện khác: "Sao lại, hoán đổi nữa."
Cả tuần trước không có động tĩnh gì, giờ đột nhiên xuyên mà không hề có dấu hiệu.
"Ừ... ngày mai kiểm tra cuối kỳ."
Chu Miên nói: "Cậu cố lên."
Ngư Lam: "..."
Giờ hắn đi tìm cái lề đường rồi đâm vào còn kịp không?
– Nhỡ chẳng may hắn thi đứng bét thật thì Chu Miên phải làm sao giờ?
Cuối cùng Ngư Lam vẫn không đi thi, bảo Chu Miên xin nghỉ hộ hắn.
Độ bao dung của trường với học sinh ngoan rất bao la, đặc biệt là loại mũi nhọn số một số hai như Chu Miên. Không tham gia một đợt kiểm tra nhỏ, không ai truy cứu anh.
Ít nhất là tốt hơn so với điểm đứng nhất từ dưới đếm lên.
Hôm kiểm tra, Ngư Lam ngồi trong văn phòng Chu Miên, hắn thất thần xé vụn tờ A4 trắng tinh thành từng mảnh nhỏ.
Hắn nghĩ về những việc gần đây.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà tâm tư Ngư Lam luôn vô thức nhớ tới Chu Miên, thậm chí còn muốn đến gần anh, làm ít chuyện quá mức hơn.
Cả cái tật hở tí là tim đập bình bịch nữa, có thể là do di chứng từ nụ hôn đầu tiên giữa hai người nên đến bây giờ bệnh vẫn chưa khỏi.
Ngư Lam nghĩ: Hình như hắn phải lòng người kia mất rồi.
Tiếp xúc với Chu Miên thì Ngư Lam mới phát hiện Alpha này hoàn toàn không giống ủy viên kỷ luật trong ấn tượng của hắn.
Tính cách Chu Miên dịu dàng vô cùng, thậm chí đối xử với hắn... rất tốt.
Mùi hương trên người cũng siêu thơm.
Ngư Lam nghĩ lại lần nữa: Ừm, chắc chắn là hắn thích Chu Miên.
Ý niệm này như thể đã cắm rễ sâu trong lòng hắn từ rất lâu rồi, nếu không thì sao mới có chút chăm bón đã vươn cành che trời lấp đất chỉ trong nháy mắt.
Một tiếng chuông vang lên trong sân trường, kiểm tra kết thúc, hiện tại là giờ ăn trưa.
Bạn học Ngư Lam quyết định thực thi đại sự.
Tốp năm tốp ba học sinh ùa ra ngoài khu dạy học.
Chu Miên nộp bài. Khi ra khỏi cửa, anh nhìn thoáng qua phía cầu thang theo bản năng, nhưng Ngư Lam không ở đó.
Bước chân Chu Miên khựng lại, anh mở điện thoại, không có tin nhắn nào từ Ngư Lam.
Ăn cơm một mình sao...
Chu Miên rũ mắt, nghĩ thầm.
Anh đánh một dòng chữ: "Cậu đang ở đâu?"
Ngư Lam đáp rất nhanh: "Có tí việc, không đến khu dạy học đón cậu được. Cậu đến nhà ăn trước đi, năm phút nữa tôi đến."
"Ừ."
Chu Miên đến nhà ăn chưa được bao lâu thì Ngư Lam đã tới.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Tuy thổ lộ với chính cơ thể mình là một việc rất quỷ dị, nhưng Ngư Lam không muốn đợi nữa.
"Ây, chủ tịch Chu."
Chu Miên nghe thấy giọng mình, nâng mi nhìn hắn.
Ngư Lam lấy ra một bông hoa không biết từ đâu, nụ đào hồng nhạt nở rộ, cánh hoa xinh đẹp rực rỡ.
Thiếu niên đưa bông hoa đào kia cho anh, một tay chống cằm, giọng điệu nhàn nhã: "Hình như tôi hơi hơi thích cậu."
"Muốn nói chuyện yêu đương với tôi không?"