Đã bị giam giữ tròn một tháng, Lôi Trạm vẫn không xuất hiện, ngay cả Cảnh Sanh cũng không thấy qua.
Tựa như những người này đột nhiên biến mất, hoặc là nói, tôi bị bọn họ lãng quên.
Nếu lúc ấy có thể biết trước chuyện sắp xảy ra, tôi thà rằng bị hắn quên lãng.
Hôm nay là sinh nhật tôi, hai mươi lăm tháng ba, tôi là chòm Bạch Dương, mà tôi nhớ rõ Lôi Trạm là chòm Sư Tử.
Ngay cả chòm sao đều "Ăn khớp tuyệt vời" như vậy, chẳng trách tôi luôn bị hắn bắt nạt.
Lúc này, cửa mở, người vào không phải Lôi Trạm, cũng không phải Cảnh Sanh.
"Cô Bộ, thiếu gia muốn gặp cô." Giọng nói không chút độ ấm.
Tôi gật gật đầu, đi ra ngoài cùng anh ta.
Kết quả, bị anh ta đưa tới phòng trừng phạt, chỗ này tôi chưa từng tới.
Không khủng khiếp như tôi tưởng tượng, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Tôi thấy một khung gỗ loang lổ máu, gần giống với giá chữ thập, vết máu có đỏ tươi, có đỏ sậm, có cả máu khô màu đen.
Tôi không có nhận thức gì về tra tấn thời trung cổ, nhưng theo học văn học Trung Quốc, cho nên nghe nói sơ, cũng lên mạng tìm hiểu sơ mười đại khổ hình thời Mãn Thanh, ví như lột da, phanh nấu, tùng xẻo, đoạn trùy, quán duyên, sơ tẩy, còn có u bế, nghe nói chuyên dùng để đối phó nữ giới, tương đương với cung hình (Cắt bỏ bộ phận sinh dục của nam).
Nhưng ở trong này, tôi còn gặp rất nhiều hình cụ khác, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt.
Trong căn phòng không có chút liên hệ nào với sự lãng mạn, lại xuất hiện một chiếc bàn trải khăn trắng muốt, đốt nến lung linh, đồ ăn tuyệt đẹp tản ra mùi hương thơm phức, cộng thêm một lọ rượu vang đỏ của Pháp.
Tôi biết đó là báu vật của Lôi Trạm, hắn chỉ uống vào ngày đặc thù, hôm nay, là ngày đặc thù gì sao?
Rượu ngon món ngon, bầu không khí quái dị, mà Lôi Trạm, hắn treo nụ cười tao nhã giả dối thường thấy, giang hai tay chờ tôi.
Tôi chủ động đi vào lòng hắn, dù sao...!Cũng không trốn nổi.
"Nhớ hôm nay là ngày mấy không?" Hắn cười hỏi, vẻ mặt vô cùng khoái trá, lại khiến tôi ớn lạnh tận xương.
"Nhớ, sinh nhật của em." Tôi mệt mỏi cười đáp.
"Còn nhớ rõ anh từng nói gì không? Anh muốn cho em một sinh nhật không tầm thường." Hắn thì thầm bên tai tôi, ra vẻ như tình nhân âu yếm, đối với tôi lại không khác gì ác ma nguyền rủa.
"Nhớ! Nơi này quả đúng là...!Không tầm thường." Dám chắc chuyện lát nữa xảy ra cũng nhất định cực kì, cực kì không tầm thường.
Hắn cười cười, "Ngồi xuống đi, nếm xem đồ ăn hợp khẩu vị không."
Tôi ngồi đối diện hắn, đầu bếp nhấc vung mở món thịt tái đỏ, dạ dày tôi lập tức quặn lên.
"Sao không ăn, không thích à?" Hắn cười rất đẹp, tao nhã nhấp rượu vang.
Tôi lắc đầu, "Em không muốn ăn." Nghĩ rằng, muốn làm gì thì làm đi, đừng giày vò tôi bằng cách này nữa.
"Phi Yên của anh không thích, vậy làm sao bây giờ đây?" Hắn tỏ vẻ trưng cầu ý kiến, nhưng tôi biết hắn không cần câu trả lời.
"Chặt tay đầu bếp cho tao!" Hắn đột nhiên hạ lệnh.
Tôi còn bàng hoàng chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay đã nằm trên bàn cơm, mà đầu bếp đang quỳ trên mặt đất hô đau thảm thiết.
"Kéo ra ngoài!" Tôi trắng bệch mặt, mà hắn thậm chí còn không nháy mắt lấy một cái.
Lôi đi tới, ôm lấy cơ thể cứng ngắc của tôi từ phía sau, cúi người nói nhỏ, "Tốt lắm, đừng mất hứng, anh đã giáo huấn ông ta rồi."
Sững sờ nhìn hắn, dưới tình huống như vậy, ai có thể bình tĩnh cho được?
"Đây là quà sinh nhật anh tặng em, nhìn xem có thích không?" Hắn cầm một chiếc hộp tinh xảo.
Tôi đờ đẫn mở hộp ra, chuẩn bị sẵn tinh thần, bên trong nhất định không phải là thứ gì tốt đẹp.
Kết quả, nhìn thấy xong, trái tim tôi gần như ngừng đập.
Là chiếc đồng hồ tôi đưa cho Tĩnh Ảnh!
Tôi thảng thốt nói không nên lời, hắn ôm tôi, dùng giọng điệu yêu chiều hỏi nhỏ, "Sao em lại bất cẩn như vậy? Quà anh tặng cũng để bị trộm mất, may mà anh vẫn bắt được kẻ trộm."
Trông nụ cười nham hiểm của hắn, tôi biết, vở diễn thật sự hiện tại mới bắt đầu.
Tĩnh Ảnh bị Cảnh Sanh dẫn vào, trên người bị thương nhiều chỗ, có chỗ còn đang chảy máu, vô cùng thê thảm.
Thấy tôi, Tĩnh Ảnh nhẹ nhàng gọi: "Phi Yên..." Sau đó liền nhìn chằm chằm Lôi Trạm.
Tôi hiểu được, lần này Lôi Trạm sẽ không đơn giản chỉ bắt tôi quỳ xuống.
"Phi Yên, gã đầu bếp làm em mất vui, anh chặt một bàn tay của hắn.
Vậy kẻ đánh cắp trái tim em, anh phải xử lý thế nào bây giờ?"
"À, đúng rồi, em từng nói, thà chết chứ không để nó làm bạn tình của anh, chi bằng..."
Thấy tôi hoảng sợ, hắn vỗ vỗ mặt tôi, cười lớn, "Giỡn em chút thôi, hiện tại có em rồi, anh đâu cần ai nữa.
Nhưng thật ra có mấy tên đối tác thích chơi trai kiểu này, hay là anh cắt hết gân tay gân chân của nó, đưa đến Phong Nguyệt đường dạy dỗ một chút, sau đó tặng cho lũ biến thái kia, em thấy sao? Bọn họ nhất định sẽ làm nó, muốn sống không thể, muốn chết không xong!"
Mấy từ cuối cùng, gần như chui ra từ kẽ răng Lôi Trạm.
Tôi thở dài, "Anh muốn thế nào, nói đi."
"Sao em lại nói vậy? Vì nó, anh tặng không đám người Thái một kho vũ khí.
Thằng ranh này cũng bản lĩnh lắm, mới sang lăn lộn mấy tháng đã có tiếng có miếng, anh đi đòi người, đại ca nó còn sống chết không cho.
Nhưng giang hồ bây giờ đều quen tiền không quen bạn, một kho vũ khí trị giá mấy trăm vạn, đại ca nó liền đem nó bán."
Hắn đắc ý đủ, lại hung hăng gằn bên tai tôi, "Em nhớ nó không phải sao? Khóc vì nó không phải sao? Hôm nay anh đóng gói tặng nó cho em đấy!"
Tôi hít sâu một hơi, "Lôi Trạm, đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa, chúng tôi không thắng nổi anh, muốn thế nào, anh nói thẳng đi."
Hắn bóp lấy cằm tôi, nhìn tôi chằm chằm, "Nói cho anh biết, em còn yêu nó không?"
Tôi liếc qua Tĩnh Ảnh, anh đang dùng ánh mắt bảo tôi, anh không sợ gì hết, muốn tôi đừng làm khổ chính mình, thế nhưng, tôi không nghe theo được.
"Không yêu!" Tôi nói, không dám nhìn tiếp mắt anh.
"Ha ha!" Lôi cười ôm tôi, có vẻ vô cùng khoái trá, "Nghe thấy chưa Hàn Tĩnh Ảnh, Phi Yên nói không yêu mày nữa!"
Tĩnh Ảnh bình tĩnh nhìn hắn, sau đó lạnh lùng cười, "Lôi Trạm, mày thật con mẹ nó đáng thương!"
Chúng tôi đối mặt Lôi Trạm, thế nhưng đều có chung một nhận xét, hơn nữa trước đó không hề bàn bạc qua.
Tôi cảm giác được vòng tay ôm tôi trở nên cứng ngắc, lời Tĩnh Ảnh nói chọc hắn nổi giận, mà tôi cũng không dám lấy điều ấy làm vui.
Tôi biết, Lôi Trạm phẫn nộ sẽ cực kì đáng sợ.
Nhưng kết quả, hắn không giận còn cười, "Thằng ranh này hình như chưa tin đâu, Phi Yên, hay là mình chứng minh cho nó xem?"
"Chứng minh kiểu gì?" Tôi nghĩ đây mới là mục đích của hắn.
Hắn đưa cho tôi một con dao găm, "Giết nó, chứng minh cho anh xem, em không còn yêu nó."
Nhìn chằm chằm lưỡi dao, tôi thầm nghĩ, Lôi Trạm, thì ra anh làm nhiều như vậy chỉ là để ép tôi làm việc này...!Mệt anh nghĩ ra!
Tôi quay sang Tĩnh Ảnh, tôi biết anh không sợ chết, nhưng tôi không thể để anh chết, càng không thể bị tôi giết chết.
Tôi ném dao xuống, thản nhiên đáp, "Anh cũng biết em căm thù màu máu mà, muốn chứng minh, em có phương pháp này hay hơn!"
Tôi ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
"Phi Yên!" Là giọng nói thê lương của Tĩnh Ảnh, tôi biết trái tim anh rất đau, tôi cũng vậy.
Nhưng tôi không thể nhìn anh chết, càng không thể để anh sống không bằng chết.
Tôi đã mang đến cho anh quá nhiều vận rủi rồi.
Lôi hơi hơi sững người, rất nhanh liền đặt tay lên gáy tôi, khiến nụ hôn trở nên càng sâu, càng triền miên, sau đó buông tôi ra, nở nụ cười.
"Phương pháp không tồi, nhưng chưa đủ.
Đã làm, là phải làm nguyên bộ!" Hắn ôm sát thắt lưng của tôi.
Tôi lập tức ý thức được hắn muốn làm gì, kinh hoàng phản kháng, không! Lôi Trạm, anh điên rồi!
"Quả nhiên! Em lại gạt anh!" Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn tiến một bước, tôi liền lùi một bước.
Nhưng tôi biết, tôi không trốn tránh được.
Hắn hành xử tàn nhẫn cỡ nào, lòng dạ hắn độc ác ra sao, chẳng lẽ tôi còn chưa lĩnh giáo đủ?
Chuyện Lôi Trạm muốn làm, ai có thể can ngăn nổi?
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin hắn, cầu xin hắn đừng tàn nhẫn như vậy.
Đừng dùng cách nhục nhã ấy để giày xéo chúng tôi.
Việc này đối với cả ba người mà nói...!Đều sẽ là tổn thương vĩnh viễn.
Tôi có thể làm tình với hắn trước mặt bất kì ai, trừ Tĩnh Ảnh.
Nó sẽ tạo thành ác mộng suốt đời cho anh.
Nhưng lời cầu xin của tôi không rung động được hắn.
Sau lưng chạm vào giá chữ thập, sau nữa là góc chết, Lôi ép tôi đến bước đường cùng.
Hắn nâng cằm tôi lên, vén gọn tóc mai của tôi, sau đó đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Vì sao? Vì sao tay hắn dịu dàng nhường này, lại quyết làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế?
"Lôi, đừng để tôi hận anh cả đời!" Đôi mắt tôi phủ kín bi thương, ngay cả giọng nói cũng tràn trề đau xót.
Hắn nhìn vào mắt tôi, "Vậy em sẽ yêu anh sao? Đừng gạt anh!"
Tôi không trả lời được, tôi cũng tự hỏi chính mình, kẻ tàn nhẫn như thế, có thể yêu được sao?
"Chẳng thà để em hận anh..." Hắn hôn lên môi tôi.
"Anh làm tiếp, là muốn tôi chết!" Tôi nghiêng đầu, không muốn nhìn tổn thương trong mắt hắn.
"Vậy em chết đi!" Hắn hung hăng xoay mặt tôi lại.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng! Lôi, anh có hiểu hay không, hành động của anh, cho tôi và Tĩnh Ảnh là ngập đầu tàn khốc, cho tôi và anh là suốt đời tuyệt vọng.
Tôi có thể chịu được tàn khốc, nhưng không chịu nổi tuyệt vọng!
Tôi thê thảm nở nụ cười, tôi biết, hẳn là mình nên khóc.
Có lẽ hiện tại chỉ nước mắt của tôi mới khiến hắn dừng lại, nhưng tôi không khóc được, thật sự không khóc được.
Tôi nhìn Tĩnh Ảnh, người luôn luôn hiểu nhất hàm nghĩa trong mắt tôi.
Gặp ánh mắt tôi, anh lập tức thay đổi sắc mặt, điên cuồng thét, "Lôi Trạm, buông cô ấy ra, mày làm vậy là ép cô ấy chết!"
Thủ vệ bên cạnh đánh anh một quyền, Tĩnh Ảnh đau không nói nên lời, đôi mắt vằn vện tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm chúng tôi.
Nắm bàn tay Lôi đang cởi bỏ quần áo của mình, tôi nói, "Định làm thật thì cho bọn họ ra ngoài hết.
Chỉ để lại Cảnh Sanh và Tĩnh Ảnh ở đây."
"Những người khác ra ngoài hết đi!" Hắn cởi áo khoác của tôi, ấn tôi lên giá gỗ, cắn nụ hoa trước ngực tôi.
Mọi suy nghĩ đều bị rút sạch, chỉ còn một cảm giác như đang chịu cực hình.
"Thiếu gia, cẩn thận!" Cảnh Sanh sợ hãi kêu lên, nhưng đã quá muộn, thanh "Xạ nguyệt" Lôi tặng cho tôi đã đâm thủng vai hắn.
Hắn nhìn tôi, nét mặt làm cho tôi cảm thấy, vừa rồi nơi mình không đâm vai hắn, mà là lòng hắn.
Hắn vẫn ôm tôi, thậm chí ôm chặt hơn, "Em đâm không chuẩn rồi, tim anh nằm ở chỗ này."
Đương nhiên sẽ không chuẩn, tôi căn bản không hề muốn hắn chết.
Tôi đẩy hắn ra, rút "Xạ nguyệt" lại, hắn lảo đảo một chút, rõ ràng không ổn.
Ấy là đương nhiên, cảm giác bị đâm thủng bả vai tôi cũng từng nếm trải, dám chắc không mấy người chịu đựng được.
"Thiếu gia!" Cảnh Sanh lập tức chạy tới dìu hắn, lại bị hắn đẩy ra, oán hận nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác ngắm thanh Xạ nguyệt, lưỡi kiếm dính máu trở nên thật xinh đẹp, có lẽ, chốc lát nữa sẽ còn xinh đẹp hơn.
"Thả anh ấy đi." Tôi kề kiếm lên cổ, lịch sử tái diễn, chỉ có điều lần này, tôi dự định làm thật.
Lôi ôm lấy vết thương đổ máu, thế nhưng nở nụ cười, như vẻ tôi đang diễn một tiết mục khôi hài trước mặt hắn.
"Em dựa vào cái gì?"
Tôi cũng cười, đúng vậy, sao tôi có thể hành động ngây thơ như vậy? Tôi dựa vào cái gì? Hắn vừa mới nói qua, muốn tôi đi tìm chết!
"Lôi Trạm, chúng ta giao dịch đi."
"Em nói sao?" Hắn dường như không hiểu.
"Anh thả anh ấy, tôi đi theo anh cả đời." Tôi lần này thật sự nhận mệnh, chúng tôi đã giày vò nhau quá lâu, thể xác lẫn tinh thần đều sức cùng lực kiệt.
"Haha, Bộ Phi Yên, em nghĩ hay quá đấy.
Thả nó, để nó làm lại từ đầu, để em lại đi tìm nó? Tôi không ngốc vậy đâu!"
"Tôi sẽ không đi tìm anh ấy, cũng sẽ không gặp lại anh ấy."
"Tôi dựa vào đâu mà tin tưởng em? Đây cũng không phải lần đầu tiên em gạt tôi."
"Dễ thôi, một kẻ tàn phế thì đi kiểu gì?" Tôi cười nhẹ.
Vung Xạ nguyệt về phía mình, nhưng mục tiêu không phải ở cổ, lần này...!Là ánh mắt..