Hàn Diệu Ninh nhìn chằm chằm lon sữa bò trên bàn như hổ rình mồi.
Thẩm Đình Huyên kéo rèm cửa ra, bưng dĩa ra. Hàn Diệu Ninh không thèm nhìn, ngửi mùi nói: “Cũng là em cả, đã nhiều năm vậy rồi mà mỗi khi xào rau cũng chỉ là ớt với trứng.”
Thẩm Đình Huyên không quan tâm, cô đặt dĩa ngay ngắn giữa bàn, rút tờ khăn giấy lau vết dầu dính trên mép bàn, còn rất vui vẻ lấy điện thoại ra chụp một tấm. Cô thấy ánh sáng không tốt lắm thì bĩu môi nói với Hàn Diệu Ninh, “Anh giúp em kéo rèm cái.”
“……”
Hàn Diệu Ninh dời tầm mắt lên cái dĩa, bỗng bật cười: “Anh phục em rồi, thật đấy, tuy rằng em không có thiên phú nấu nướng nhưng sự cống hiến cho nghệ thuật đối với món này của em quả thật khiến người ta cảm động.” Anh chỉ vào màu sắc xanh và vàng nhạt, bên trên còn điểm xuyết lát cam hình tròn đã cắt mỏng và gắn thêm hai chiếc lá bạc hà nhỏ nhắn đáng yêu mang lại cảm giác tươi mát khó tả cho dĩa ớt xào trứng bình thường này.
“Anh nhanh kéo rèm giúp em với,” Thẩm Đình Huyên hối thúc anh, “Em muốn chụp một tấm hình, đợi lát nữa có thể lên mạng thì đăng lên Weibo!”
“Em đúng là thay đổi phong cách rồi……” Hàn Diệu Ninh lắc đầu nhưng vẫn đi đến kéo rèm cửa giúp cô, ánh sáng lập tức hắt và phòng, độ sáng tăng lên từng chút một.
“Giá trị con người anh thế này mà phải kéo rèm cho em…..” Hàn Diệu Ninh mỉm cười, nửa giỡn nửa thật: “Nếu không anh uống hết sữa bò đấy nhé?”
Thẩm Đình Huyên đổi góc độ chụp hình, cố gắng đạt tới hiệu quả của tạp chí ẩm thực, hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của anh.
Đúng lúc này, Túc Hải mang theo hơi ẩm đi tới, lúc đi ngang qua Hàn Diệu Ninh thì anh khẽ dừng lại, dường như anh hơi kinh ngạc với sự khách sáo của Hàn Diệu Ninh, “Cảm ơn.” Anh nói xong còn gật đầu một cái, sau đó vô cùng tự nhiên đi ngang qua.
“…….”
Xì, trong lòng Hàn Diệu Ninh như có một con Husky lao nhanh qua, lần này mới thật sự là “Giá trị con người ông đây như này mà phải kéo rèm cho anh à”……
“Anh về rồi hả!”
Thẩm Đình Huyên nhanh chóng buông điện thoại xuống, đi cầm lấy áo khoác Túc Hải cởi ra nhưng người đằng sau vô thức né tránh cô, xoay người đặt áo khoác lên băng ghế gỗ bên cạnh.
“Hành lý của tôi đâu?” Túc Hải hỏi.
Thẩm Đình Huyên chỉ căn phòng bên phải, “Em để ở phòng đó đó. Anh tạm thời ở phòng đó nhé, em dọn đến phòng bên cạnh ở chung với Tương Tương.”
Túc Hải nghe cô nói vậy thì chần chừ, “Có tiện không?”
“Tiện, tiện chứ.” Thẩm Đình Huyên gật đầu lia lịa, “Ở đối diện phòng anh đó!”
Căn nhà họ ở được thiết kế theo hình chữ “Phẩm”, gian nhà chính là phòng khách, đối diện là phòng ngủ kế bên nhau, phòng bếp và phòng vệ sinh đều ở bên ngoài sân.
() Chữ Phẩm “品”
“Em ở chung phòng với trợ lý sao?”
“Vâng, hôm qua Tương Tương bị dính mưa nên bị cảm nhẹ, em ở chung với em ấy cũng có thể chăm sóc cho em ấy.” Thẩm Đình Huyên nói, chợt trong mắt lóe lên một tia sáng, “Hay là em dọn sang ở cùng anh nhé! Cho em ấy chút không gian, nói không chừng em ấy sẽ khỏi nhanh hơn đó!”
“…..” Túc Hải vẫn lạnh nhạt như thường: “Không cần đâu.”
Anh rửa tay xong thì ngồi xuống bàn, từ khi anh bước vào đến giờ thì Hàn Diệu Ninh tựa như phông nền. Anh ấy đang ngồi đối diện, bây giờ trên mặt vẫn còn ý cười ba phần, cách nửa cái bàn, anh ấy vươn tay: “Hàn Diệu Ninh.”
“Túc Hải.” Anh cũng vươn một bàn tay ra, vừa chạm vào lập tức tách ra, sau đó cầm lấy đôi đũa Thẩm Đình Huyên đưa sang.
“……” Hàn Diệu Ninh vô thức có loại cảm giác tức giận khi có đứa con gái không biết cố gắng vậy, anh ấy nhìn cô một cái, lại như cười như không nói: “Lúc trước đã phiền anh chăm sóc Đình Huyên rồi.”
Túc Hải dĩ bất biến, ứng vạn biến (), hờ hững đáp: “Cũng đã phiền anh chăm sóc rồi.”
() Câu nói nổi tiếng của Bác Hồ, đem cái không thay đổi để đối phó với muôn sự thay đổi.
“……” Đang là trung tâm của đề tài, rốt cuộc Thẩm Đình Huyên cũng cảm thấy xấu hổ, sau đó cô nhanh chóng củng cố lập trường: “Đạo diễn Hàn này, sáng giờ anh làm việc cũng vất vả rồi, chi bằng về nghỉ ngơi trước đi nhé?”
Hàn Diệu Ninh cảm thấy tuy mình không ăn cơm nhưng thật sự đã bị nghẹn chết rồi.
“Anh muốn ở lại nghe quan điểm của cảnh sát Túc về vụ án này.” Lý do của anh ấy rất đàng hoàng và chính đáng.
“Ồ,” Thẩm Đình Huyên gật đầu, “Vậy đợi tiểu Hải cơm nước xong rồi nói, vừa ăn vừa nói không tốt cho tiêu hoá.”
“…….”
Đợi Túc Hải ăn cơm xong, theo yêu cầu lần nữa của Thẩm Đình Huyên, cuối cùng anh cũng uống cạn lon sữa bò. Còn Hàn Diệu Ninh ngồi bên cạnh thì cảm giác bản thân sắp như một pho tượng bằng đá rồi. Đồng thời, anh ấy cũng có đánh giá mới về tố chất tâm lý của Túc Hải, có thể dưới cái nhìn chăm chú liên tục phát ra “biubiubiu” của Thẩm Đình Huyên mà anh vẫn ung dung ăn hết cơm, còn ăn tận hai chén, quả nhiên không phải là người thường.
Túc Hải cản Thẩm Đình Huyên lại, sau đó tự giác dọn dẹp bàn, lúc quay lại thì nói: “Tôi đã nhìn thi thể của nạn nhân, phần đầu bị thương nặng, rõ ràng chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh ta. Bởi vì lúc phát hiện thì nửa thi thể đã bị ngâm trong nước nên tình trạng ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, không thể đưa ra phán đoán chính xác được. Nhưng đồng tử bị vẩn đục rõ ràng, theo lý thuyết thì thời gian tử vong chắc là trước ~ tiếng. Khi nào mọi người phát hiện thi thể nạn nhân?”
“Bốn giờ chiều hôm qua,” Hàn Diệu Ninh suy nghĩ, “Là do tiểu Tống ở tổ đạo cụ phát hiện, cậu ấy đến chỗ quay phim lấy ít đồ, lúc đi đến bờ sông thì nhìn thấy Lưu Vân Xương nằm ở đó. Cậu ấy bèn nhanh chóng quay lại thông báo với đạo diễn Vương, nhà sản xuất Từ và tôi. Chúng tôi dẫn mấy người phụ trách đến xem hiện trường, lúc đó là giờ phút, tôi còn cố ý xem thời gian nữa.”
Thẩm Đình Huyên khẽ giải thích, tuy rằng đoàn phim đóng quân trong thôn này nhưng thật ra địa điểm quay ở tận sâu trong núi. Để thuận tiện hơn, bọn họ dựng một lều trại ở chỗ đó để cất vài thiết bị khó di chuyển, cũng thường để lại một hai người phụ trách đến đó canh giữ.
Nhưng bởi vì gần đây mưa thường xuyên, không thể quay phim, lại lo lắng trong núi có nguy hiểm nên mới kêu người phụ trách ra khỏi núi, ở thôn đợi đến khi tạnh mưa. Tiểu Tống ở tổ đạo cụ cũng là tạm thời cần món đạo cụ nào đó, trên đường quay lại lều trại thì phát hiện thi thể của phó đạo diễn Lưu Vân Xương.”
“Mọi người có báo cảnh sát không?”
Hàn Diệu Ninh nghe Túc Hải hỏi vậy thì cười khổ: “Chúng tôi cũng muốn báo cảnh sát lắm chứ, dù sao cũng là án mạng.” Anh ấy buông tay, “Đình Huyên nói gần đây anh chỉ đạo công tác ở thôn Hồng Hoài bên cạnh, vậy chắc anh cũng hiểu tình hình. —— Thôn Đào Nguyên không bằng thôn đó, chỉ có duy nhất một đồn cảnh sát cách mấy ngọn đồi. Hai ngày nay mưa liên tục, đường núi khó đi, còn thường xuyên có sạt lở đất nhỏ nên không ai dám đi ra ngoài.
Hơn nữa, tôi nghe dân làng bảo đồn cảnh sát kia cũng chỉ có hai cảnh sát thị trấn, vụ án lớn nhất họ từng xử lý chính là trộm trâu ở thôn kế bên, nên có kêu họ tới cũng chả ích gì. Đúng lúc Đình Huyên nói anh ở gần đây nên mới lập tức gọi điện thoại cho anh.”
Túc Hải gật đầu, “Vẫn phải báo cho cảnh sát, cho dù đó chỉ là thủ tục.” Anh quay đầu nói với Thẩm Đình Huyên, “Tôi ở đây là phá án ngoài khu vực rồi, trái với kỷ luật. Đợi khi nào có thể gọi điện thoại được thì em gọi cho đồn cảnh sát, báo là có án mạng, cho dù cảnh sát thị trấn không làm được gì nhưng nếu có chuyện gì thì cũng có người đến đây. —— Nếu không sao thì tôi muốn đến hiện trường vụ trước xem trước, khi nào về sẽ hỏi từng người một.”
“Không thành vấn đề,” Hàn Diệu Ninh nói, “Anh đợi một lát, tôi nói với trợ lý một tiếng rồi dẫn anh đi.” Anh ấy nói xong lập tức đi ra ngoài, lúc quay lại thì trong tay cầm hai cây dù cán dài màu đen rồi đưa cho Túc Hải một cây, “Trợ lý của tôi sẽ thông báo cho người trong đoàn phim kêu họ phối hợp điều tra. Thời gian sẽ sắp xếp sau giờ cơm chiều, không có vấn đề gì chứ?”
“Ừm.” Túc Hải đáp, đi theo ra cửa, sau đó lại quay đầu nói với Thẩm Đình Huyên một câu, “Em nhớ khoá cửa cẩn thận.”
Việc ăn uống của đoàn phim là do một nhà khách duy nhất trong thôn phụ trách, họ sẽ đưa đến nơi quay phim vào lúc khởi động máy, mỗi giờ sáng, giờ trưa và giờ rưỡi chiều. Bởi vì hai ngày này không thể quay phim nên cả đoàn phim đều nghỉ ngơi trong thôn, thế nên đổi thành đưa đến quảng trường nhỏ ở cổng thôn.
Triệu Tương ngủ cả buổi trưa, cảm lạnh cũng đã đỡ hơn, vì thế Thẩm Đình Huyên cầm ô đi lấy đồ ăn với Túc Hải. Có hai người phụ trách việc phân phát, là một dì hơn bốn mươi tuổi, dáng người chắc nịch, trên mặt lúc nào cũng vui vẻ, luôn tươi cười với từng người đến lấy cơm. Còn người kia là một cô gái hơn hai mươi tuổi, đeo chiếc khẩu trang y tế dùng một lần để che miệng, sợ lúc nói chuyện thì nước miếng sẽ dính trúng đồ ăn. Lúc đến lượt Túc Hải, cô gái nhìn thấy gương mặt anh thì còn nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Anh muốn mấy hộp?”
“Hai hộp.”
Thẩm Đình Huyên là diễn viên khách mời nên được đãi ngộ như vai chính, nhiều hơn hai món và một canh so với người khác, đều được giữ trong hộp cơm giữ nhiệt. Cô lấy hai phần cho mình và Triệu Tương, sau đó gật đầu với cô gái ấy rồi đi về cùng Túc Hải.
Túc Hải đi chưa được hai bước thì không kìm được ngoái đầu lại nhìn thoáng qua.
“Cô ấy đẹp không?” Thẩm Đình Huyên bất ngờ hỏi.
Không biết thế nào mà Túc Hải chợt cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Đẹp.”
“……” Thẩm Đình Huyên hờn giận nhìn anh một cái.
“Cô ấy là người trong thôn sao?” Túc Hải hỏi, “Chắc không thể là người phụ trách phát cơm của đoàn phim bọn em được.”
“Vâng, là người trong xã, chính là bà chủ của nhà khách ở cổng thôn đấy ạ.” Thẩm Đình Huyên giải thích cho anh, “Cô ấy tên là Trần Lạc Anh, mọi người đều gọi cô ấy là Anh Tử. Một mình cô ấy phụ trách nhà khách đó, lúc chuẩn bị đồ ăn bận rộn không lo xuể nên trong khoảng thời gian này dì Hoàng kế bên luôn sang giúp đỡ.”
“Có người bắt nạt cô ấy không? Từ sau khi bọn em đến đó.”
Thẩm Đình Huyên suy nghĩ, biểu cảm cũng trở nên do dự, “Em chưa từng thấy, nhưng trong giới này coi trọng vẻ ngoài hơn các ngành khác, hơn nữa cũng có rất nhiều người dùng vẻ ngoài để đổi lấy những thứ khác, vì vậy em khó mà nói được.”
“Ừm.” Túc Hải gật đầu.
Hai người đi một mạch về ngôi nhà tạm thời, lúc đang đóng dù lại trước cửa, Thẩm Đình Huyên bỗng hỏi: “Em đẹp hay cô ấy đẹp? Cô ấy đẹp hơn em sao?”
“……”
“Cô ấy đẹp thế nào, là kiểu đẹp thế nào ạ? Là kiểu tiểu Hải anh thích sao?”
Túc Hải vờ như không nghe thấy, anh đặt dù dưới mái hiên rồi xoay người vào nhà.
“Là kiểu đẹp thưởng thức hay là kiểu đẹp muốn bảo vệ muốn theo đuổi vậy?” Thẩm Đình Huyên đi theo sau anh, một mực hỏi: “Còn em là kiểu thế nào? Có khiến anh rung động hơn cô ấy không? Tiểu Hải thích kiểu đẹp của cô ấy hay kiểu của em vậy?”
Túc Hải bị cô hỏi ráo riết đến độ phải xua tay cách xa cô ba bước, anh mất kiên nhẫn lẩm bẩm, “Cô ấy nào đẹp bằng em.”
Cuối cùng cũng đổi lại được sự yên tĩnh.
Tận đến khi ăn cơm xong, Thẩm Đình Huyên đều như chiếc túi nhỏ có khoá kéo, vừa yên lặng vừa ngoan ngoãn. Lúc cô thấy anh buông đôi đũa xuống thì lập tức đứng lên dọn bàn, sau đó mới xách hộp cơm giữ nhiệt của mình lên rồi vui vẻ quay về.
Lúc cô đi qua cửa, cơn gió nhẹ thổi bay một góc rèm, ánh sáng chiếu lên gương mặt nghiêng ửng đỏ tựa ráng mây đỏ rực của cô.