Nhã đường • Phòng nghị sự
"Sao hôm nay sắc mặt mọi người nhìn đều không tốt thế?" Đằng Tử ngồi trên cao nhìn lướt qua vẻ mặt nghiêm trọng của các nguyên lão, hỏi.
"Chắc là vì Diệp lão mới chết." Nghĩa Thanh ngồi ở một bên nói.
"À?" Đằng Tử là bộ bừng tỉnh đại ngộ. "Hóa ra mọi người đều là vì chuyện này."
Đằng Tử nhún nhún vai coi như không sao cả. "Đúng vậy, là tôi làm."
"Cô!" Một ông già trên dưới sáu mươi tuổi run run tay chỉ vào cô ra, xem ra tức giận không nhẹ: "Ông ấy... Ông ấy nói thế nào cũng là nguyên lão của Nhã đường, cô..."
"Viên bá cẩn thận, tức quá hại thân." Đằng Tử ý cười nói: "Tôi không có gì cần giải thích về cái chết của Diệp lão." Sau đó, cô ta ngừng cười, ánh mắt sắc bén, sắc mặt âm trầm đáng sợ: "Nhã đường không cần một người ngỗ nghịch đòi ra quyết sách thay bang chủ, cho dù người đó có là nguyên lão."
"Tôi tin các vị đang ngồi đây đều là người thông minh." Đằng Tử bụng mang dạ chửa từ từ đứng lên, "Nói đơn giản là các vị muốn lợi ích cao nhất."
"Rất tốt, tôi cũng vậy!"
"Tôi sẽ làm cho Nhã đường quật khởi trên tay tôi." Dù còn trẻ nhưng dã tâm của ta rất lớn.
Đằng Tử nhìn quét qua mọi ngườim "Trước mắt chuyện chúng ta phải làm là thống nhất một lòng."
"Trong bụng tôi là con của Đỗ lão bang chủ, cho đến khi đứa bé ra đời, còn cần các vị dụng tâm phụ tá." Cô ta vẫy vẫy ý bảo người hầu dâng trà, "Huống hồ, tôi cũng không hy vọng người ngoài nói tôi khắt khe với các nguyên lão của lão bang chủ." Đúng là vừa đấm vừa xoa.
"Hãy cho qua chuyện của Diệp lão, thỉnh các vị cho phép tôi lấy trà thay rượu, vì Nhã đường ngày mai, nâng chén!"
Chiêu giết gà dọa khỉ này của Đằng Tử quả thực hữu dụng, chặn được miệng của những người tự coi mình là công thần của Nhã đường, khiến bọn họ không dám khinh thường cô ta.
Trước mắt, trong phòng nghị sự chỉ còn lại Nghĩa Thanh và Đằng Tử.
Không có người ngoài, hai người làm càn, Đằng Tử sườn ngồi trên đùi Nghĩa Thanh, ôm cổ hắn, "Chuyện Diệp lão không tệ!"
Nghĩa Thanh sờ bụng cô ta, không có lên tiếng.
"Người phụ nữ kia đâu."
"Đã xử lý rôi." Một viên quân cờ thôi, không còn tác dụng thì tất nhiên là sẽ vứt bỏ.
"Trước mắt trong bang đã ổn định, kế tiếp chúng ta cũng nên bắt đầu hành động."
"Đằng Tử, em có nghĩ tới chuyện rửa tay chậu vàng, sống an nhàn nửa đời còn lại." Hắn nói xong, Đằng Tử lập tức lấy biểu tình không thể tin được nhìn hắn, cười nhạo: "Em không nghe nhầm chứ"
"..."
"Không có khả năng!" Đằng Tử đứng lên, khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người trở nên dữ tợn, "Em không quên được cảm giác khuất nhục từng bị người khác dẫm nát dưới chân."
"Không quên được cảm giác ghê tởm khi lão già kia bắn tinh trong thân thể em." Đằng Tử khống chế để không rít gào lên.
"Nhưng, em phải cảm ơn ông ta, nhờ có ông ta, em mới có thể đứng ở vị trí này." Đằng Tử trấn an sờ sờ bụng, vì vừa rồi quá kích động, trong bụng hơi động đậy. "Em thích đứng trên đỉnh cao quyền lực tùy ý chi phối người khác, nhất là khoái cảm khi được nắm sinh tử của người khác trong tay mình."
"Nghĩa Thanh, đừng bao giờ nói rửa tay chậu vàng nữa... Em... không quay đầu được nữa rồi."
"Huống hồ, anh có thể quên những người đó làm nhục anh thế nào sao?" Bàn tay tinh tế khoác lên vai Nghĩa Thanh, hơi dùng sức "Lục Cửu đã tự tay đẩy anh từ thiên đường xuống địa ngục."
Nghĩa Thanh mím môi, hai mắt sẫm lại, mỉm cười "Em từng nói, ngay cả khi không đến được thiên đường, cũng muốn kéo bọn họ xuống địa ngục."
...
Vũ Nhu lại mang thai, Lý Vinh lại có thể danh chính ngôn thuận xin nghỉ ở nhà.
"Cầm thú!"
"Cái gì chứ, Cửu gia!"
"Biến biến biến" Lục Cửu thẹn quá thành giận, không nghe lời giải thích của anh ta.
Đuổi Lý Vinh đang đắc ý dào dạt đi, Lục Cửu nhận được điện thoại của Lâm Ngải. Ai ngờ vừa nhấc máy đã nghe thấy cô khóc.
"Em sao vậy!"
"Ô ô... Lục Cửu... Ô ô" Lâm Ngải càng khóc càng thương tâm, khóc như muốn trôi cả trời đất.
Lục Cửu vò đầu, hắn chưa gặp tình huống này bao giờ, luống cuống tay chân an ủi: "Đừng khóc, sẽ có con thôi, chúng ta cố gắng hơn nữa."
"Không... Ân..."
"Cái gì?"
"Em... Em hình như mang thai..."
"Hả?!"
"Em..."
"Bây giờ anh về ngay, chờ anh."