Tiếng chim hót líu lo vang lên giai điệu ban mai giàu sức sống .Xuyên qua từng tán lá ,ánh nắng mặt trời chiếu vào hang đến chói mắt ,Lam Thanh cục cựa tỉnh dậy ,hai mắt nheo liên tục ,khi muốn cử động tay thì thấy nằng nặng không sao nhấc lên được .Hai mắt cố gắng thích nghi với ánh sáng .Người mới tỉnh dậy thường hay lơ mơ ,thậm chí đầu óc mơ hồ đến mơ màng và thường bật ra những câu ngu ngốc :
- Mình đang ở đâu đây ?Nơi nào nhìn lạ vậy ?
Lam Thanh muốn xoay đầu nhìn thì một sức nặng từ trên đè xuống ,da đầu run lên cảm nhận được từng hơi thở đều đều ,nong nóng .
- Yên nào !- Tiếng nói khó chịu bật ra từ trên đầu sau đó là tiếng ngáy khe khẽ ,đầu ngoẹo sang một bên .
- Hể ?- Lam Thanh ngước mắt nhìn lên ,mái tóc đỏ phủ che đôi mắt ,gió nhẹ lay để lộ làn mi rung rung ,sóng mũi cao thẳng tắp ,môi có chút dẫu lên bất mãn .Có ai lại nghĩ người có khuôn mặt lạnh ,uy nghiêm khi ngủ lại như trẻ con như thể .- Tên này cũng có mặt nhìn được đây chứ !- Lam Thanh lẩm bẩm .Sau khi đầu óc thanh tỉnh một chút nó mới để ý cả người được Giang Thiên ôm gọn .Lam Thanh muốn thoát ra thì đánh thức người đang ngủ .
- Chuyện gì vậy ?- Giang Thiên ngái ngủ nói bằng giọng điệu bất mãn .
- Dậy ,trời sáng rồi !
- Phiền phức !- Giang Thiên lầm bầm vò mái đầu rối lên ,tay dụi dụi mắt .
- Anh thu tay lại được chưa ?
- Thu tay ?- Giang Thiên nhìn xuống cánh tay mình ,hai tay vòng ôm chặt lấy Giang Thiên .Đại não chậm chạp tiếp thu thông tin ,anh chàng tựa như nhớ đến cái gì đó ,khuôn mặt hơi hồng lên ,đứng bật dậy làm Lam Thanh ngã u mông trên nền đá .
Giang Thiên run run tay ,hôm qua mãi suy nghĩ nên ngủ quên mất cũng không ngờ là mình...Dòng suy nghĩ miên man hồi tối lại kéo đến .Giang Thiên lắc mạnh đầu xua đi .
- Ui .Anh bị ma dọa sao ?- Lam Thanh nhăn nhó xoa mông .Thật tình ,chỉ kêu thả tay rốt cuộc là đẩy luôn .
- Không...không sao chứ ?- Giang Thiên vẫn giữ khoảng cách với Lam Thanh ,khuôn mặt không có dấu hiệu giảm đỏ .
- Không có sao mới lạ !
- Xin lỗi !- Giang Thiên nhẹ giọng nói .
- Cái gì ???Anh vừa mới nói ...Giang Thiên anh bị sốt phải không ?- Lam Thanh không báo trước nhào tớ sợ mặt cậu .
Giang Thiên trong hơi hoảng giật lùi lại .
- Tôi...tôi không sao !
Lam Thanh thấy cậu rất kì lạ ,càng ngày càng kì lạ .
- Đây rồi !- Một tiếng kêu từ bên ngoài vọng vào .
- Giang Thiên !Lam Thanh !- Minh Nhạc từ bên ngoài tiến vào .- Hai người vẫn ổn !May quá !
Ngay vừa tờ mờ sáng ,Minh Nhạc dẫn theo hai người trong đội cứu trợ và quản lí đi tìm ,nhờ quản lí biết được chính xác vị trí của hang động rồng nên không mất nhiều thời gian lắm .
- Nhưng sao cậu nghĩ chúng tôi sẽ tới đó ?- Lam Thanh tò mò hỏi .
- Nghe cậu đi tìm nó hơn nữa nếu là đi cùng Giang Thiên cơ hội tìm được rất cao !Cậu ấy cứ như thần may mắn ấy !- Minh Nhạc cười nói .
- Thật sao ?Nhưng mà công nhận hang động đó đẹp lắm nha !Đom đóm tỏa sáng rất tuyệt !- Lam Thanh khua tay miêu tả .
- Đom đóm ?Bây giờ vẫn chưa gào hạ mà ?- Minh Nhạc ngẫm nghĩ .
- Thật ra là khu vực đó khá đặc biệt ,thích hợp cho đom đóm sinh trưởng nên mặc dù chưa vào hạ nhưng đom đóm vẫn xuất hiện !- Quản lí đi hên giải thích .
- Tôi không biết điều này đó !- Minh Nhạc nói .
- Thiếu gia ít đến nên không biết là chuyện thường tình .
Giang Thiên hai tay đúc túi quần ,lưng hướng phía trước thẳng tiến nhưng mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn đằng sau ,Minh Nhạc và Lam Thanh nói chuyện vui vẻ ,lâu lâu quản lí lại nói thêm vài câu ,nhìn cách Lam Thanh và Minh Nhạc thân thiết ,Giang Thiên lại khó chịu .Chân bước đi nặng nề dẫm nát cỏ trên mặt đất :“ Đúng là điên rồi !Thích ai không thích lại đi thích con nhỏ đó !Chắc chắn là mình nhất thời mê loạn ,bị bệnh thôi !“.Giang Thiên nhắc đi nhắc lại câu cuối trong đầu .Nhắc đến nỗi càng nhắc mắt càng dán về phía sau .
Về tới khạch sạn ,bạn bè mừng mừng tủi tủi ôm nhau vui sướng (con gái thôi ).Lam Thanh luyên thuyên về cái mình thấy cho cả nhóm nghe .Giang Thiên đi tắm rồi lại vào phòng trùm chăn niệm kinh .Người nhạy bén như cậu tập trung đến nỗi Kiến Hàm bước vào lúc nào không hay .
Kiến Hàm ngồi co một chân bên cạnh cậu nói :
- Cậu làm gì mà trùm chăn kín mít vậy ?Không sợ chết vì ngạt sao ?
- Nếu chết một lần mà biết rõ nguyên nhân thì cũng tốt !- Giang Thiên nói .
- Nhận ra cái gì rồi sao ?
- Nhận ra một thứ vô cùng khủng khiếp !- Giang Thiên ngồi dậy đối diện với Kiến Hàm trịnh trọng gật đầu nói .
- Khủng khiếp ?- Kiến Hàm hơi nhướng mày .
- Tớ...thích Lam Thanh .Tớ lại đi thích người nữ mà như nam như cô ta không phải quá khủng khiếp sao ?
- Giang Thiên...cậu...hết cách với cậu rồi !
- Là sao ?Chẳng lẽ cậu lại không biết mực độ nghiêm trọng của việc này ,hai người bọn tớ vốn không hợp ,không gặp thì thôi mà đã gặp thì phải cãi vả vài ba câu .Vậy tại sao tớ lại đi thích ngược oan gia của mình ?Đầu óc chắc chắn có vấn đề rồi .
- Giang Thiên ,yêu thích chính là yêu thích .Không cách nào lí giải rõ được .Thay vì tìm lí do trốn tránh chỉ bằng đối mặt với nó sẽ nhẹ nhàng hơn .- Kiến Hàm vỗ vai Giang Thiên nói .
- Cậu có nhầm không ?Lam Thanh có bạn trai rồi ,tớ không muốn làm kẻ thứ ba .- Giang Thiên chau mày .
Nghe cậu nói vậy ,Kiến Hàm mất tự nhiên ho khụ khụ .
- Dù sao cậu cũng còn cơ hội ,Lam Thanh lúc này vẫn chưa chính thức thuộc về ai ,nắm bắt thời cơ mới tốt .
Trong khi đó ,Khả Vi chần chừ không biết có nên nói với Lam Thanh một điều hay không .Số là trước khi Lam Thanh trở về ,khách sạn nhận được cuộc gọi của mẹ Trần ,bà ấy nói có một cô gái đến đưa thiệp mới thông báo họp lớp tiểu học .Mẹ Trần vôn biết chuyện con gái định giấu nhẹm đi nhưng bà cũng không quên tính cách Lam Thanh ,đó là một tấm thiệp khiêu khích nếu Lam Thanh không đến sẽ là co rùa rụt cổ .Lam Thanh nhất định sẽ không bỏ qua .Chính vì vậy mẹ Trần muốn nhờ cô hỏi Gia Ngạo tính sao rồi quýêt định có nói cho Lam Thanh hay không .Sau khi nói chuyện với Gia Ngạo ,anh đã vui vẻ bảo hãy nói với Lam Thanh ,cách nói của anh cứ như đây chẳng là chuyện to tát ,xen vào đó là có chút tin tưởng .Tin tưởng vào cái gì cô không biết nhưng cô biết một điều những suy tính của Gia Ngạo luôn tốt cho Lam Thanh .Dù biết vậy...cô vẫn khó mà nói ra a !!!
- Cậu sao vậy ?Trông đấu tranh tư tưởng rất dữ dội !- Lam Thanh cúi đầu nhìn Khả Vi đang sầu não .
Khả Vi hít một hơi lấy quyết tâm nắm chặt tay Lam Thanh nói :
- Cậu hãy bình tĩnh và nghe tớ nói !Tuyệt đối không được xúc động quá mức !
- Cậu làm sao vậy ?Cứ như là nhà tớ có chuyện vậy ?
- Cậu bình tĩnh chưa ?
- Rồi ,rồi .Còn cái gì có thể đả kích tớ được .
- Vậy thì ...cuối tuần này cậu phải tham dự cuộc họp lớp tiểu học !
Khả Vi vừa nói xong nét mặt Lam Thanh liền thay đổi sang ngẩn người ra .
Chap tiếp theo : Đấu tranh tư tưởng .Buổi họp lớp khó khăn .