Vì một câu, "Thích, cảnh đêm ở đây rất đẹp" của Phi Yên mà Lôi liền mua cả tòa cao ốc.
Cậu ta chưa từng để ý ai đến vậy, những hành động đôi khi có thể coi là cưng chiều hết mực.
Nhưng ngay đêm hôm đó, cậu ta lại cưỡng hiếp em.
Nhìn vết thương trên người em, thậm chí đến bác sĩ cũng phải lắc đầu, nhắc nhở tôi lần nữa, em yếu quá rồi, cộng thêm chứng trầm cảm nặng, còn tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến suy tim, hoặc vô vàn biến chứng khác, hậu quả nghiêm trọng khó lường.
Mấy điều này tôi đương nhiên biết, nhưng tôi biết không quan trọng, quan trọng là Lôi phải biết.
Nhưng nhìn bác sĩ cũng đủ hiểu, ông ta không dám nói...
Vậy là tôi lên tiếng.
Lôi nghe xong không bình luận gì, chỉ lẳng lặng như đang suy ngẫm.
Lần này, Phi Yên hôn mê ba ngày, Lôi sai tôi tìm em gái Tiểu Sở đến chăm sóc cho em.
Có lẽ cậu ta nhớ những ngày ở bên cô bé, Phi Yên đã từng cười.
Tôi thở dài, sớm biết hôm nay cần gì có lúc trước? Hiện tại Phi Yên không cười ấm áp với bất cứ ai, nụ cười của em nhạt nhẽo xen lẫn với thê lương, khiến người ta thấy khó chịu hơn cả nhìn em khóc.
Em giấu kín trái tim, không muốn bị tổn thương thêm nữa.
Em không phải kiểu người dễ dàng nhận thua, hiện tại lại chỉ có thể dùng cách này để tự bảo vệ mình.
Lôi, là chính cậu đã đẩy Phi Yên xuống địa ngục tầng sâu nhất, hiện tại mong cứu vãn, liệu có quá muộn rồi không?
Sau khi biết Phi Yên tỉnh lại, Lôi lập tức đến thăm em, kết quả chưa nói mấy câu liền...
Tôi chỉ đành kéo cô bé đã bị dọa choáng váng ra khỏi phòng, cùng đợi ở bên ngoài.
Ngay từ nhỏ, Lôi đã bị huấn luyện rất khắc nghiệt, để tồn tại được trong gia tộc, cậu ta đã sớm biết cách hành xử không để lộ cảm xúc, khiến tôi thường xuyên hoài nghi, liệu đây có phải là người thật không? Mà mỗi lần đụng tới Phi Yên, cậu ta lại vui giận khó đoán, dễ dàng mất kiểm soát, nhưng cũng nhiều cảm xúc hơn.
Hai người kia, thật sự là...!Nghiệt duyên.
Lần này Lôi trở ra rất nhanh, vẻ mặt phẫn nộ, thấy tôi liền nói, "Vào xem cô ta!" Sau đó bỏ đi không quay đầu nhìn lại.
Tôi lo lắng xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng đẩy cửa vào, may quá, hình như Phi Yên không sao.
Nhưng đến khi em xoay người lại, tôi có thể thấy năm ngón tay lằn rõ trên gò má.
Lôi thế nhưng đánh em, Lôi chưa bao giờ đánh em, xem ra bị tức đến không nhẹ, bằng không đã không hành động xốc nổi thế này.
Thứ Lôi đang truy tìm, là thứ Phi Yên đã giấu rất sâu.
Tôi biết Lôi chưa từng kiên nhẫn với bất cứ ai, hay bất cứ vật gì, cậu ta thích cướp hơn.
Đây là lần đầu tiên Lôi hứng thú đến vậy với một việc, nếu liên tục đòi hỏi mà không chiếm được, không thể nghi ngờ đó sẽ là tai họa chết chóc.
Tuy biết vô dụng, nhưng tôi vẫn phải khuyên em, đừng chọc giận Lôi nữa, sự phẫn nộ của cậu ta không phải thứ em có thể chịu được.
Nhưng Phi Yên nghe xong chỉ cười khẩy, "Hắn muốn trái tim của em! Cho hắn rồi thì sao? Liệu kết cục có khá hơn bây giờ không?"
Tôi không trả lời, bản tính tăm tối của Lôi, chỉ sợ trên đời này không ai dám so sánh.
Thứ tình cảm cậu ta thể hiện đủ để khiến đối phương chết chìm, nhưng cũng gây sợ hãi như đi trên lớp băng mỏng, không dám chắc đây có phải là một trò chơi khác hay không.
Nhưng đúng thì sao? Không đúng thì sao? Hiện tại Phi Yên giống một thiên sứ bị gẫy cánh, không thể bay, càng không thể trở lại thiên đường, chỉ còn sót lại một hơi thở, du đãng nơi địa ngục.
Mà chúng tôi đều biết, hơi thở ấy không phải vì Lôi.
Lại thấy em mỉm cười nhạt nhẽo thê lương, lúc này đây, tôi thật sự khóc.
Ánh mắt Phi Yên mê ly, bước tới hôn khô giọt lệ của tôi, em chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy, tôi mê hoặc, trái tim tôi xốn xang liên hồi, nhưng hai chữ em nói tiếp theo lại giống như một chậu nước lạnh.
"Tĩnh Ảnh?"
Đúng vậy, Phi Yên từng nói, đôi mắt của chúng tôi rất giống nhau.
Tôi thở dài, người kia đã chết gần nửa năm, bước qua cầu Nại Hà, uống hết canh Mạnh Bà, Phi Yên, vậy mà em vẫn nhớ.
Nếu đây là trận chiến tình yêu, Lôi sẽ không bao giờ thắng, không ai có thể thắng được người chết.
Vừa bước ra liền có đàn em thông báo, Lôi đang chờ tôi ở thư phòng.
Vào thư phòng, Lôi ngồi nghiêm chính giữa, mân mê thanh kiếm katana đặt trên bàn, ánh kiếm sắc lạnh không thay đổi.
"Vô cùng kì lạ, Cảnh Sanh, cậu biết không? Lúc ban đầu tôi muốn chiếm cô ta, thật ra đều vì cậu.
Cậu lớn lên bên tôi từ nhỏ, tôi luôn cho rằng chúng ta thuộc cùng một loại người, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.
Vậy rồi, cậu lại vì cô ta mà sao nhãng tôi, khuôn mặt cậu sáng rọi lạ thường, có lẽ thứ đó được gọi là hạnh phúc.
Nhưng tôi cảm thấy rất đáng ghét, ghét đến mức chỉ muốn hủy hoại nó đi."
Tôi lẳng lặng nghe, tính tình này tôi đã biết từ lâu, không có gì đáng ngạc nhiên.
"Nhưng chiếm lấy xong, tôi lại thành ra nghiện, cá tính của cô ta đáng được khen ngợi, ngay cả đàn ông cũng chưa mấy người dũng cảm như thế.
Mà cơ thể cô ta, chậc chậc, hương vị mất hồn, suốt đời khó quên..." Lôi mỉm cười đen tối.
Tôi trực giác cho rằng đây không phải trọng điểm, rốt cuộc cậu ta muốn nói gì?
"Cảnh Sanh, tôi ghen tị.
Cậu khóc, cô ta sẽ đau lòng." Lôi kề kiếm lên cổ tôi.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến tôi rùng mình, trong lòng căng thẳng, phải chăng Lôi biết chuyện ban nãy? Chẳng lẽ cậu ta gắn camera trong phòng Phi Yên? Không phải chứ?
"Cậu đoán xem, nếu cậu chết, cô ta có khóc không? Lâu rồi không được thấy cô ta khóc." Mũi kiếm dần hạ xuống lồng ngực.
Tôi thầm kêu oan uổng, Phi Yên đâu đau lòng vì tôi, đó là vì Hàn Tĩnh Ảnh.
Lôi cười cười, "Yên tâm, tôi không giết cậu đâu."
"Nhìn cô ta liều mạng bảo vệ người yêu như vậy, tôi đột nhiên có một ý tưởng, nếu được cô ta yêu, liệu sẽ là cảm giác gì, liệu có tuyệt vời hơn việc chiếm được cơ thể cô ta không?" Lôi nhìn tôi chằm chằm, tựa như muốn tìm tòi đáp án trên mặt tôi.
"Thiếu gia, tôi không biết, cô ấy không yêu tôi." Tôi chỉ biết cảm giác không được em yêu là thế nào, trái tim như vỡ thành từng mảnh.
"Ồ, nhưng cô ta khóc vì cậu, rung động vì cậu, mà với tôi thì tuyệt đối không.
Cho dù tôi tỏ ra đắm đuối cỡ nào, cô ta cũng không liếc nhìn một cái.
Cho dù tôi chết ngay trước mặt cô ta, chắc chắn cô ta cũng chẳng buồn nhíu mày."
Lôi nói đến nghiến răng nghiến lợi, tôi nghe mà hết hồn.
Nghĩ rằng, nào có ai yêu được kẻ đã giết người yêu của mình?
"Cảnh Sanh, tôi biết cô ta muốn gì, nhưng tôi sẽ không cho.
Trước khi tôi chiếm được thứ tôi muốn, tôi sẽ không cho."
"Vậy chiếm được rồi thì sao, thiếu gia, cậu sẽ làm thế nào?"
"Không biết, có thể quý như vàng, cũng có thể khinh như rác, cái này phải chiếm được mới biết."
Tôi giật nảy mình, quả nhiên, trên đời này không có gì là chắc chắn.
Phi Yên, em lại đúng nữa rồi, em thế nhưng còn tỉnh táo hơn tôi.
Lôi, chẳng lẽ đây lại là một trò chơi khác, một giao dịch khác?
Nhưng cậu đã nghĩ tới chưa, nếu thật sự được Phi Yên yêu, liệu cậu có còn dám cho thứ cô ấy muốn?.