Chu Sa hết sức lo lắng, bất an xoay tới xoay lui trước cửa phòng thẩm vấn, như thể người bị bắt chính là anh ấy. Xoay được một lát, anh ấy vẫn không kiềm chế được cảm xúc dữ dội của bản thân, anh ấy đi sang ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đình Huyên, “Cô không thấy sốc sao?”
Thẩm Đình Huyên đang quan sát cách một tấm kính, nghe thấy anh ấy hỏi thì dời mắt một lát, “Có chứ.”
“…..” Chu Sa nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, “Chỉ như vậy……Sốc như vậy thôi sao?”
Trần Giai Kỳ cầm một bình rượu thuốc tan máu bầm đi đến từ đằng sau, ném cho anh ấy rồi nói: “Anh đừng xoay qua xoay lại nữa, phiền muốn chết đi được, anh thoa rượu thuốc đi, kẻo mai lại đau vai bây giờ.”
“Từ từ rồi thoa, bây giờ đang đến phần cao trào của bộ phim, anh không nỡ đi.”
“Vậy anh yên lặng xíu đi.”
Trong phòng thẩm vấn, Túc Hải đan tay chống cằm, lẳng lặng nhìn người ngồi đối diện.
Người nọ nở nụ cười khó đoán, đôi mắt nhìn anh chòng chọc, nếu không phải lồng ngực dưới lớp áo sơ mi mỏng của hắn khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở thì hắn giống như là một tác phẩm điêu khắc khiến tác giả phải tự hào.
Từ khi hắn vào phòng đến giờ đã mười mấy phút, nhưng hắn vẫn giữ trạng thái như này.
“Tôi thật sự không nghĩ tới đó là anh,” Túc Hải là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, “Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là tuy bất ngờ nhưng rất hợp tình hợp lý.”
Người đối diện vẫn yên lặng như thời gian dừng trôi, có điều nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
“Tô Định.” Sự kiên nhẫn của Túc Hải bị xói mòn cực kỳ nhanh, anh không muốn tiếp tục im lặng cùng hắn như thế nữa, “Nói nguyên nhân của anh xem.”
Qua một lúc lâu, bả vai của Tô Định bỗng nhúc nhích, hắn xoay cổ nhìn tấm kính đen như mực dường như hấp thụ tất cả ánh sáng ở một bên, “……Cô ấy đang ở đó nhìn tôi sao?”
Túc Hải chần chờ một lát, “Anh nói Thẩm Đình Huyên sao?”
“Ừm”, hắn vui vẻ gật đầu, nhướn mày nhìn tấm kính không thể nhìn thấy bên kia, “Cô ấy ở đó đúng không?”
“Không phải anh không thích cô ấy sao?”
“Là cậu ta không thích,” Tô Định nói xong lại nở một nụ cười như vừa nãy, sau đó quay đầu nhìn Túc Hải, “Cậu ta kiêu ngạo tự đại, ai nhìn cũng ghét nhưng tôi cũng không phải là loại người này.”
Túc Hải khẽ nhíu mày, “Cậu ta?”
Ngón tay của hắn khẽ chỉ vào trong lồng ngực theo tiếng cười gằn ra từ trong cổ họng, “Cậu ta ngủ ở đây này.”
“Đệch, tâm thần phân liệt sao…….” Chu Sa đứng sát tấm kính lộ vẻ mặt khó tin, “Là giả vờ đúng không, sao trùng hợp vậy được…….”
Túc Hải cẩn thận nhìn kỹ hắn.
“Anh có thể phân biệt được chúng tôi chứ? Anh không giống bọn họ, anh rất thông minh.” Tô Định chớp mắt.
“Đây là không phải là việc của tôi, nếu cần thì sau đó sẽ có người chuyên nghiệp đến giám định cho anh.” Túc Hải dời mắt, cầm tài liệu trong tay tuỳ ý lật xem, “Theo anh nói thì là ‘cậu ta’ không thích Đình Huyên vì cô ấy đã ‘cướp spotlight’ của cậu ta, thế nên anh mới muốn dạy cậu ta một bài học, đúng không?”
“Anh không muốn biết chuyện giữa tôi và cậu ta sao?”
Túc Hải lắc đầu.
Tô Định bỗng nhiên nở một nụ cười gian manh, “Vậy tôi càng muốn nói.”
Sau đó, hắn thật sự thuật lại mọi chuyện một cách lưu loát.
“Thằng nhóc kia, nhìn bề ngoài trông oai phong, ngày nào fans cũng tâng bốc cái gì mà kiêu ngạo ngỗ ngược, thật ra cậu ta chỉ là một tên nhát cáy. Chuyện này hơi khó giải quyết chút thì cậu ta không xử lý được, còn phải trốn đi rồi ném hết cục diện rối rắm lại cho tôi. Thời học sinh, tôi còn từng giúp cậu ta đánh nhau và làm bài kiểm tra, cậu ta như một con rùa đen rụt đầu, chỉ biết trốn kỹ ở chỗ này là có thể tận hưởng hết phong cảnh tôi mang lại.”
Hắn cười, “Có điều như vậy cũng tốt, như vậy tôi có thể tận dụng thời gian chiếm cơ thể này hết mức có thể, thế giới này tốt như thế, trời xanh nước biếc, ta chỉ sợ không thể ngắm đủ, vì vậy mỗi khi tên nhóc kia gặp rắc rối thì tôi đều sẵn lòng giải quyết giúp cậu ta—–chỉ trừ một chuyện,” hắn cố tình ngoái đầu nhìn tấm kính đằng sau bên cạnh phòng thẩm vấn, hắn hạ giọng nở nụ cười như lên men, “Thẩm Đình Huyên.”
Túc Hải không lên tiếng.
“E là ngay cả bản thân cô ấy cũng không nhớ rõ lần đầu tiên hai chúng tôi gặp mặt nữa, nhưng tôi lại nhớ rất rõ. Khi ấy tôi giúp tên nhóc này thắng cuộc thi, lúc đó cậu ta vừa mới ký hợp đồng với công ty quản lý chính thức ra mắt, đến đài truyền hình ghi hình một gameshow chơi khăm. Khách mời chương trình của tập đó đều có thâm niên hơn tên nhóc kia nhiều, vì vậy không thể tránh khỏi mà hầu như phân đoạn chơi khăm nào cũng chĩa mũi vào cậu ta.
Cậu ta lại rất ngu ngốc, không thắng được trò chơi mà cũng không trốn được. Chỉ sau một lát thì cả đầu cậu ta dính đầy bột mì, còn bị tạt một ly rượu vang đỏ, cả người trông hết sức chật vật. Cậu ta tức điên nhưng vẫn sĩ diện, không chịu nổi trên sân khấu thế là trốn ngay, sau đó đến lượt tôi ra dọn dẹp đống rắc rối này. Tôi chỉ đành giữ nguyên gương mặt dính đầy rượu vang đỏ mỉm cười nhìn bọn họ một lúc, đợi khi chương trình đến thời gian quảng cáo thì vội vàng đi xuống rửa sạch. Chính trong lúc ấy, Thẩm Đình Huyên đi ra từ phòng ghi hình bên cạnh, chúng tôi không cẩn thận đụng trúng nhau.”
Tô Định dừng một lát, hỏi Túc Hải ở đối diện: “Anh đoán xem sau đó thế nào?”
Túc Hải chưa kịp lên tiếng thì hắn đã tự trả lời: “Cô ấy đương nhiên không kéo tôi lao vào trong phòng ghi hình chỉ trích khách mời đã chơi khăm tôi, thậm chí cũng không giúp tôi lau người hay chỉnh trang lại. Cô ấy chỉ cười, còn cười rất thẳng thắn, đôi mắt cong lên, lộ cả hàm răng, đứng trước mặt tôi. Tôi vốn nên cảm thấy tức giận, nhưng trong khoảnh khắc đó tôi chỉ cảm thấy cô ấy cười thật đẹp. Cô ấy cười xong, lập tức bước tới vỗ vai tôi chứ không nói câu nào cả.”
“…..Anh thích cô ấy như vậy sao?” Túc Hải nghĩ đến hình ảnh đó nhưng vẫn hơi khó hiểu, có lẽ vì tình cảm của anh quá thận trọng và sâu nặng nên mới có thể kinh ngạc khi thấy hắn dễ dàng động lòng như vậy.
“Ừm,” Tô Định thoải mái gật đầu, hỏi ngược lại, “Rất khó hiểu sao?”
“Có hơi.” Túc Hải thành thật đáp.
Hắn bật cười, tổng kết bằng một câu lỗi thời, “Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm.” (Tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm.)
Hắn đợi một lát, khi thấy Túc Hải không có ý đáp lời thì nói tiếp, “Có điều tôi khác với tên ngu ngốc kia.” Túc Hải biết người hắn đang nói bây giờ là Võ Chiêu Văn, “Tôi vốn không cần, cũng chưa từng có suy nghĩ muốn đến gần Thẩm Đình Huyên. Tôi chỉ cần đứng từ xa dõi theo cô ấy, thường xuyên nghe được tin tức của cô ấy, biết cô ấy sống tốt là đã rất thoả mãn rồi. Điều duy nhất tôi không thể chịu được chính là có người muốn tổn thương cô ấy, mà cậu ta,” Tô Định lại giơ tay lên khẽ chỉ vào lồng ngực của mình, “Cậu ta với tôi là một thể, đương nhiên cậu ta hiểu hết mọi chuyện của tôi, giống như tôi hiểu cậu ta vậy, ——- thế mà cậu ta lại ghen ghét.”
“…….Vì vậy mới có chuyện thảm đó lần đó sao?”
“Ừm,” Tô Định nở nụ cười chân thành và thẳng thắn, “Không còn cách nào, tôi chỉ đành để cậu ta nếm chút đau khổ thì cậu ta mới nhớ lâu được.”
Trước đó, Túc Hải chưa từng nghiên cứu hình thức ở chung giữa hai nhân cách khác nhau trong cùng một cơ thể, vì vậy anh chỉ có khái niệm khá mơ hồ, sau đó anh đổi đề tài, “Sao anh làm được?”
“Chuyện này sao,” hắn vẫn cười, duỗi tay vuốt tóc mái trên trán, sau đó đầu ngón tay trượt dần xuống theo gương mặt, dừng lại nơi khoé mắt đang nhướn lên, “Tuy rằng cậu ta là tên ngốc nhưng cơ thể này thật sự dùng rất tốt. Đặc biệt là đôi mắt này, có thể nhìn rất rõ ràng bất kể ngày đêm.”
“Anh nhân lúc ban đêm lẻn vào địa điểm tổ chức sự kiện và tự nới lỏng đèn treo sao? Dụng cụ ở đâu……” Anh nói một nửa liền dừng lại, “Bởi vì ban ngày chưa bố trí xong nên nhân viên tạm thời để dụng cụ ở trong hội trường, đặt trong cái rương đằng sau sân khấu.”
“Đúng vậy. Tôi đã nói anh thông minh hơn bọn họ mà.”
“Không thông minh bằng anh.” Hiếm khi Túc Hải nói một câu khen ngợi người khác, “Trong vụ án Lăng Thản, biểu hiện thông minh của anh rất đáng kinh ngạc.”
“Ồ?” Tô Định nhướn mày, “Đây chẳng phải là tai nạn sao?”
“Ban đầu tôi cũng xem nó như một vụ tai nạn, nhưng mà nếu nghi phạm là anh, vậy thì tình huống sẽ khác.” Túc Hải nói, “Với thân phận của anh, không khó để lấy được kế hoạch quay của Lăng Thản, hơn nữa lúc trước Toàn Lỗi từng nói anh ta đóng thế cho rất nhiều diễn viên chứ không chỉ ăn cơm của mỗi Lăng Thản. Vì vậy, diễn viên anh ta từng hợp tác cũng có anh, hai người đã quen biết từ trước, suy đoán này chắc cũng không có gì lạ.”
“Sau đó thì sao?”
“Trước khi vào tôi đã gọi điện thoại xác minh với Toàn Lỗi, đêm trước khi Lăng Thản gặp tai nạn thì anh có rủ anh ta ra ngoài uống rượu, anh ta uống rất nhiều, hơn nữa còn ăn hải sản, vì vậy hôm sau anh ấy bị tiêu chảy không thể đến phim trường được. Bất kể hôm đó Lăng Thản có quyết định tự mình đóng cảnh đó hay không thì kết quả cuối cùng đều giống nhau, anh đã lên kế hoạch sẵn.”
Túc Hải nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, dường như muốn phân biệt đúng sai còn lại bên trong đó.
Tô Định bật cười thành tiếng, dường như đã bị chạm đến công tắc nào đó, trong lòng cảm thấy rất sung sướng. Hắn cười thoải mái, đuôi lông mày hay khoé mắt đều lộ thần thái động lòng người, “Anh nói không sai, tôi và Toàn Lỗi đã quen biết từ trước, quan hệ cũng khá tốt. Uống rượu cũng là tôi rủ anh ta, sau đó anh ta say khướt.”
“Ừm.” Túc Hải nói.
“Anh không tò mò chuyện lan can sao? Có phải tôi đã nới lỏng ốc vít trên lan can hay không? Sao tên Lăng Thản lại xui vậy chứ, đụng trúng ngay thanh lan can đó.”
Túc Hải lắc đầu, “Lúc trước tôi không bắt được anh là do tôi thật sự không nghĩ tới. Nhưng sau khi bắt được anh rồi thì nó cũng không khó như vậy.”
“Ồ?”
“Bởi vì đây mới là chuyện trùng hợp tự nhiên nhất trong toàn bộ vụ án.” Túc Hải buông tài liệu xuống, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ, anh nhanh chóng sửa sang lại, “Anh và Lăng Thản đều là diễn viên, hầu hết các việc như phải quay thế nào, quay từ góc độ nào hay quay cảnh gì đều không phải do mấy người quyết định được. Nếu tôi đoán không sai thì thanh lan can đó không phải do chính hai người chọn mà là không thể không làm theo.”
Anh dừng một lát, “Sân thượng kia không lớn, hơn nữa lại nằm bên cạnh phim trường, ở phía sau chưa đầy m là công trường xây dựng khu dân cư, tuy rằng tôi không am hiểu về nhiếp ảnh nhưng nếu cân nhắc đến việc không để lọt khung cảnh đằng sau vào ống kính thì không gian hoạt động của diễn viên nhất định sẽ rất eo hẹp. Tôi giả thiết, để đảm bảo vấn đề quay phim thì chỉ có thanh lan đó có độ rộng thích hợp nhất, những cảnh khác sẽ không bị lọt vào ống kính. ——Vì vậy, thật ra anh và Lăng Thản không có quyền chọn.”
“Một ngày diễn thử trước đó, anh cũng đã phát hiện ốc vít trên thanh lan can đó bị lỏng, anh lấy cớ kiểm tra để làm chút tiểu xảo. Sau đó, anh hẹn Toàn Lỗi đi uống rượu rồi chuốc say anh ta, ngày hôm sau anh liên tục NG trong quá trình quay, anh đụng vào lan can liên tục khiến ốc vít lúc đó cũng bị biến dạng. Kế tiếp, anh chỉ cần vờ như không có gì, đợi đến khi Lăng Thản đi lên thì toàn bộ kế hoạch đều hoàn thành một cách tự nhiên như vậy.” Túc Hải cất bàn tay đang đặt trên bàn về, chậm chầm cài cúc áo lại, “Đương nhiên, hiện giờ đều là suy đoán của tôi, tôi sẽ kêu người đi xác minh.”
Tô Định không nói gì, vẫn giữ nụ cười khéo léo như khi nãy, những khi mở miệng lại hỏi một câu không liên quan, “Anh thật sự không tò mò khi nào là tôi khống chế cơ thể này, còn khi nào là cậu ta sao?”
“Cần thiết không?” Túc Hải lắc đầu, “Nếu anh nói là sự thật, vậy thì ít nhất hai lần gây án đều là anh, đặc biệt là gửi bưu thiếp đến phòng Thẩm Đình Huyên, thấy tôi bị bị thương và xúi giục Võ Chiêu Văn cũng là anh; Nếu là giả, vậy thì vốn chẳng tồn tại cái gọi là ‘anh’ và ‘cậu ta’, từ đầu đến cuối chỉ là anh.——-Tóm lại, anh có bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực.”
“Hơn nữa,” Túc Hải tạm dừng một lát, dường như đang suy nghĩ xem có nên nói những lời tiếp không, nhưng chỉ trong vài giây, anh đã đưa ra quyết định, “Anh nói anh chưa từng có suy nghĩ muốn đến gần cô ấy, tôi không tin. Ban đầu anh chỉ xuất hiện một cách bị động, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã chiếm lấy cơ thể này để giải quyết một số việc mà ‘một anh khác’ không thể làm được. Nhưng sau đó, thời gian anh xuất hiện ngày càng dài, thậm chí chính anh cũng trở nên ngày càng chủ động, anh có nghĩ đến nguyên nhân thay đổi này là gì không? Và vì sao anh làm vậy không?”
Tô Định thừ người.
Bầu không khí trở nên yên lặng trong giây lát.
“Tô Định, hẹn gặp lại.”
Với việc Tô Định sa lưới, cuối cùng vụ án này cũng kết thúc.
Vài người vừa dọn dẹp tài liệu hồ sơ trên bàn, vừa bàn xem tan làm nên đi đâu chúc mừng.
“Đi tắm được không, đã lâu rồi không ngâm nước nóng, gần đây thật sự mệt mỏi ghê.” Trần Giai Kỳ xoa vai, nói.
“Ôi trời bà chị của tôi ơi, cô không biết tư tưởng của đội phó chúng ta đạt đến cảnh giới của hoàng hoa khuê nữ rồi sao? Phàm là những hoạt động cần cởi quần áo, anh ấy chịu tham gia bao giờ chưa?” Chu Sa nhìn bóng dáng của Túc Hải, bĩu môi, “Ngâm nước nóng cũng được, nếu đội phó không đi thì cô bao đấy.”
Trần Giai Kỳ chớp mắt, “Anh nói xem, sao Tô Định liên lạc được với Võ Chiêu Văn vậy nhỉ?”
“Cô đổi đề tài đấy à…….”
“Lúc hắn tới phòng tôi, đã nhìn thấy bức vẽ của Võ Chiêu Văn trên bàn.” Túc Hải quay lưng về phía họ nói, anh cúi đầu đặt tài liệu theo số thứ tự để ngày mai tiện viết báo cáo kết án, “Hơn nữa chính vào ngày hôm đó, Võ Chiêu Văn giả dạng thành nhân viên chuyển phát nhanh gửi xác mèo tới, đúng lúc gặp Tô Định ở ngoài cửa. Lúc đó có lẽ hắn cũng đã nhận ra.”
“Đúng là duyên phận trời cao sắp đặt.” Quý Điềm cảm khái, “Thật ra hai người bọn họ rất hợp nhau, lối tư duy giống hệt nhau. —–Ấy, cô Thẩm đâu rồi?”
Động tác của Túc Hải khựng lại, anh tiện tay bỏ folder vào trong ngăn kéo, “Cô ấy vừa mới vào nói chuyện với Tô Định, để tôi đi xem thử.”
“Aiz đội phí, vậy rốt cuộc chúng ta đi đâu thư giãn đây?” Chu Sa cực kỳ chấp nhất với vấn đề này.
“Mọi người quyết định đi, trước khi tan làm nói với tôi.” Lúc sắp ra khỏi văn phòng, Túc Hải quay đầu lại bổ sung, “Còn nữa, mỗi người xem kỹ tài liệu trong tay của mình, cuối tuần này phải giao cho tôi.”
“Cuối tuần này sao?”
“Còn không phải là ngày mai sao?”
“Ông trời ơi, đội trưởng anh quản thúc đội phó đi, đây có còn là người không hả, đây là nghiêm túc bóc lột đấy!”
Tiếu Chính Thần cười tủm tỉm: “Hay là mọi người muốn giao cho tôi trước khi tan tầm chiều nay?”
“…….Không bằng chúng ta vẫn nên bàn xem tí nữa đi đâu đi, đội trưởng có ý tưởng gì không?”
“…..”
Văn phòng của đội hai ở trên tầng , có một hành lang dài nối khu văn phòng giữa hai bên lại, toàn bộ đều được lắp cửa sổ sát đất rất lớn khiến con đường này có cảm giác như đi xuyên qua bầu trời sáng lấp lánh vậy, lọt vào trong tầm mắt đều là khung cảnh màu vàng nhạt do ánh mặt trời phác hoạ nên.
Thẩm Đình Huyên ôm ly nước, đứng ngơ ngẩn trước tấm kính.
“Khụ—-” Lúc Túc Hải đến gần thì cố gắng hắng giọng một cái, “Nói chuyện xong rồi sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu, quay đầu lại và mỉm cười, “Em không sao. Mọi người sắp tan làm rồi sao?”
“Ừ, sắp rồi.” Túc Hải do dự một lát rồi nói, “Mọi người muốn đi chơi, em có muốn cùng đi không?”
Không ngờ Thẩm Đình Huyên lại lắc đầu, “Em không đi đâu. Sáng sớm mai em có một cảnh diễn nên hôm nay muốn về sớm nghỉ ngơi.” Cô nói xong, như nhớ tới điều gì mà lấy bóp tiền trong túi xách ra, sau đó rút một tấm thẻ ra: “Mấy ngày nay đã phiền mọi người lo lắng chuyện của em rồi, anh giúp em đãi họ một chầu nhé?”
Túc Hải cau mày nhìn tấm thẻ trong tay cô.
Thẩm Đình Huyên kéo tay anh rồi nhét tấm thẻ vào trong tay anh, “Không phải là thẻ ngân hàng hay gì đâu, chỉ là thẻ tích lũy của hội viên thôi. Câu lạc bộ này rất tuyệt, đồ ăn siêu ngon, có đủ mọi loại hoạt động. Hơn nữa chỗ này cũng không xa, ở ngay bên cạnh vành đai số ba thôi, anh cứ cầm thẻ dẫn mọi người đi đi, chơi vui lắm.”
Nghe cô nói thế, Túc Hải miễn cưỡng cầm lấy, “Để tôi hỏi ý kiến của họ…….Nhưng tôi không dùng số dư trong thẻ của em đâu.”
“Vâng vâng, tiểu Hải anh là người có nguyên tắc nhất, được chưa?”
“…….Em buông tay tôi ra trước đi đã.”
“Ha ha,” Thẩm Đình Huyên hết sức lưu luyến vuốt ve hai cái mới rút tay về, “Tiểu Hải nè, tay anh lớn ghê.”
Túc Hải nhìn cô, “Tôi thấy em cũng bạo gan lắm.”
Anh nói xong thì cầm lấy ly nước trong tay của Thẩm Đình Huyên, nước bên trong vẫn còn nửa ly, bởi vì đã thêm nước mấy lần nên màu sắc của lá trà không còn là màu xanh đậm nữa, nó đang lẳng lặng chìm xuống đáy ly.
“Đi thôi, để tôi đưa em về nhà trước.”
“Hả?” Thẩm Đình Huyên kinh ngạc vài giây, sau đó liên tục xua tay, “Không cần đâu, em tự gọi xe về là được. Không phải lát nữa anh phải đi chơi với mọi người sao? Anh cũng đừng đi tới đi lui nữa mà nên nghỉ ngơi đi. Em đi đây!” Cô săn sóc nói, trên mặt còn lộ ra một nụ cười rạng rỡ, mái tóc buộc lỏng hơi đung đua, trông tràn đầy sức sống, giống như cô của nhiều năm trước mà Túc Hải đã từng thấy.
“Hẹn gặp lại!”