Có những nổi buồn, không bao giờ được nói ra. Có những chuyện tình, không bao giờ được biết đến. Có những người, chỉ mãi mãi tồn tại trong kí ức của một người...
Xong màn cơm tối, hai nhỏ dường như đã không còn cái dáng dấp của một người khách nữa, mà cách hành xử cứ như rằng là một thành viên trong gia đình tôi vậy. Chẳng lẽ lấy hai cô này luôn cho xong hay sao đây ta? @@
Đùa chút vậy thôi, dẫu sao thì giờ đây tôi vẫn chưa muốn phải lấy vợ sớm, là thân con trai, ham chơi là điều dĩ nhiên, và hầu như tất cả đều như thế, không ai muốn tạo cho mình một sự ràng buộc quá sớm.
Lí thuyết là vậy, biết rằng có người yêu là hạnh phúc, nhưng nếu được cưới người mình yêu thì lại càng hạnh phúc hơn nữa, đó mới là điều mà tôi mong muốn nhất. Và hiện tại thì tôi vẫn chưa làm được. Tại vì sao? Vì tôi quá đa tình, tôi chia nhỏ tình cảm của bản thân ra thành nhiều phần, lại để phần tình cảm đó vào nhiều cô nàng... vậy thì làm sao mà tôi có thể khẳng định yêu ai đó trong số họ nhất.
Cứ gác chuyện đó sang bên vậy, tuổi, cái tuổi mong muốn được trải nghiệm, tiếp xúc với cuộc sống tự lập, đây là lứa tuổi nằm bên lằn ranh của vực thẳm, bên thiện, bên ác. Tuỳ cách nhận thức mà tạo dựng nên số phận. Đối với tôi, tôi chưa bao giờ cho rằng việc lựa chọn của mình là đúng, hay là sai?
Tôi và ba di chuyển ra ngoài mái hiên nhà, nhâm nhi thùng ken, tâm sự lại những chuyện vừa qua. Đối với hai ba con tôi, chuyện chưa kể thì còn nhiều lắm, nhưng vẫn chỉ xoay quanh chuyện học tập, công việc, xã hội. Ba không cấm tôi chơi với bạn nào, tốt xấu ra sao? Ba chỉ khuyên tôi biết cách ứng xử, biết nhìn đời, biết tiếp thu điều gì từ bạn bè!
Tôi thì cũng gật gật đầu cho qua thôi, vì người lớn họ từng trãi, họ sống hơn mình cả mấy mươi năm, họ đúc kết được nhiều kinh nghiệm, tuy có chút lạc hậu nhưng vẫn đủ để hoà nhập vào lối sống hiện tại.
Rồi lại gác sang chuyện đó, ba và tôi lại hướng đến chuyện khác, có phần rắc rối cho tôi hơn. Cũng phải thôi, về chuyện này thì hầu như ai cũng phải trải qua, chỉ có điều tuỳ thuộc vào mức độ mà bản thân đón nhận thôi.
_Hai đứa đó đứa nào là bạn gái mày? -ba hỏi, tay khui lon ken khác.
_Không ai hết ba -tôi thở dài, đáp lại ánh mắt tò mò của ba.
_Vậy à? Tao cũng nghĩ là mày sẽ chưa quen hai đứa đó! -Ba tôi cười, cơ mà sao lão gia nhà tôi lúc tối cứ khăng khăng nhận hai nhỏ làm con dâu thế kia.
_Sao ba nghĩ thế! -tôi thắc mắc.
_Vì ánh mắt của mày!
_Con?
_Ừ, tao thấy mày chẳng có chút quan tâm gì đến hai con đó cả?
_Có mà ba? Chỉ là ít thôi.
_Ừ với mày thì gái xinh chắc chắn là mày quan tâm tới rồi! -ba tôi cười đểu.
_Ấy!
_Thôi nói gì thì nói, mày biết đấy! Chuyện tình cảm thì ba mẹ không cấm! Miễn là mày biết suy nghĩ là được!
_Con biết! Nhưng hiện tại hơi rắc rối tí! -tôi nói.
_Sao nữa! Chẳng lẽ ngoài hai con kia ra còn con nào khác nữa hả? -ba nói, cứ như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi vậy.
_Thì... đó... còn mấy đứa nữa -tôi ấp úng nói.
_Ái chà! Đúng là con trai tao! -ba lắc đầu cười khổ.
Ngày xưa nghe mẹ kể ba cũng đào hoa lắm, biết bao nhiêu cô vây quanh, chẳng hiểu sao ông lại đi cưa mẹ tôi, vì ba gặp mẹ ở đám cưới của cô ba tôi. (Cô ba là em của ba tôi, bên nội ba tôi là con trưởng, còn mẹ tôi lại là bạn học của cô ba).
Tôi chỉ nhớ rằng khi tôi con nhỏ ông thường dắt tôi đi chơi, thường gặp nhiều cô lắm, và mỗi khi đó ông lại bảo tôi kêu những cô đó là má, nhưng tôi nào có chịu đâu =]] ngang từ nhỏ rồi.
Chút kí ức tuổi thơ quay về sau câu nói của ba, tôi chỉ biết gãi đầu hồi tưởng lại quá khứ huy hoàng lúc trước, tuy nghèo khó nhưng luôn vui vẻ, hạnh phúc, có bạn bè, anh em luôn kề vai sát cánh bên cạnh.
Yến bước ra, tay bưng dĩa hoa quả, còn MNgọc thì theo sau với dĩa khô cá đuối nướng @@ mồi ngon vậy cà. Chỉ bưng ra thôi, cũng tính ngồi lại lắm, nhưng mà nhỏ Thy đã nhanh nhẩu lôi hai nhỏ đi cùng vào nhà mất rồi. Kệ, cũng đỡ thấy ngại, vì lỡ ngồi đây ba tôi buồn buồn lại lôi mấy thành tích bất hảo ngày xưa của tôi ra, lúc đó chỉ có nước nhục mặt.
Chờ hai nhỏ đi khuất, ba tôi mới hỏi. Ông thực sự là một người rất tâm lý, nên ông cũng thư thả cho tôi tự quyết định hết mọi việc.
_Con thấy sao? Ba thấy hai đứa đó tốt đấy!
_Con cũng chưa biết! Còn nhiều chuyện lắm ba ơi -tôi thở dài ngao ngán, lấy lon bia tu ừng ực. Lâu ngày không uống kiểu này, sảng khoái thật.
_Ừ mày làm gì cũng được, nhớ lời ba dặn là oke thôi!
_Dạ con biết rồi!
_Ừ khi nào muốn cưới thì về đây báo một tiếng! Chứ mày thì chưa đủ tuổi đâu -ba tôi cười.
_Èo chưa muốn cưới sớm đâu ba ơi, khổ lắm -tôi nhăn mặt.
_Tuỳ mày! Muốn cưới thì tao cho cưới! Nhà đâu thiếu gì đâu mà mày lo!
_Thôi để vài năm nữa rồi tính sau -tôi xua tay.
_Ờ, miễn sau sớm cho tao với mẹ mày bồng cháu là được rồi, mày thấy đó, tao với bả cũng già rồi còn gì?
_Uầy không dám già đâu , hai người chưa đầy nữa mà!
_Tóc bạc cả rồi đây thằng quỷ!
_Hehe ủa mà có anh hai rồi còn gì? Ít năm nữa là ba có cháu bồng rồi!
_Cần chi ít năm, chị hai mày có thai rồi -ba tôi cười.
_Ớ thế à ba, sao tới giờ mới báo con biết!
_Mày cần chi biết! Lo học đi.
_Hừ, để xem, nhiều khi năm sau tới con không chừng -tôi đùa.
_Ờ, mày làm sao để người ta ẳm con đến gặp tao đi -ba tôi nhướng mắt.
_Ấy không có chuyện đó đâu! -tôi xua tay khiếp đảm.
_Thôi nghỉ, mày đi xa về mệt nghỉ sớm đi!
_Dạ.
Tôi đứng dậy vươn vai, định bước vào trong luôn, nhưng trong đầu chợt nảy ra một ý định lạ lùng.
_Ba này!
_Nói đi! Tao nghe!
_Lỡ con có tình cảm với cả hai người, và cả hai người đều chấp nhận! Vậy con cưới cả hai được không! -tôi nói ra cái suy nghĩ trong đầu của mình. Dẫu biết là trái với quy luật của truyền thống, nhưng tình cảm đến thì ai mà ngăn cấm được cơ chứ.
Ba tôi im lặng, ông chìm vào suy nghĩ. Cũng phải thôi, đây là một vấn đề cần được suy xét kỉ càng, vì có thể nó sẽ gây ảnh hưởng đến nhiều mặt, và nhiều người.
_Sao con nghĩ vậy?
_Con chỉ hỏi vậy thôi, thực sự con chưa thể quyết định, nhưng con suy xét trên khả năng của con về mặt tình cảm.
_Nếu là vậy thì... ba có thể chấp nhận!
_...
_Với điều kiện là cả đều chấp nhận, và gia đình người kia không ngăn cấm, và quan trọng nhất là con phải đủ khả năng lo cho cả ba người trong tương lai.
_...
Suy nghĩ kĩ đi con trai! Ta tin là đây chưa phải là lựa chọn của con. Đừng quá tham lam mà làm mất đi tất cả!
_...
_Thôi ngủ đi! Rồi tự mình nhận xét lấy cái suy nghĩ đó của con!
_Dạ.
Nói rồi tôi đi lên lầu luôn. Nhưng tôi chỉ tạt vào phòng lấy gói thuốc, xong đi thẳng lên sân thương. Đầu tôi giờ đây đang quay cuồng với bọn bề suy nghĩ, nhưng tôi chẳng biết phải gỡ rối bằng cách nào?
Một điếu thuốc được châm lửa, một đóm lửa nhỏ ánh lên giữa màn đêm, báo hiệu vị trí tôi đang ngự trị. Giờ đây, tôi đang ngồi trên lan can, với đôi chân đưa ra ngoài không trung. Đây chỉ là tầng ba mà thôi, rơi xuống dưới chắc đâu chết đâu nhỉ =]]
Đùa thôi...
Tôi đứng tựa người vào ban công, hướng tầm mắt nhìn về nơi xa xăm tận chân trời. Đập vào mắt tôi là gì? Ừ thì chỉ là màn đêm mà thôi.
Thoáng chút suy nghĩ trong đầu, tại sao tôi lại có cái ý định cưới hai người như thế nhỉ? Thật chẳng thể nào hiểu được bản thân nghĩ gì mà. Cho dù tôi cưới hai người ấy, nhưng hai người ấy là ai? Là Quyên? Là My? Là Yến? Là MNgọc? Hay là Ái Nhi? Hay là người nào khác nữa?
Khi đó những cô gái kia sẽ ra sao? Khi tôi biết rằng ít nhiều họ cũng có tình cảm với tôi.
Quả thật đúng là khó suy nghĩ. Hiện tại tôi rất sợ, sợ lắm! Nếu như ngày đẹp trời nào đó họ đến bên tôi, nói với tôi rằng họ yêu tôi nhiều lắm, khi đó, tôi phải trả lời ai, tôi phải lựa chọn ai?
_Anh sao thế? -một giọng nói vang lên phía sau lưng tôi.
_Đâu gì đâu! Mà sao em không ngủ đi?
_Em ngủ không được -Yến phụng phịu, bước đến bên cạnh tôi. Tội nghiệp, chắc tại nhỏ không quen khi ngủ ở nhà người lạ.
_Hì thì nằm nhắm mắt chút là ngủ được thôi -tôi cười với nhỏ.
Đêm nay nhỏ ngủ với MNgọc nhé, chứ tôi không có số hưởng thế đâu =]]
_Lát rồi em ngủ sau, còn sớm mà.
Nhỏ nói, rồi cả hai lại chìm vào im lặng, tận hưởng cái mát lạnh của màn đêm mang lại. Nghe đâu đó chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran mà thôi.
Một hành động nhỏ, nhưng mang lại ấm áp cho người khác! Nhưng tôi hành động chỉ theo bản năng của một thằng đàn ông mà thôi.
Tôi choàng tay qua ôm eo nhỏ, rồi kéo nhỏ dựa vào lòng mình. Nhỏ lặng im, tựa đầu vào ngực tôi.
Hôm nay chỉ đơn giản là thế thôi, ngày mai sẽ là một ngày mới, hi vọng sẽ tốt đẹp hơn. Làm chổ dựa cho Yến, chỉ lát sau là nhỏ ngủ khì mất rồi, đã vậy còn ngã hẳn vào người tôi luôn chứ.
Haizz khổ với em quá Yến ơi! Tôi chỉ biết cười thầm, ẳm Yến xuống dưới phòng MNgọc luôn.
Lúc này thì MNgọc ngủ rồi thì phải, chỉ thấy nhỏ nằm co ro bên giường mà thôi. Thiệt tình, có chăn không đắp, lại còn bật máy lạnh nữa chứ@@
Đặt Yến xuống giường, tôi kéo chăn đắp lại cho hai nhỏ. Một bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay tôi, kéo tôi xuống đặt lên môi tôi nụ hôn -là Yến. Hoá ra nhỏ chỉ giả vờ ngủ mà thôi.
_Ngủ đi em -tôi cười với nhỏ.
_Hi anh ngủ ngon.
_Ừ!
Quay qua nhìn MNgọc, thấy nhỏ đang mở mắt nhìn tôi mới ghê@@ cứ tưởng nhỏ ngủ rồi chứ. Thấy tin nhìn, nhỏ quay mặt đi chổ khác luôn.
Lắc đầu, tôi bước ra ngoài luôn. Nhưng vẫn không về phòng, mà xuống bếp kiếm lon bia uống giải khát.
Dạo này ít uống, nên đô cũng giảm đi ít nhiều, nhưng vẫn chưa đến nổi nào. Nhâm nhi đến tận h đêm tôi mới lò dò trở về phòng mình. Vừa mở cửa, một bóng đen đã lao ra ôm lấy tôi, hôn lên môi tôi.
Trộm hả? Trộm gì không trộm, đi hun tôi là sao?
Bằng trực giác, tôi cũng biết đấy là ai, nên tôi sẵn sàng đáp trả lại, hoà mình vào nụ hôn đó. Đây là lần đầu tiên MNgọc chủ động hôn tôi nhỉ?
_Sao thế -tôi buông nhỏ ra?
_...
_Sao em không ngủ đi!
_Hì giờ ngủ nè!
_Ừ thôi về phòng đi -tôi đuổi nhỏ luôn, ở đây lát tôi không kìm chế được mất.
_Dạ! Anh ngủ ngon.
Nhỏ nói rồi líu ríu chạy về phòng luôn, haizz thiệt tình, cũng gáng qua đây cưỡng hôn tôi nữa chứ, chắc nhỏ ghen tị lúc nãy Yến hôn tôi đây mà.
Một đêm, nụ hôn từ hai người con gái. Ấm áp đấy <