Gần đây Lôi rất hưng phấn, giống như đứa nhóc thi đạt điểm tuyệt đối nóng lòng chờ phần thưởng.
Tôi biết, điều khiến Lôi hưng phấn không phải quá trình trò chơi, mà là kết quả.
Mọi sợi dây đã đan vào nhau, tạo thành một chiếc lưới.
Chiếc lưới do chính Lôi thiết kế, có ai từng thoát được?
So với nhiều lần trước kia, trò chơi lần này quá mức dễ dàng, đối mặt với quyền thế của chúng tôi, bọn họ nhỏ bé tựa như con kiến.
Trong toàn bộ quá trình, không phải tôi chưa từng do dự, Lôi cũng nhận ra, cậu ta luôn có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, cho dù tôi tự thấy mình đã vô cùng kín đáo.
"Cảnh Sanh, chúc phúc rất đơn giản, chỉ cần cậu chịu được nỗi đau mất mát.
Chiếm đoạt cũng rất dễ dàng, chỉ cần cậu đủ độc ác mà thôi.
Hỏi trái tim cậu đi, xem nó muốn cái gì?"
Nhìn vào mắt Lôi, tâm trí tôi lại xuất hiện cảnh tượng thân mật giữa bọn họ, những nụ cười, những giọt nước mắt của Phi Yên, từng ký ức vừa rõ nét lại vừa xa xăm, hết thảy đan xen với nhau, khiến tôi khó phân biệt được cảm xúc này là yêu hay hận, nó kéo tôi chìm vào bóng tối...
Tôi cười cười đáp, "Thiếu gia, tôi không có tim." Đối mặt bi kịch sắp xảy ra, tôi quyết định thờ ơ lạnh nhạt.
Ngày thu lưới, tôi và Lôi cùng nhau chờ đợi.
Tiếng chuông điện thoại đánh vỡ bầu không khí yên lặng, tôi nghe máy, là Phi Yên, điều nằm trong dự kiến.
||||| Truyện đề cử: Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||
Giọng em vội vã mà run run, "Cảnh Sanh, giúp em với...!Cứu anh ấy với..."
"Em ở đâu?" Giọng tôi rất lạnh, rất bình tĩnh.
Lúc tìm được Phi Yên, em cuộn mình trong một góc tối, cơ thể run lên, máu chảy ra từ bả vai thấm ướt chiếc áo sơmi trắng.
Bọn khốn nạn kia dám làm em thương nặng như vậy! Tôi biết, đây là mưu kế của Lôi, để dụ em vào tròng, cậu ta không từ mọi thủ đoạn.
Nhưng lòng tôi đau quá, đau đến mức muốn giết người!
"Cảnh Sanh!" Nhìn thấy tôi, ánh mắt thất thần của em dần hiện lên hy vọng, "Cuối cùng anh cũng đến rồi!"
"Phi Yên, thương nặng thế này sao em còn ngồi đây? Để anh đưa em đi bệnh viện!" Tôi bế em lên, sắc mặt em tái nhợt, đôi môi xanh tím, còn tiếp tục như vậy, máu em sẽ chảy khô mất.
Nhưng em lại giãy dụa, "Không, Cảnh Sanh, đi cứu anh ấy trước, nếu không...!Anh ấy sẽ chết mất.
Bọn chúng nói anh ấy ăn riêng, nhưng anh ấy bảo không phải.
Bọn chúng liền bắt cóc em, còn muốn làm chuyện đó...!Vì cứu em...!Anh ấy..." Cơ thể Phi Yên không ngừng run rẩy, như đang nhớ lại chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.
Lôi làm việc tàn nhẫn cỡ nào, đương nhiên tôi biết.
"Phi Yên, đừng sợ, qua rồi." Tôi nhẹ giọng an ủi.
"Không, Cảnh Sanh, anh ấy bị thương nặng lắm, anh ấy sẽ chết mất.
Anh không biết bọn họ đối xử với anh ấy thế nào đâu..." Giọng em đã trở nên khàn khàn.
Đương nhiên tôi biết cậu ta sẽ bị đối xử thế nào, tôi hiểu tính nết của Vệ Di hơn em.
"Phi Yên, xin lỗi, chuyện này anh bất lực." Tôi cúi đầu.
"Cảnh Sanh..." Giọng em lộ ra tuyệt vọng.
"Nhưng có lẽ...!Ngài Lôi có thể giúp, nếu như ngài ấy muốn." Tôi mở cánh chim ác ma ra dụ dỗ, khiến em rơi vào cạm bẫy của chúng tôi.
Thế nhưng em lại ngơ ngác nhìn tôi, "Ngài Lôi là ai?"
Tôi thở dài, xem ra em hoàn toàn không nhớ Lôi, hoặc là nói, em căn bản chưa từng để ý đến sự tồn tại của cậu ta.
Trên xe, tôi giúp em cầm máu trước, vết thương rất nặng, dao nhọn đâm thủng bả vai, cũng may không tổn thương thần kinh, nếu không e rằng cả cánh tay sẽ phải bỏ.
Tôi không khỏi hoài nghi, cơ thể em yếu ớt giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ tan thành mây khói, lấy đâu ra sức mạnh kiên cường đến vậy? Phi Yên, người kia thật sự quan trọng với em vậy sao? Quan trọng đến mức khiến em không màng cả tính mạng?
Em kiên trì muốn gặp Lôi trước rồi mới đi bệnh viện, tôi chỉ đành làm theo lời em.
Tôi biết em không muốn chờ, mà Lôi lại càng không.
Lôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của em, áo sơmi bị máu thấm đỏ, cười như đứa nhóc vừa chơi khăm thành công, hàm nghĩa ấy tôi nhận ra được, nhưng Phi Yên thì không, bởi vì em tin tôi, em sẽ không nghĩ tôi lại giao em cho ác ma như vậy...
"Tại sao tôi phải giúp cô?" Giọng Lôi vẫn êm tai như ngày thường, lại khiến tôi muốn cho cậu ta một quả đấm.
Tất nhiên tôi không dám, thật sự không dám...
Thú dữ bắt được con mồi, không bao giờ nóng lòng ăn thịt nó, mà lại muốn nhìn nó đau khổ giãy dụa.
Xé rách tất cả lòng tự trọng và kiêu ngạo của em, sau đó dẫm nát nó dưới chân.
Tôi biết, Lôi muốn hưởng thụ cảm giác ấy.
Phi Yên nhìn tôi, ánh mắt xinh đẹp nhờ tôi giúp đỡ, nhưng tôi lại nhẫn tâm quay đầu, không để ý đến em.
Việc Lôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản.
Cơ thể vốn yếu ớt của em càng thêm run rẩy, cuối cùng, quỳ xuống trước mặt Lôi.
"Ngài Lôi, tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì để ngài phải giúp tôi.
Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, trừ cầu xin ra, tôi không còn cách nào khác, tôi cầu xin ngài cứu lấy anh ấy, tôi không thể để anh ấy chết!" Ánh mắt em đau khổ nhưng kiên định, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, tôi không biết Lôi có hưởng thụ được cảm giác cậu ta muốn hay không.
"Có lẽ, chúng ta có thể làm giao dịch, đổi bằng thứ quý giá nhất của cô." Lôi cười vô cùng mập mờ, sau đó vừa lòng thấy khuôn mặt sợ hãi của Phi Yên, vốn đang trắng bệch vì mất quá nhiều máu, nay lại có chút đỏ ửng, không biết vì phẫn nộ hay thẹn thùng.
Em có vẻ bối rối, giống như đang đứng giữa một quyết định khó khăn.
Nửa ngày sau, Lôi tỏ ra thiếu kiên nhẫn, "Nghĩ xong chưa?"
Em ngẩng đầu, kiên định trả lời, "Xin lỗi, tôi không đồng ý được."
Tôi quả thực không thể tin vào tai mình, kinh ngạc đan xen với một tia hạnh phúc, có lẽ tình cảm giữa bọn họ không sâu sắc như vậy, có lẽ tôi vẫn còn...
Lôi cười, nhưng ánh mắt đã lạnh buốt.
"Tuy muốn cứu mạng anh ấy, nhưng tôi không thể đồng ý với yêu cầu này.
Tôi không thể để...!Anh ấy làm...!Bạn tình của ngài được." Em cắn răng nói xong.
Lời hết, ngay cả Lôi cũng không cười nổi, người chung quanh trợn mắt há hốc mồm, lén nhìn mặt Lôi, không dám thở mạnh đến một tiếng.
Lôi hung tợn trừng tôi một cái, khiến tôi không khỏi run sợ.
Đừng trừng tôi, tôi không biết vì sao em lại nghĩ theo hướng đó, tôi chưa nói với em bất cứ điều gì.
Tôi cười khổ trong lòng, Phi Yên, dám nói chuyện với Lôi như vậy...!Cũng chỉ có mình em, quả thật thua bởi em..